[Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không?

Chương 5: 4 "Anh là ai?"


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi mọi người rời đi, tôi cũng tự mình đi làm thủ tục xuất viện và dọn hành lý về nhà riêng. Thật tâm không muốn làm phiền đến Nhất Bác đâu. Với lại nhà không có người ở sẽ lạnh lắm.

Bước ra từ taxi tôi thấy ông đã đứng trước cổng, chẳng lẽ vì chuyện Tiêu Khải ngày hôm qua mà ông lặn lội lên đây. Có phần hơi quá đáng rồi.

"Ông lên từ lúc nào vậy?"

"Ông đứng đây gần hai tiếng đồng hồ rồi"

Nghe vậy lòng tôi cũng dâng lên cảm giác lo lắng, mở cổng mời ông vào nhà. Để túi đồ một góc thuận chân bước lại gian bếp pha ly cafe sữa nóng. Sau đó ngồi vào sofa và đẩy nó về phía ông.

"Ông uống đi, chắc đói rồi đúng không? Con đi chợ nấu chút gì cho ông nhe"

Ông xua tay "Ta không đói, ta lên đây lấy ít tiền như hôm qua đã nói rồi về còn đưa Tiêu Khải nữa"

"Nó cần tiền làm gì?"

Ông nhìn đứa cháu ngoại, ánh mắt lạnh băng miệng thờ ơ trả lời mà không hề quan tâm đến cảm xúc của nó.

"Cho Tiêu Khải mua nhà, thành gia lập thất nữa chứ"

"Ông ngoại, đó giờ ông có từng thương con không?"

"Ờ... thì có"

Có sao? Có khi nào vậy? Bằng những trận đòn lúc say? Hay là lời mắng thậm tệ, đến khi ăn cơm còn không được cùng bàn với mọi người phải lủi thủi mang bát ra ngồi nơi xó bếp.

Hoặc là những buổi chiều ông bắt tôi phải đi bắt từng con ốc hay hái mớ rau sáng hôm sau ra chợ bán? Trong khi đứa cháu đích tôn của ông vẫn vui vẻ xem tivi và cưng chiều hết mực. Vẫn nhớ như in vào tết nguyên đáng năm tôi 9 tuổi. Khi những đứa cháu khác thi nhau khoe quần áo mới và tiền lì xì. Nhìn lại bản thân cả quần áo lành lạnh cũng chẳng có. Lúc ấy tôi đã khóc rất nhiều và lấy hết cam đảm để hỏi ông "tại sao con không được như vậy". Và ông vẫn thái độ thờ ơ như hôm nay mà nói "tại vì mày là con hoang" . Từ đó tôi cũng hiểu và không một lần nào dám so bì nữa, cứ im lặng mà sống.

Thôi không nhớ nữa, nếu ngồi kể những chuyện phải trải qua có khi đến sáng hôm sau vẫn còn. Nở nụ cười chua xót, sóng mũi đã cay từ lúc nào rồi, ánh mắt dán vào ông.

"Vâng, ông đã nói thương con rồi. Vậy con xin nói thẳng, con không cho Tiêu Khải tiền mua nhà đâu. Để nó phải tự cố gắng đi lên bằng hai bàn tay thì người ta mới nể"

"Mày!!!" ông tức giận ném ly nước trong tay, tuy ra sức né tránh nhưng nó vẫn văng tung tóe lên cánh tay tôi.

"Con đã quyết rồi, ông còn nhớ? Khi quyết định ra đi con không đem theo một đồng nào cả, tự thân nơi xứ người. Mỗi tháng con gửi tiền về cho ông với bà. Con nghĩ đó là bổn phận con cháu nên làm, còn việc phải ra sức mua nhà cháu đích tôn của ông. Thì xin lỗi, con không làm được"

Tôi đứng lên vì muốn được vào phòng nghỉ ngơi, cũng từ bệnh viện về nên khá mệt. Thì nghe phía sau có tiếng loảng choảng lớn. Ông đang ra sức đập những món đồ trong nhà, hình ảnh này cũng không có gì lạ lẫm. Nhưng bây giờ đó là nhà của tôi, đến cả nhà riêng ông cũng tìm đến và hủy hoại vì đứa cháu kia sao? Phải sống như vậy đến bao giờ đây?

"Mày đã có nhà rồi, có sự nghiệp rồi vậy mà cũng không ra tay giúp lấy thằng em của mày nữa"

"Con hỏi ông một câu? Nếu cho nó nhà thì ông sẽ không phiền đến con nữa đúng không?"

"Đúng. Chỉ vậy thôi"

"Được, căn nhà này ông cứ lấy. Ngày kia sẽ có người giúp con chuyển nhượng."

