Người ấy càng tiến lại gần hơn vẫn chìa bàn tay ra phía trước.
"Đừng quay lại, nơi đây không ai cần cậu đâu"
"Những điều ông nói... là thật sao?"
"Tin ta"
Tôi chăm chăm nhìn bàn tay chân thành đó, ông ấy dẫn tôi đi ra khỏi tầng hầm. Hình như cổ không thấy đau, ngược lại toàn thân lành lặn, rất khỏe mạnh nữa chứ.
Phía ngoài tụ tập rất đông, người dân gần đây tụ tập vì tò mò làm nháo động một góc trong đêm. Lúc cảnh sát đến cũng là lúc mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa.
Không lâu sau, có hai người mang "tôi" ra. Một màu đỏ bê bết khắp người, đôi mắt nhắm chặt, thân trên được quấn hờ một mảnh vải xám. Y tá dùng khăn ngăn máu không ngừng chảy ở cổ. Nếu "tôi" ở đó, vậy bản thân sao lại đứng đây?
Ông ấy càng siết chặt bàn tay, xoay lưng nói
"Đi thôi!"
"Tôi chết rồi sao?"
Không nhận được câu trả lời, tôi buông tay tiến lại quan sát. Dù gì bản thân cũng nên được biết trước khi chết chứ. Vì đây là con hẻm nhỏ, xe cấp cứu đành đỗ ngoài đường lớn nên họ mang "tôi" đi bằng chiếc xe con. Đến cả ông trời cũng không giúp mình, nếu rời đi bằng xe này có khác nào một chân đã bước vào cỏi chết. Mà đúng rồi, người đang ở cạnh lúc này muốn đem tôi rời xa nơi đây mãi mãi.
Cảnh sát dẫn Hải Lão ra, cánh tay phải ông ta đỏ thấm màu máu, một viên đạn ghim rất sâu ở đó. Tôi nhếch mép, cuối cùng kẻ đã gieo sự ô nhục, bẩn thỉu cũng đứng trước vành móng ngựa.
"Đừng xem nữa, đi thôi"
"Ông là ai vậy?"
Ông ta đứng thật gần, cùng quan sát khung cảnh trước mắt.
"Chẳng phải cậu mong một xã hội công bằng sao? Ta dẫn cậu đến nơi chỉ ngập tràn ánh sáng công bằng"
Tôi đắn đo một lúc, nhìn vào đôi tay nhỏ của mình. Đi theo ông ấy, có nghĩa là buông bỏ lại tất cả mọi thứ ở thế giới này. Kể cả người tôi yêu thương nhất, sự nghiệp cũng vừa sang một trang mới. Thật sự cam tâm không?
Khi cảnh sát rời đi, người dân ai cũng về nhà nấy. Nơi đây lại trở nên yên tĩnh, ngọn đèn đường loe lói trông thật giống tương lai phía trước.
"Vâng, đi thôi"
Ông ấy và tôi đi rất xa, có đôi lúc bản thân tự ngoảnh đầu nhìn lại. Phía sau không còn ngôi nhà nào cả, bốn bề bao phủ bởi một màu đen.
Đi được một lúc lồng ngực có cảm giác đau nhói, như ai tác động. Tôi ngồi xổm xuống đặt tay mình lên đó.
"Đừng quan tâm, chỉ cần cậu đi thêm vài bước nữa là tìm được ánh sáng rồi. Sẽ không còn thấy đau hay u phiền nữa."
Ý ông ấy bảo đừng quan tâm đến lồng ngực đang nhói lên sao? Nhưng nó không ngừng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ và càng lúc càng mạnh dần.
"Đứng dậy đi tiếp nào"
"Ông là thần chết sao?"
"Ta nghĩ khi cậu chấp nhận đi theo ta là đã biết đáp án rồi chứ"
Tôi biết, chỉ muốn xác nhận thôi. Những cơn đau vừa rồi, đấy là hiệu ứng của việc xoa bóp tim. Chắc chắn mọi người đang ra sức cứu lấy thân xác kia.
Nhất Bác bảo rằng sẽ lục tung tìm kiếm nếu tôi một lần nữa biến mất. Anh đã cô đơn suốt nhiều năm qua, tôi cũng chịu khốn khổ đủ rồi. "Nhưng sắp đến đích mình lại là người buông tay?" Liệu đến nơi mới có thật sự hạnh phúc như lời ông ấy nói.
