[Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không?

Chương 6: 5 "Quá Khứ"


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hôm nay là ngày sẽ chuyển nhượng ngôi nhà lại cho Tiêu Khải. Tôi cùng luật sư của mình đứng trước cổng, ra sức ấn chuông. Một lúc sau, cô gái thoạt nhìn 25 tuổi mở cửa. Cô ấy khoác lên người bộ đầm ngủ lả lơi, mái tóc xõa lưng kèm theo một làn da trắng. Chỉ có 2 ngày không ở đây mà Tiêu Khải đã dẫn hạng người này về rồi, chẳng lẽ thành gia lập thất đây sao?

"Cho hỏi hai anh là....?"

"Tôi là Tiêu Chiến và đây là luật sư của tôi!"

"À, Tiêu Khải đang đợi anh ở bên trong"

Tôi cùng luật sư đi ngang qua cô ta vào nhà, mọi thứ ví dụ bàn ghế đã được dịch chuyển xáo trộn cả lên. Dù gì nó vẫn chưa là nhà của bọn họ mà. Tiêu Khải ngồi trên sofa khoác hờ chiếc áo, lộ ra phần bụng có vài vết sẹo. Nhưng mà, đấy không phải đồ của tôi sao? Nhơ nhuốc thật, muốn mặc thì cứ mặc luôn đi. Cũng định hôm nay sau khi chuyển nhượng xong tôi sẽ gom hết đồ về nhà anh. Nhưng bây giờ chắc không cần rồi? Tôi không muốn mặc lại đồ người khác đã sử dụng. Vì một quá khứ là đủ rồi.

"Anh đến rồi à! "

"Ông ngoại đâu?"

"Anh tìm ông nội sao? Ông về quê rồi. Bây giờ có tôi là đủ rồi"

Tôi xoay mặt sang luật sư ra hiệu đẩy nhanh tiến độ, ở đây lâu thêm chỉ gây chướng mắt. Cô gái kia đã đi vào và ôm sau lưng Tiêu Khải, có thèm muốn gì thì cũng đợi tôi về rồi hãy làm những hành động đó chứ.

"Mời anh ký vào đây"

Tôi cầm bút lên và ký vào tờ giấy đấy, vậy là chính thức ngôi nhà cần kiệm suốt 3 năm vào tay người khác rồi. Có chút tiếc nuối, nhưng mà sau này không bị Tiêu Khải làm phiền nữa cũng đáng mà.

Trên mặt của Tiêu Khải và cô gái bên cạnh vẫn không thôi nét cười. Lâu lâu lại thấy hắn luồng tay vào vạt áo cô ta mà mò mẫm, đúng là trời sinh một cặp.

Khi cầm tờ giấy chuyển nhượng trên tay hắn cười nhếch mép quay sang hôn người bên cạnh. Rồi nhàn hạ nói với tôi.

"Đúng là thật tốt, cảm ơn anh về ngôi nhà nhé. Bây giờ anh có thể về rồi"

"Uhm, vậy tôi về đây"

"Không tiễn"

Thuê bản thân ở lại đây giây phút nào cũng chẳng dám ở. Tôi đứng dậy cùng luật sư rời đi nhanh chóng trả lại không gian riêng cho hai con người không biết liêm sỉ kia.

____________________

Sau khi tạm biệt luật sư, trước lúc về còn tạt ngang siêu thị gần nhà Nhất Bác mua một ít đồ cần thiết. Và mua cả thức ăn để nấu buổi chiều nữa. Cuối cùng cũng chất đầy xe đẩy, trong lúc tính tiền tôi cứ cảm thấy ớn lạnh sóng lưng. Nhưng khi quay đầu lại thì không có ai cả, lạ thật đấy.

"Của anh tổng cộng 206NDT"

"Cà thẻ giúp anh"

Đưa nó về phía thu ngân, trong lúc tính tiền đôi khi cô sẽ ngó nghiêng và tự mỉm cười. Khi thanh toán xong, cô ấy còn hỏi.

"Của anh, cho em hỏi anh có phải là nhà văn Tiêu không?"

"Đúng vậy"

"Có thể cho em xin chữ ký được không? Em ngưỡng mộ văn của anh đã lâu rồi"

Có người hâm mộ và nhận ra để xin ký tặng cũng thích thật đấy. Có khi sau này bản thân sẽ mở cuộc ký tặng fan chẳng hạn.