Lúc này ông cũng thôi đập phá vì biết căn nhà này sẽ thuộc về Tiêu Khải. Tôi nói rồi hướng phòng làm việc lấy laptop và gom hết giấy tờ quan trọng bỏ vào túi. Đưa chìa khóa nhà cho ông và rời đi. Bây giờ đến nhà để về cũng không có rồi, việc mua căn nhà như vậy ở trung tâm thành phố tôi đã mất hết 3 năm và không ngừng vắt óc. Lại vì một phút nông nổi dâng tặng cho kẻ mình không thích.

______________

Sau cuộc cãi vã với ông, tôi đến thuê khách sạn ở đỡ vài hôm trước khi tìm được căn nhà ưng ý. Đứng trước một khách sạn lớn tay nắm lại và bước vào. Nhận thẻ phòng từ tiếp tân, đi đến phòng 1025. Trước khi vào tôi đưa tay gõ cửa ba lần. Vì khi nhỏ sống ở vùng quê nên có những chuyện tâm linh tuy miệng nói không tin nhưng tay vẫn làm theo cho chắc.
Một căn phòng rộng được bày trí rất đẹp có cả gian bếp nữa chứ. Từ đây nhìn xuống thấy cả thành phố nhộn nhịp được thu nhỏ. Và giá phòng ở đây cũng chẳng rẻ đâu, tôi muốn được hưởng thụ vài hôm. Mấy ngày nay đã đủ đau đầu rồi.

Sau khi tắm xong, khoác trên người chiếc áo tắm màu xám đúng lúc phía cửa có tiếng gõ. Chắc là phục vụ mang thức ăn lên đây mà, vì lúc nãy đã căn dặn tiếp tân làm chúng.

Tôi ngồi vào bàn mở món ăn ra xem thử, mặt đanh lại và khó chịu khi thấy 4 món đã có 3 món phủ một ít lạc rang xoay nhuyễn trên lớp mặt. Lần đầu vào đây cũng không rõ, nên chẳng căn dặn đầu bếp. Thật ra lúc bé có thể ăn được lạc nhưng từ khi người đàn ông đó xuất hiện tay cầm miếng cốm. Trong đó có những hạt lạc xen kẽ. Nên bây giờ mỗi lần ăn chúng cơ thể tự tạo nên cảm giác lo sợ và có khi nổi mẩn đỏ. Hoặc tệ hại hơn đến thở cũng khó khăn.
Tôi đẩy 3 món kia sang một bên lặng lẽ ngồi ăn hết chén soup, nếu đến cả món này cũng có lạc thà nhịn đói chứ không bỏ chúng vào bụng đâu.

Dùng xong, vẫn nhớ lời nói của Nhược Vũ vì có khá nhiều thứ cần được hoàn thành. Mở laptop thả hồn bay bổng, nhưng chẳng được. Cứ mãi suy nghĩ những chuyện không đâu. Cho nên tôi đã gạt những bản thảo kia sang một bên và bắt đầu viết nên câu chuyện mới mà bản thân sẽ làm nhân vật chính.

Đánh máy được một lúc, thoáng chốc có cảm giác đau ở cánh tay. Nó đang đỏ ửng, hình như là những dấu hiệu bỏng. Đành phải ra ngoài mua tý thuốc về thoa.

Ánh mắt luôn chăm chăm nhìn vào cánh tay, khá nóng và rát vậy mà từ lúc nước cafe chạm vào tay đến giờ mới cảm nhận được. Hay khi nãy cứ mãi suy nghĩ về chuyện của ông và Tiêu Khải, cánh tay đã tệ vậy rồi mà giờ mới hay.
Trong lúc đợi cửa thang máy có người nắm lấy cánh tay trái kéo lại. Theo phản xạ tôi ngẩng mặt lên nhìn.

"Vương Nhất Bác, sao anh lại ở đây?"

"Tôi hỏi cậu sao ở đây mới đúng, đây là khách sạn thuộc gia đình tôi quản lý. Tại sao lúc trưa không đợi tôi đến đón"

"Không muốn làm phiền anh"

Anh cúi xuống mắt dán lên cánh tay đã bỏng kia. Chau đôi mày, một lúc lâu mới lên tiếng.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? tại truyen35.shop

"Không phiền, thân đã ra nông nổi này rồi. Đi theo tôi về nhà"

Anh kéo tôi một mạch ra khỏi khách sạn, vẫn chưa kịp phản ứng. Đã đẩy tôi vào xe đến dây an toàn cũng giúp tôi thắt. Xe lăn bánh được một đoạn, mới mở lời hỏi Nhất Bác.

"Còn hành lý của tôi thì sao?"