"Tôi hết buồn rồi và cũng chẳng muốn đi tiếp nữa, ánh sáng của tôi không phải ở hướng đó. Mà là ở nơi kia luôn có người đợi tôi"
"Cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
"Rất kỹ"
"Rồi cậu sẽ hối hận"
Hối hận vì căn bệnh ấy sao? Đã có người tốt hứa sẽ hiến tặng tủy. Mà cho dù mang thân thể rỗng ruột bản thân cũng chấp nhận, ông ấy làm sao hiểu tình cảm đôi lứa nó đậm sâu đến mức nào. "Tuyệt đối không hối hận"
"Nếu đã suy nghĩ kỹ thì về đi"
Trong chớp mắt ông ta biến mất, phía sau không còn bóng tối. Tôi vẫn đứng trước căn nhà xập xệ, mặt trời bắt đầu ló dạng ở đằng xa, ánh mai thật sự đến rồi.
__________________
Phải mất hơn hai tiếng xác định phương hướng để đến bệnh viện nơi thân xác ở đó. Đứng trước cửa phòng cấp cứu, tôi thấy Nhất Bác ngồi trên băng ghế vẫn mặc bộ đồ hôm qua. Đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ ngầu sưng húp.
Tôi cười, đưa tay chạm lên gò má.
"Trông xấu quá đi!
Em về rồi nè, không bỏ lại anh nữa đâu!"
Chắc anh không nghe thấy, làm sao giao tiếp được với một linh hồn cơ chứ.
Nhược Vũ cũng ngồi cạnh, luôn bấu chặt tay mình vào đùi. Đó là thói quen mỗi khi cảm thấy có lỗi. Không phải lỗi của cô ấy mà là số mệnh tôi cần trải qua. Hình như Hải Lão từ lâu đã dính chặt với sự u uất của bản thân, lúc bé đã thế, lớn lên lại một lần nữa tìm đến. Nhưng tại sao chú Cao vỗ lưng mẹ an ủi vậy? Tuy biết chú cũng có cảm tình với tôi nhưng một viện trưởng túc trực cả đêm trước phòng cấp cứu thì vô lý lắm. Chú còn người vợ hiền ở nhà mà.
Muốn nán lại thêm ít lâu để nắm rõ tình hình, nhưng tay đã xuất hiện vài đốm mờ nhạt. Phải nhanh chóng quay lại với cơ thể, chần chừ đến cả hy vọng sống cũng vụt mất.
Nhìn "tôi" nằm đấy thật thảm hại, bác sĩ luôn tay khâu giúp những vết cắt lớn nhỏ chằng chịt trên người, lại phải chịu tiếp những nỗi đau ấy rồi. Số mình đúng là khổ mà. Hu hu
__________________
"Em tỉnh rồi à?"
Cái mặt nạ oxy vướng víu, lưỡi còn khá đau khiến tôi không thể trò chuyện cùng anh. Chỉ đành dùng ánh mắt mang niềm vui biểu lộ. Chẳng biết đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi, bây giờ mới thấu được cả người ê ẩm. Từ bụng trở lên được quấn đầy một màu trắng. Có lẽ xoay người cũng không thể. "Anh... anh thật sự rất sợ ... chưa bao giờ anh thấy mình nhu nhược như vậy"
Em giận rồi, ai mượn gọi không bắt máy làm gì? Đáng đời!
Nhất Bác cúi nhẹ đầu hôn lên mu bàn tay tôi, trông anh lúc này khó coi ghê. Có lẽ anh cần phải đi tắm và ngủ một giấc, để người ta biết thầy Vương luôn toàn diện trước mặt đám sinh viên lại ra cái hình dạng này còn đâu là hình tượng.
Tôi dùng sức yếu ớt nắm lại tay anh, ánh nhìn da diết đáp lại từ hành động yêu thương. Quyết định ấy là đúng, nếu tôi đi rồi anh sẽ ra cái bộ dạng nào nữa. Có phải sẽ đau lòng và cắn rứt cả đời, luôn mang suy nghĩ vì mình không nhận cuộc gọi ấy nên mới gây ra cớ sự đáng tiếc.
Mẹ đứng quan sát hai đứa trẻ một lúc, khi chắc chắn tôi đã ổn bà lặng lẽ rời đi. Chú Cao cũng theo sau và đóng cửa phòng bệnh. Nói đi cũng phải nói lại, từ khi bản thân tiếp nhận điều trị chú giúp đỡ rất nhiều, luôn dành những đặc quyền tốt nhất ở bệnh viện cho tôi.Từ thời gian, phòng bệnh, đến cả bác sĩ cũng nhiệt tình. Đôi mắt nặng trĩu, tôi khép mi và ngủ một giấc thật dài... rất bình yên chẳng còn gặp bất kỳ ác mộng nào nữa. Là vì tôi được ở cạnh anh, nhận lấy bàn tay ấm ấy.
