Đâu phải cứ hối hận nói xin lỗi sẽ được bỏ qua? Có những chuyện không xứng đáng được tha thứ. Cũng chả liên quan gì đến độ rộng lượng hay không, mỗi người luôn có giới hạn chịu đựng riêng. Họ phải suy ngẫm và trả giá cho những sai lầm của mình.
___________
5 tháng sau
__________
"Tù nhân mang số hiệu 1346 có người đến thăm"
Đó là tiếng của cảnh sát đang nói vọng vô phòng giam, sau đó mở cửa và dẫn người đàn ông ốm yếu với đôi má gầy gò, râu ria lởm chởm bước ra. Tôi ngồi vào ghế chân bắt chéo nhấc điện thoại chờ ông ta ngồi vào đối diện, được ngăn cách ở giữa một tấm kính cách âm. Khi nhìn thấy bộ dạng ông ta bây giờ tôi rất hài lòng, cười.
"Chào chú, vẫn khỏe chứ ạ?"
Hải Lão chạm tay lên tấm kính nhìn tôi với đôi mắt bi thương, chắn hẳn đã nếm trải cái cảnh "ma cũ ăn hϊếp ma mới" bên trong phòng giam.
"Cháu đến .... để tha lỗi cho chú?"
"Không hề, tôi chỉ muốn xem chú thảm hại ra sao thôi"
Từ ngày bị bắt giam, phiên tòa của bốn tháng trước đã phán xét ông ta án tù chung thân. Tôi cảm thấy hình phạt này rất thỏa đáng, để Hải Lão phải sống những năm tháng còn lại trong ăn năn ngẫm nghĩ về hành vi của mình. Còn hơn nhận án tử hình, chết đi quá nhẹ nhàng rồi. Vì tội ác ông ta gây ra đâu chỉ riêng tôi, còn những đứa trẻ khác vẫn đang điều trị về mặt tinh thần.
"Chú có nghĩ rằng mình đáng được nhận tha thứ không?"
"Chú... "
"Vì lỗi lầm chú mang đâu xứng được tha thứ, 21 năm không phải một cái chớp mắt"
Nói hết câu tôi gác máy xoay lưng đi, khép lại thôi quá khứ đau buồn ơi. Từ hôm nay không còn nhìn thấy chúng nữa. Ai cũng có quyền lựa chọn tương lai, ở phía trước có người sẽ cùng tôi bước tiếp.
_____________________
Ban đầu còn lo sợ tủy của người xa lạ hiến tặng sẽ không hòa hợp. Ấy thế chỉ sau ca phẫu thuật hôm ấy, sức khỏe tôi càng lúc càng tốt lên. Đến hiện tại thì khỏi hẳn, không cần phải thường xuyên đến bệnh viện để tiêm thuốc định kỳ. Tuy vậy thuốc uống thì vẫn đều đều, vì căn bệnh AML rất dễ tái phát, phòng bệnh hơn chữa bệnh.
......
Bộ phim được đạo diễn Trần chuyển thể rất thành công, đem lại danh tiếng khá tốt. Có thể nói tôi hiện tại đang đứng trên vinh quang danh vọng. Nhưng từ nay về sau tôi sẽ không tham gia thêm một cuộc gặp gỡ hay giao lưu fan nữa. Cho dù vậy cũng không ai dám nhắc đến trước mặt tôi vì họ đều rõ ngày hôm đó xảy ra chuyện gì mà.
Bản thân cũng tập tành và biết lái xe, bây giờ tôi không cần người đưa đón, vô cùng thoải mái. Đỗ xe ở bãi, bước xuống chỉnh chu lại áo quần, trên tay cầm bó hoa cúc trắng tiến vào trong.
Hôm nay tôi đi viếng tro cốt của bà vô tình gặp lại ông, trên gương mặt không còn tỏ vẻ thờ ơ như năm nào. Thay vào đó là sự buồn bã, hốc hác của tuổi già. Có lẽ bây giờ đến nhà ông cũng chẳng có, vì sự mù quáng của phong kiến. Những suy nghĩ cổ hủ lạc hậu, nên khiến bản thân về già phải lận đận.