Anh vẫn không ngó ngàng đến. Mắt tập trung lái xe, nhưng miệng lại đáp lời.

"Một lát sẽ có người đem chúng về nhà tôi"

"Ờ"

Im lặng một lúc, tôi bắt đầu lim dim thì nghe tiếng anh có vài phần trách, vài phần giận hờn.
"Đã không chịu đến nhà tôi, thì phải về mình chứ. Tại sao lại đến khách sạn?"

Câu hỏi đấy làm lòng có chút nhói. Đúng, Bây giờ đến nhà cũng không có để về. Hai từ người thân mà tôi phải dâng hết cái này đến cái khác có khi thân cũng chẳng còn. Tôi cứ im lặng cúi mặt nhìn lên cánh tay bỏng và không đáp câu hỏi ấy.

_________________

Cứ nghĩ căn nhà mình đã lớn rồi, nhưng trước mắt căn nhà này còn to hơn gấp hai lần. Ở một mình như vậy có phần hơi khoa trương?

Anh dẫn tôi vào nhà và ngồi vào sofa phòng khách. Bản thân đi lấy hộp y tế giúp tôi thoa thuốc lên cánh tay. Từng cử chỉ của Nhất Bác rất nhẹ nhàng, ánh mắt ấy nếu không nhầm chắc là lo lắng. Miệng đôi khi thổi thổi thuốc trên tay tôi nữa chứ. Tay trái bất giác đưa lên chạm vào má anh. Cũng không hiểu tại sao bản thân làm vậy nữa..chỉ cảm thấy anh rất thân thuộc giống như đã gặp nhau từ rất lâu về trước.
"Mình đã từng gặp nhau rồi đúng không?"

Sau khi băng kỹ lại vết bỏng, anh chạm tay mình lên tay tôi.

"Uhm!"

"Câu xác nhận này...."

Thật sự tôi không nhớ Nhất Bác là ai cả. Nhưng trong ánh mắt anh rất da diết, cũng có lúc mình nhận được ánh mắt đó từ người khác sao?

Anh kéo tay tôi ra khỏi mặt và áp lên ngực trái của mình. Tay tôi ở giữa bàn tay ấm và tim anh, từng nhịp đập nơi anh có phần nhanh hơn. Mọi thứ đều chân thành đến lạ, tôi chắc chắn một điều mình đã từng quen Nhất Bác.

"Cho cậu thời gian để nhớ ra "

Tôi khẽ nhắm mắt gật đầu, trên môi nở nụ cười tươi. Rút tay trở về, ánh mắt mang vài phần bối rối gằm mặt chỉ nhìn vào sàn gạch.

"Vậy tối nay tôi ngủ ở đâu?"

Anh đứng dậy, tay xoa xoa sau gáy một lúc, ậm ờ suy nghĩ. Đứng lên, dẫn tôi vào một căn phòng thông qua đó đi đến một căn phòng nữa, thiết kế nhà này hơi lạ nhỉ?
"Tại sao không làm hai phòng có cửa riêng mà phải thông nhau như vậy?"

"Vì cậu đã từng yêu cầu như thế?"

"Tôi sao?"

Trong đầu thoáng qua hình ảnh của đứa bé trai đang ngồi đu đưa trên bờ đê nhìn xuống một người nói.... gì ta? Hình như là "ca ca, sao này em muốn được ở căn phòng có cửa đi chung với anh". Lúc ấy nói như vậy vì chỉ cần gọi ca ca thì người đó sẽ xuất hiện và bảo vệ đứa trẻ ấy.

Tôi xoay người hớn hở ra mặt bước đến giường lớn ngồi lên đấy, giống như bản thân 17 năm trước lặp lại một lần nữa.

"Ca ca, sao này em muốn được ở căn phòng có cửa đi chung với anh"

Nhất Bác ngơ ra khá lâu khi tôi nó xong câu đó, một lúc sau kéo cao niềm vui. Chạy lại ôm eo tôi nhắc lên và xoay vòng.

"Em nhớ ra anh rồi hả?"

Vậy thì làm anh thất vọng rồi.

"Em chỉ nhớ mỗi một chuyện đó thôi"
"Không sao từ từ nhớ!!!"

Đúng vậy, tại sao những nỗi đau kia đến từng chi tiết nhỏ nhất cũng không tài nào quên đi. Còn về anh, một người có thể mang cho tôi sự ấm áp thì bản thân lại quên đi mất. Có lẽ vì từ lâu luôn mang suy nghĩ chẳng ai cần mình mà chỉ toàn lợi dụng, thế thôi.

_______________

Hết chương 4

Còn tiếp

___my___

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không?, truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? , đọc truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? full , [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? full , [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top