Sau khi rời khỏi quầy thu ngân tôi hướng ra cửa để về. Bỗng có người mặc đồ bảo vệ chặn ngay lối đi. Càng bước lại gần, theo phản xạ chân từng bước lùi lại cho đến khi người đó nắm được cổ tay kéo tôi đứng lại. Cả người run lên, mặt tái nhợt, hơi thở có phần trì trệ và chẳng thông. Người trước mặt là Hải Lão, chính là ông ta vẫn làn da rám nắng và khuôn mặt quỷ quyệt.

"Lâu quá không gặp cháu, bây giờ cũng đã lớn và đẹp như vậy rồi"

"..."

Hơi nghiêng người ghé vào tai tôi thầm thì.

"Vẫn còn thích ăn cốm không?"

Tôi buông cả túi hàng xuống nền gạch. Hất mạnh tay theo hướng cửa mà chạy đi. Ông ấy vẫn đuổi theo miệng không ngừng gọi tên. Cũng may, hình như quản lý đã chặn ông ta lại khi tự ý rời đội hình.
Vẫy vội chiếc taxi đỗ gần đó. Chui tọt vào xe, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"BÁC TÀI CHẠY NHANH LÊN, NHANH LÊN ĐI"

Xe lăn bánh rời khỏi siêu thị, tôi ngoảnh đầu nhìn lại phía sau khi xác nhận đã an toàn liền thở phào nhẹ nhõm.

.....

Đến giờ đôi tay vẫn còn run lắm, ấn chuông được một lúc thì dì Mai ra mở cửa.

(Dì Mai là người giúp việc cho Nhất Bác sẽ đến làm từ 7ham-5hpm rồi về chứ không ở lại)

Khi cổng vừa mở, tôi chạy thẳng lên lầu và không nói năng gì với dì cả. Mở vội hai cánh cửa mới đến phòng của mình. Tôi lao nhanh vào nhà tắm liên tục xả nước và chà mạnh lên cổ tay nơi Hải Lão nắm lấy khi nãy.

Cảm giác ghê tởm và ti tiện đang phủ lấy cả thân thể. Cổ tay cũng bị rửa đến đỏ tấy, vết bỏng hôm nọ lại sưng thêm một phần. Vẫn thấy chưa đủ, tôi tiếp tục chà xát. Đến khi có vài giọt máu nhỏ pha lẫn vào dòng nước, bản thân mới hài lòng quay lại giường, kéo chăn đấp kín cả người. Miệng bắt đầu lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa.
"Đừng qua đây, đừng đi qua đây"

Cảm giác sợ sệt của năm xưa lại quay về. Ông ta xuất hiện rồi, chẳng phải đã trốn đi biệt tích rồi sao? Tìm tôi để làm gì nữa? Nước mắt cứ rơi ướt cả gối. Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi, thò tay ra tìm lọ thuốc mãi vẫn không thấy.

À nhớ rồi, từ hôm đó thuốc an thần được tôi uống hết rồi còn đâu.. cứ căng thẳng một lúc thì bản thân cũng chìm vào giấc ngủ.

_____________

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? tại truyen35.shop

Thời tiết vào mùa hạ thật trong lành, bầu trời xanh không rợn tý mây trắng nào cả. Có lũ trẻ đang ngồi chơi cùng nhau trước sân nhà, nhưng riêng đứa bé tầm 6 tuổi bị xa lánh và ngồi nép mình một góc. Đôi mắt to tròn nhưng mang một màn nước. Có lẽ bị xa cách không được chơi cùng đã quá quen thuộc rồi. Một lúc sau mẹ của từng đứa lại gọi chúng về ăn cơm trưa.
Nó vẫn ngồi đó, cũng mong có ai gọi vào nhà ăn cơm. Nó ước gì có ba có mẹ ở đây thì đã tốt hơn rồi, sẽ không bị biệt lập. Và được chăm từng bữa cơm đôi khi sẽ hỏi " con thích ăn gì, mai mẹ làm" giống như câu hỏi mà mợ vẫn hay hỏi Tiêu Khải.

Lấp ló sau tán cây lớn có một người đàn ông độ chừng hơn 30 tuổi. Làn da rám nắng mặc trên người bộ đồ công nhân màu xanh, khuôn mặt quỷ dị cho dù cố gắng cười thân thiện vẫn lộ ra vẻ đáng sợ. Bước từng bước lại phía nó, tay đưa miếng cốm bắp màu vàng.

"Cháu có muốn ăn cốm không?"

