Có những ngày buồn đến thế, đau lòng đến thế. Thời gian nhẹ nhàng trôi, mang theo những cảm xúc của trái tim. Khi hoàng hôn buông xuống là lúc tôi nói lời tạm biệt mãi mãi với ngày hôm nay, hiện tại không vui cũng xếp vào quá khứ.
___________________
Tôi ước gì mình cứ ở trong vali này thật lâu, thà rằng chìm trong bóng tối còn tốt hơn đối mặt với một người đến cầm thú cũng chẳng bằng. Khi đến nơi, ông ta kéo tôi ra khỏi chiếc vỏ đó. Nằm trực tiếp trên sàn gạch giá lạnh và bẩn thỉu, mùi ẩm móc, bia rượu xộc thẳng vào khứu giác. Nơi đây chính là tầng hầm mà tôi đã nhìn thấy trước đó, không sai khác một chi tiết nào. Nơi như vậy mà có thể sống sao?
Hải Lão nâng người tôi lên cởi bỏ chiếc áo vest sọc trắng đen quăng ra xa, nước mưa đã thấm đến từng tế bào khi rời chiếc áo đó càng khiến cả người lạnh băng. Ông ta thích thú cúi người liếm lên cổ tôi và liên tục ngửi, nói nhỏ nhẹ bên tai.
"Phải, chính là nó! Từ hôm gặp lại ở siêu thị, cháu càng làm ta nhớ đến cái mùi hương này. Cháu nên xin lỗi những đứa trẻ kia đi, vì cháu mà chúng nó là người thay thế. Nếu chịu gặp mặt ta sớm hơn thì tốt biết mấy"
Bây giờ đến hành vi xâm hại Hải Lão cũng muốn đổ lên đầu tôi? đúng là "lưỡi không xương nhiều đường lắt léo" đáng khinh!
Ông ta cởi bỏ chiếc nón kết, lộ ra vầng trán có vết sẹo to bằng ngón tay út, liên tục vuốt tóc mái che đậy nó. Nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, lấy từ túi quần một con dao găm trút vỏ và cắt từng cúc áo. Hành động rất thong thả, kéo cao sự thỏa mãn trên gương mặt.
"Ta không ngờ dễ dàng khống chế cháu đến vậy,
...
Nhưng mà con dao này không dùng đến thì phí quá"
Lưỡi dao lướt qua đến đâu chiếc áo bung cúc đến đó nhưng đi kèm là dòng máu cũng rỉ theo. Giương đôi mắt khi thấy ông ta dùng lưỡi liếm sạch máu trên người tôi, Hãi Lão..... thật sự không phải người nữa rồi. Thần kinh có vấn đề!
Ngẩng mặt nhìn tôi với chiếc miệng bê bết máu, nói.
"Này, sao đến giờ cháu vẫn chưa nuốt xuống. Không ăn thì làm sao uống thuốc được chứ?..."
Ông ta dùng tay bóp mũi, để cốm trôi tuột xuống cổ họng. Lượng cốm vừa rồi khiến cả người tôi xuất hiện những chấm đỏ của dị ứng, vô cùng khó thở, mi mắt nặng trĩu nhắm lại.
"Ăn xong rồi, nằm đây đợi ta một chút"
Ông ta vỗ nhẹ vào má vài cái thì rời đi. Trôi qua tầm năm phút, điện thoại trong túi quần bắt đầu rung lên từng hồi.
(Mấy bà đừng thắc mắc tại sao điện thoại thấm nước mà vẫn hoạt động bình thường nha, chẳng lẽ Nhất Bác lại tặng Tiêu Chiến điện thoại cùi mía, đúng không nào?)
Chắc chắn người gọi đến là anh, cố nhắc tay lên khỏi mặt đất để lấy nó, nhưng không thể. Lực nâng tay của tôi bây giờ còn yếu hơn nhiều so với trọng lực nữa. Tôi hy vọng anh suy nghĩ và đừng gọi tiếp, hãy lần theo định vị của điện thoại mà tìm đến đây có lẽ sẽ tốt hơn.
Thêm năm phút trôi qua, cảm nhận được đôi bàn tay xốc bế lấy tôi sau đó quăng lên giường, tấm lưng bị va đập đau điếng.
Nhất Bác ơi là Nhất Bác, tại sao anh không biết suy nghĩ vậy? Em đã báo trước bằng tin nhắn rồi, anh liên tục gọi như thế này có khác nào tự hủy đi tia liên lạc cuối cùng?
Ông ta thò tay vào túi tôi, lấy đi chiếc điện thoại vẫn liên tục rung.