Ngôi nhà tám tháng trước chuyển nhượng cho Tiêu Khải nay vật hoàn chủ cũ. Việc ăn chơi xa đọa, đến cả vài mẫu đất và căn nhà ở quê đành rơi vào tay người khác. Tôi không biết nên vui hay nên buồn, khi hay tin Tiêu Khải lao vào chất nghiện ngập, phải vào trại cai nghiện thành phố. Còn hai vợ chồng cậu đã rời quê đi biệt tích vì họ không đủ khả năng mặt khác sợ miệng đời cười chê. Sống gần hết đời người vốn liếng chẳng có, hai đứa con vì cưng chiều nên mới đến nước đường này. Một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến bà khó chấp nhận và đau lòng mà qua đời từ hai tháng trước. Tôi mở cửa kính đặt bó hoa cúc trắng lên đấy, tre già măng mọc có gì lạ đâu. Nhưng số phận của bà từ khi lấy ông, đã ba chìm bảy nổi chín lênh đênh rồi. Đến khi mất đi cũng không yên lòng, có lẽ ông cũng hối hận về cuộc đời của mình. Có người vợ hiền mà chẳng biết thương yêu, gia tài khi về già phải mang đi cầm cố vì ba chữ "cháu đích tôn".
Đôi mắt chăm chăm dán vào hình bà trước mặt. Ông chỉ nhìn tôi một lúc rồi lặng lẽ quay lưng đi. Tôi nói.
"Ông ngoại"
"..."
"Đừng đi nữa, về nhà với cháu"
__________________
Tôi và anh đang dấn thân vào xa xỉ, vì lời hứa trả thù lao bản vẽ. Nên đã đề nghị anh cùng ra biển chơi một chuyến. Nhất Bác đã thuê hẳn một villa cạnh biển, nó được thiết kế một màu trắng kem nhã nhặn, một trệt và một lầu.
Từ đây nhìn ra sẽ thấy cả vùng biển xanh trải dài, bóng dừa nghiêng mình theo ánh nắng. Không khí vô cùng trong lành thoang thoảng vị mặn của biển. Anh khoác hờ chiếc áo tắm tiến lại ôm sau lưng tôi, cất lời.
"Vợ anh thích chứ?"
"Phí tiền quá đi, nhưng mà em rất thích"
Cả hai im lặng thật lâu, ngẩng nhìn màu biển xanh trước mắt.
"Anh này, em có thắc mắc"
"Hử?"
Xoay người nhìn đôi mắt anh, khẽ mỉm cười.
"Bí mật của anh là gì? Ngày hôm ấy anh gặp ai?"
Anh dẫn tôi lại chiếc ghế gỗ gần hồ bơi, đôi mắt ôn nhu kéo tôi ngồi lên đùi, kê cằm ở vai thủ thỉ.
"Anh nghĩ đến bây giờ cũng không còn gì để giấu nữa. Số điện thoại và người hôm ấy anh gặp mặt là chú Cao Hòa, lúc đó chú ấy bảo HLA của chú phù hợp với em. Anh cũng không tin, làm gì có sự trùng hợp đến vậy. Nhưng khi nhận được kết quả xét nghiệm thì khớp đến 80%.
Em có biết người bỏ lại mẹ em là ai không?"
"Là chú ấy"
Nhất Bác mở to mắt ngạc nhiên, chẳng có gì khó đoán cả tôi đã nhận ra từ lâu. Thật không ngờ người hiến tặng là chú, có phải vì ăn năn nhưng không dám đứng ra xin lỗi trước mặt tôi. Phải làm những việc ấy lẳng lặng? "Đúng rồi, chú ấy kể, từ hôm em đến xem căn nhà. Đã thấy em rất giống với người thương năm nào và đặc biệt còn mang họ Tiêu nữa. Nói về tuổi thì khá trùng hợp, nên hôm em đến bệnh viện khám bệnh ông ấy đánh liều mà đem máu đi xét nghiệm ADN, cuối cùng nhận được kết quả ngoài mong đợi. Thật sự anh hơi bất ngờ khi nghe điều đó, mặt khác thấy rất vui vì em có hy vọng được cứu rồi.
Còn về phần ông ấy cảm thấy có lỗi với mẹ Tiêu, với em và cả người vợ hiện tại. Nên không dám công khai hiến tặng, chỉ đành liên lạc đến anh nhờ sự trợ giúp.
.... Nếu em đã biết từ lâu rồi, có định tha thứ và nhận lại ông ấy không?"
"Không" - Tôi dứt khoát đáp.
Có lẽ bản thân chẳng chấp nhận được, mọi chuyện từ trước đến nay luôn cần người chịu hậu quả. Lúc trước là tôi nhưng bây giờ xin nhường lại cho người ba ấy. Ông ấy sẽ sống những năm tháng sau này trong cắn rứt, không mở miệng kể được cùng ai. Vì tuổi trẻ đã chọn giàu sang và địa vị, bỏ rơi đứa con mới vừa tượng hình hài.