____________________
Những vết thương bắt đầu lanh, chính xác tôi đã dùng hết một tuần để ngủ.
Nhất Bác ra ngoài mua thức ăn cách đây nửa tiếng rồi. Mấy ngày nay tôi không được ăn nhiều, chỉ sống nhờ truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể. Chiếc mặt nạ hôm qua đã được lấy xuống, bản thân có thể giao tiếp nhưng còn hạn chế.
Phía cửa có người đi vào, cứ ngỡ là anh ...
Chú Cao đôi ba bước lại gần, tay cầm theo quà thăm bệnh.
"Cháu cảm thấy thế nào?"
Tôi chau mày, những sợi chỉ mang tên hụt hẫng, căm phẫn rối bời trong tâm. Không phải vì câu hỏi thăm lịch sự, mà là chất giọng người nói.
"Chú có thể .... lặp lại được không?" "Cháu thấy thế nào rồi?"
Đúng rồi, đúng là giọng đã nói câu "ba chỉ mong con được sống hạnh phúc". Tại sao không nhận ra sớm hơn, quá nhiều hành động kỳ lạ của chú từ khi tôi bỏ lại mẩu máu ở bệnh viện. Hay ngay lần đầu tiên gặp mặt chú cũng rất khác rồi. Đặc biệt là cái hôm đến nhà tìm tôi, còn gọi tên mẹ một cách thân thuộc.
"Chú về đi... cháu mệt rồi"
Muốn bù đắp bằng mấy cử chỉ tốt bụng này? Không cần đâu! Đáng lý ra tôi cũng được tuổi thơ như bao người. Chẳng phải vì cái danh viện trưởng ngày hôm nay ông đã từ bỏ tôi sao. Không có con cháu về già chính là quả báo nên nhận lấy.
"Để ta xem.."
"Đừng đụng vào người cháu"
Ông sựng người, đôi mắt khó hiểu nhìn tôi. Cứ tiếp tục giả vờ đi, để xem diễn xuất ông giỏi đến thế nào.
"Cháu sao vậy?" Tôi khép hờ đôi mi và lười trả lời mấy câu hỏi vờ vịt ấy.
"Cháu ngủ hả... vậy...ta đi trước đây"
Khi ông ta rời đi, tôi mở dần đôi mắt. Dường như tôi vừa xử sự không đúng mực? Hôm trước còn muốn trở thành kẻ ác để gϊếŧ chính người ba ruột cơ mà. Nhưng khi xác nhận là chú Cao lại sợ bản thân làm chú buồn. Tại sao mọi người ích kỷ với tôi nhưng tôi lại không thể làm thế với họ.
Là tôi lương thiện hay mọi người quá nhẫn tâm?
__________________
Nhất Bác mua thức ăn trở về, đi sau còn có Thanh Nhã.
"Em có mang theo cái này cho anh dâu nè"
Thanh Nhã chìa tờ báo ra trước mặt, chẳng rõ ý em ấy là gì nữa. Tôi nhận lấy và bắt đầu xem.
Thì ra Nhược Vũ đã xuất bản tác phẩm cuối cùng, mặt khác cũng vì sự việc vừa xảy ra hiệu ứng người đọc rất tốt. Họ một lòng ủng hộ khiến doanh thu cao nhất từ trước đến nay. Tôi lén nhìn Nhất Bác, chắc anh chưa đọc nó đâu. Mấy ngày nay làm gì có tâm trí đó chứ.
"Anh dâu có biết không? Mấy hôm vừa qua trên tivi đưa tin về anh quá trời luôn. Nên lúc nãy em vào đây thăm anh đâu có được đâu. Phải chờ anh hai dẫn vào á"
"Em xê ra chỗ khác đi, để vợ anh còn ăn nữa"
Thanh Nhã bĩu môi, đi lại sofa nằm dài ra đấy. Em ấy còn chưa nói hết mà, tôi còn định hỏi thăm đôi chuyện nữa.
Anh kê gối giúp tôi ngồi dậy đút từng muỗng, cơ thể này rất thích nằm viện thì phải. Bệnh viện có gì thú vị đâu mà cứ chui vô đây ở hoài không biết.
"Anh này!"
"Hả?"
"Mình chuyển viện nhe"
______________________
Hết chương 24
Còn tiếp
___my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!