" "Người thương"? Bắt máy nhe?
Nhưng mà rất tiếc ta không muốn cháu nhận cuộc gọi này.
Từ bây giờ cháu là của ta cơ mà"
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng điện thoại vỡ tan bên tai. Xong thật rồi, đến hi vọng mỏng manh cũng dập tắt.
Tôi thấy cơ thể mình đã vượt qua giới hạn cho phép, không ngờ bản thân có thể chịu đựng giỏi đến thế. Cả một lời cầu xin cũng chẳng thốt nổi khỏi miệng. Có ai tin rằng một người ở độ tuổi như tôi lại dễ dàng bị khống chế bởi ông chú gần 50 không chứ? Cảm nhận chiếc roi da đang rà từ cổ xuống bụng, không lâu sau ông ta đánh mạnh vào thân trên, lệ không còn ứ động nơi khóe mắt mà liên tục trào ra. Tôi rướn người theo từng lần roi chạm, ký ức lẫn hiện tại đan xen.
Tôi cười!
Nhìn lại những gì mình đã trải qua, thật sự thấy hâm mộ chính bản thân có thể chống chọi sống đến tận ngày hôm nay. Chẳng phải bị bỏ rơi tôi đã quen rồi sao? Chẳng phải bị đánh đập cũng quen rồi sao? Đến việc bị người khác lấy ra để thỏa mãn ham muốn du͙ƈ vọиɠ cũng từng trải qua?
Cuối cùng ông ta cũng dừng lại, nhưng thay vào đó dùng tay bóp hàm. Trút một lượng lớn chất lỏng tựa như nước không mùi vị nhẫn. Khiến tôi ho sặc sụa, Hải Lão ghé sát thì thầm.
"Ngoan, thuốc này sẽ khiến cháu không đau...
ta hứa sẽ đối xử tốt. Không bỏ rơi cháu ở góc cây nữa đâu, sẽ hảo hảo để cháu bên cạnh ta, "chăm sóc" thật tốt" Tôi từ từ mở mắt giương ánh nhìn căm phẫn dán lên tên biếи ŧɦái trước mặt. Nếu bản thân được trở thành kẻ ác người đầu tiên tôi gϊếŧ chính là Hải Lão. À không phải! Tôi sẽ gϊếŧ người đàn ông đã bỏ rơi mẹ, khiến tôi phải nếm trải mọi loại khổ sở như thế này, hai từ "công bằng" trong xã hội này mãi mãi không tồn tại đâu, kẻ ác luôn có cuộc sống an nhàn dẫm đạp lên người khác tìm thú vui. Cũng giống như ông ta, đã làm bao nhiêu chuyện kinh tởm rồi vẫn ung dung ngồi đây trêu đùa trên thân thể người khác.
"Ta không thích bị nhìn như vậy? Phải dùng ánh mắt cầu xin của 21 năm trước chứ?"
Nói xong câu, ông ta lấy tấm vải đen che đi đôi mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống mình. Xong, không gian lặng yên như tờ chỉ nghe vài giọt mưa tí tách buồn tênh, chẳng đụng chạm gì đến tôi nữa? Đổi ý rồi sao? Thời gian lặng trôi mọi vật trong ánh nhìn của tôi đều bao phủ bởi bóng tối, một phút, hai phút, ba phút... nửa tiếng? Mọi thứ vẫn yên lặng. Nhưng cơ thể tôi đã có nhiều biến đổi, không còn thấy lạnh mà thay vào đó là cái nóng đến bức người. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim đập loạn. Hạ thân ngứa ngáy, "trống vắng" thèm khát cái gì đó lấp đầy. Hai chân khép lại liên tục chà sát vào nhau.
Ông ta bất ngờ cười lớn, tôi hiểu thứ vừa uống là gì rồi.
"Nào... cầu xin hoặc rên lên một tiếng đi ta sẽ giúp cháu..."
Tôi thì thầm, vì không nghe được nên ông ta ghé sát tai.
"rác rưởi!"
"Mày Dám!"
Kế tiếp câu nói nóng giận đó, là bạt tay như trời giáng và má. Không còn cảm giác gì nữa, mọi đau đớn đã được bão hòa rồi. Tôi nặn thêm một câu nữa.
"Tôi không để ông dễ dàng đạt mục đích vậy đâu" Thà chết đi còn sướng hơn là van xin để được thỏa mãn, dù gì sống với cơ thể lụi tàn tôi cũng không hi vọng nhiều. Vì thương ông, tôi trao đi ngôi nhà dành dụm. Vì yêu anh, tôi tiếp nhận hóa trị. Vì sợ mẹ giần giật, tôi chấp nhận tha thứ tất cả. Ngoảnh đầu nhìn lại chẳng có ai vì tôi cả. Bản thân sợ nhất làm mọi người buồn, nhưng mọi người dường như đã quên rồi... tôi cũng biết buồn.