Tôi là người nhẹ dạ và dễ dàng chấp nhận với tất cả, chẳng phải ông chỉ cần trước mặt tôi dám kể lại và nói câu bản thân muốn nói. Đừng giả vờ làm việc tốt sau lưng hay đợi lúc tôi ngủ say để đến xưng hô ba-con thật lố bịch. Biết đâu tôi sẽ tha thứ, ai mà chẳng phạm sai lầm. Quan trọng là họ có nhận ra điều ấy và nói câu xin lỗi hay không thôi.
"Họ đã chọn im lặng thì cứ xem như người lạ nợ em một món nợ ân tình, hiến tặng tủy chỉ để trả nợ thôi.. không còn liên quan gì đến nhau. Em có cuộc sống riêng, mẹ cũng vậy và cả người lạ đó."
Anh xoay người tôi lại, chớp mi tỏ vẻ đồng tình. "Nhìn lại mọi thứ thật sự anh rất ngưỡng mộ em, có những chuyện chẳng thể tin được nhưng nó vẫn xảy ra. Vợ anh rất giỏi"
"Bỏ qua chuyện đó đi, thuê villa ở đây mà không ra biển chơi thì tiếc lắm"
"Vậy đi thôi" Nhất Bác hứng khởi đứng dậy mở cửa hướng ra biển. Nhưng tôi vẫn ngồi yên, gương mặt làm nũng.
"Em lại lười rồi, cõng đi a"
Tiến lại hạ người cho tôi leo lên lưng, lúc đứng dậy anh mất thăng bằng, cả hai loạng choạng mà ngã nhào xuống hồ nước.
"Nhìn anh mắc cười ghê, mực nước có đến cổ thôi còn giả vờ bị đuối"
..quan sát khoảng hơn nửa phút, tôi nhíu đôi mày hình như không phải giả vờ mà là thật. Kéo anh đứng vững tay chạm thành hồ, mặt cắt xanh. Khi đã hoàn hồn anh mới nói
"Sao em nặng quá dạ"
Quá đáng thật chứ, đã cứu cho khỏi đuối nước còn bảo mình nặng nữa. Tôi phồng hai má lên đáp lại. "Em vẫn vậy, tại anh yếu thì có"
"Anh không yếu, chỉ tại hôm qua hoạt động hơi nhiều....."
Nhất Bác vừa nói vừa xoay mặt nhìn tôi cười nham hiểm. Nhắc mới nhớ, lúc chiều sau khi đặt chân vào đây. Định ra biển ngắm hoàng hôn, thì anh đã hành tôi đến tận 9-10h tối mới chịu tha, vậy thì còn ngắm cái nổi gì.
"Còn nói, em cho ăn chay nguyên tuần luôn bây giờ."
Mặc kệ Nhất Bác tôi bước lên trước, thay lại bộ đồ đã ướt sũng. Khi trở ra vẫn thấy anh đứng yên ở dưới hồ chẳng dám nhúc nhích. Tôi trêu đùa.
"Sao anh không lên đi"
"Không dám, anh sợ"
Tôi phải nén cười và ngồi xổm xuống gần anh, hắng giọng
"Công nhận anh nhát gan thật, gọi em bằng caca đi em kéo anh lên"
Nhất Bác im lặng thật lâu, mặt đỏ bừng vì tức giận? Không phải đâu vì anh mất mặt thôi. Khi bản thân mất kiên nhẫn tôi nói tiếp. "Không gọi thì ở dưới luôn đi nhe"
"ca.. ca"
"Nhỏ quá không nghe rõ"
"CACA"
Tôi ôm bụng cười như được mùa, rất lâu rồi mới có cơ hội bắt nạt thầy Vương khó tính mà, làm sao để vụt mất được.
"Ngoan để caca dẫn lên"
Nhưng tôi đâu ngờ bản thân đã chọc nhầm ổ kiến rồi, nên nhận lại sự trả thù gay gắt... vừa lên khỏi mặt nước anh đã đè tôi ra "dạy dỗ".
"Ahhh! Tha cho em, tha cho em"
"Dám chọc anh?"
"Sau này không dám nữa đâu"
"..."
"Không... không!... nhẹ một chút"
___________________
Hết chương 26
Hoàn
Góc PR
M.n ghé qua vườn nhà mình ủng hộ những truyện tiếp theo của mình nhe... ????????
M.n thích đọc cổ trang hay hiện đại hơn?
___my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!