Tuy không đủ sức để gϊếŧ ông ta, nhưng tôi vẫn có thể tự kết liễu mạng sống của chính mình. Kiếp này đã quá bi thương rồi, tôi mong kiếp sau có thể sinh ra trong gia đình bình thường, sống cuộc đời hạnh phúc.
"Ai cho mày cái quyền cắn lưỡi, MAU NHẢ RA"
Bản thân nên cười hay nên khóc đây? Đến một người như Hải Lão cũng được phép can thiệp vào sự sống của tôi sao? Ông ta ra sức bóp miệng và nhét vào đó mảnh vải của chiếc áo sơmi lúc nãy. Tôi nên cảm ơn vì đã cứu mình hay không đây? "Tao nói rồi, sẽ chăm sóc mày thật tốt"
....
"Chắc là mày muốn lắm rồi đúng không?.. sẽ được đáp ứng ngay thôi"
Nước mắt ướt đẩm tấm vải đen, mũi chảy dài hai dòng máu. Cảm xúc bão hòa ư? Sai rồi, ô nhục của năm xưa mò về bủa vây. Cái ham muốn rẻ mạt đó chẳng bằng một góc nào nỗi sợ sệt tôi đang mang.
Ông ta nhàn hạ gỡ cúc quần, kéo nhẹ dây kéo? Dừng lại đi, tôi không phải là đứa trẻ ngây thơ năm nào nữa, nên đừng làm vậy với tôi...
Ngưng động tác thật rồi, hình như có thêm tiếng bước chân của nhiều người thì phải?
"KHỐN KHϊếp, NẾU ĐI THÊM BƯỚC NỮA TAO SẼ Gϊếŧ NÓ"
Vừa nói ông ta vừa kê lưỡi dao sắc bén lên cổ tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải anh đến rồi không?
"Mau buông con dao xuống, ông không thoát được đâu" đó chẳng phải tiếng nói của anh, hơi thất vọng đôi chút... nhưng có người đến cứu là may rồi. "Không thoát được? vậy có thằng nhóc này đi cùng cũng không tệ"
Lưỡi dao ấy càng dí chặt vào cổ, ông ta đâu phải là người đâu, dùng tiếng người sao mà hiểu được?
"Bình tĩnh đã, nếu ông chịu đầu thú sẽ được hưởng khoan hồng"
"TAO KHÔNG CẦN, AI MƯỢN CHÚNG MÀY NHIỀU CHUYỆN HẢ?"
Gϊếŧ ông ta đi, cho dù tôi có có chết cũng cam lòng. Để loại người này sống chỉ thêm chặt đất. Tôi nghĩ người đến là cảnh sát, họ sẽ không dám làm càng nếu trong tay Hải Lão có con tin đâu.
"CÚT, TỤI BÂY MAU CÚT HẾT"
Tuy bóng tối bao phủ nhưng vẫn cảm nhận được lúc này ông ta đang điên loạn, không mấy để ý đến tôi. Cơ hội chỉ có một, cố lấy hết sức còn lại. Kéo mảnh vải ra khỏi miệng, nắm lấy bàn tay ấy cắn mạnh vào đấy.... trúng rồi... thật ra cũng làm liều theo cảm tính thôi. Nên ông ta chỉ bị cắn ở bàn tay, nhưng tôi nhận lại vết cắt ở cổ. Máu bắt đầu chảy, hoàng hôn hôm nay buông xuống, liệu ngày mai còn đến không? Haizz, việc còn lại trông cậy vào mọi người rồi. Còn bản thân ngủ một chút nhe. Khi nào không còn buồn nữa sẽ tự biết thức dậy.
Phía ánh sáng xa xa hình như có ai đang đợi tôi, người ấy trên thân một màu đen chìa tay ra phía trước, miệng cười đôn hậu, còn bảo: "đi theo ta, sẽ không còn buồn nữa"
______________________
( do mình dị ứng với lạc và rất ghét ăn cốm.. nên thay vì cho Chiến ca sợ cà tím. Thì lấy món mình ghét cho dễ miêu tả. Không lẽ lấy trái cà tím nhét vô miệng, rồi sao ăn? nghe vô lý ghê ...Nói ra cho m.n khỏi thắc mắc????) Hết chương 23
Còn tiếp
___my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!