Nó thôi thút thít nữa và ngước lên nhìn người đang hỏi, lòng hơi sợ. Nhưng đây là lần đầu có người hỏi nó muốn ăn cái gì đó không. Là câu quan tâm mà trẻ nhỏ rất thích. Chiếc bánh trông ngon miệng, nó nhìn theo một lúc rồi gật đầu.
Người đàn ông ấy đưa bánh vào tay nó, sau đó cúi xuống bế lên đi ra hướng cửa về thẳng nhà ông ta.

"Qua nhà chú cho thêm"

Khi bước vào căn nhà u tối ngập mùi ẩm mốc, dù gì nó cũng chỉ là đứa trẻ 6 tuổi nên càng trào dâng cảm giác lo sợ.

"Cháu muốn về nhà, cho cháu về nhà"

Ông ta lấy thêm miếng bánh khác dúi vào tay, tiện thể ôm nó vào lòng gương mặt đặt ở hõm cổ hít lấy hít để. Tại sao lại chọn nó để thực hiện hành vi đồi bại này? Cũng dễ hiểu thôi vì nó không có ba mẹ bên cạnh, gia đình ông ngoại chẳng thèm ngó ngàng đến.

"Cháu không ăn nữa đâu, muốn về nhà thôi"

Nó bắt đầu khóc nấc lên, chỉ đơn giản là sợ. Luôn tay luôn chân đá vào người ông ta.

"Đợi xíu ta cho cháu về"

Người đó bế nó đặt lên giường, nhưng nó lại ra sức chống cự để rồi ăn một bạt tay đau rát lên mặt, hằn rõ những ngón tay lớn. Ông ta quát.
"Mày im lặng, không thôi tao sẽ đánh chết"

Cả người run lên bần bật, cũng không dám động đậy nữa, nó như chết lặng im phanh phất. Vì bạt tay ấy còn đau hơn ông ngoại nó dùng roi đánh vào những lúc say nữa.

Muốn trẻ con nghe lời cũng dễ thôi mà chỉ cần đòn roi sau đó mắng chữi nặng lời thì đứa trẻ sẽ im lặng và không dám cãi lại. Cũng giống nó bây giờ ... chỉ biết sợ thôi chứ không làm gì được.

Ông ta kéo quần nó xuống quăng sang một bên và cắm cúi liếm lên đó.

"Đau quá, cháu muốn về nhà"

"Câm miệng"

Nó cũng câm bật, liếc nhìn từng hành động kia. Nó không hiểu làm như vậy để được gì? Một lúc sau khi cắn liếm đã thỏa thích. Ông ta kéo chiếc quần đang mặc qua ⅓ mông.

Nhắc chân nó lên và bắt đầu thúc vào nơi ấy. Cảm giác đó như ai đang cầm dao mà rọc nát tư mật của nó vậy. Máu theo dòng mà rỉ ra. Nhờ thứ màu đỏ tươi ấy làm chất bôi trơn để tiến sâu hơn.
"A a..đau quá.. cháu sợ... tha tha cho..cháu"

Đồng lúc mơ đến đây nước mắt của tôi cũng chảy dài, tay chân không ngừng quơ loạn, miệng thất thanh.

"THA CHO TÔI, THA...TH...."

Ở ngoài cửa không ngừng có tiếng đập mạnh. Một lúc sau có vòng tay ấm ôm tôi vào lòng và không ngừng gọi.

"Tỉnh lại Tiêu Chiến, em mau tỉnh lại đi"

Cứ như vậy, tôi mở đôi mắt đã ướt đẫm, mồi hôi nhễ nhại. Hai tay ôm chầm lấy anh, giọng đầy hốt hoảng.

"Ông ta trở về rồi"

"Ai? Em nói gì vậy?"

"Em sợ quá... nơi đó đau lắm..."

Nhất Bác càng ra sức ôm chặt hơn thì thầm những câu dỗ dành. Khi đoán chắc tôi đã lấy lại bình tĩnh anh mới cất tiếng hỏi.

"Có chuyện gì kể anh nghe được chứ"

"Em.. em.. không kể được"

"Ngoan, khi nào muốn nói thì anh sẽ lắng nghe. Bây giờ có muốn ăn gì không?"

Tôi cúi mặt suy nghĩ một lúc,dùng tay không bị thương nắm lấy một góc áo của anh. Đôi mắt vẫn còn động nước ngẩng lên đề nghị.
"Cho em ở chung phòng với anh đi, ông ta quay trở về rồi"

Nhất Bác lau đi mồ hôi đang bê bết trên mặt tôi, vén tóc mái sang một bên và hôn lên trán an ủi.

"Em nói gì anh cũng đồng ý"

_____________________

Cho mình tâm sự tý nhe

(Mọi người có biết không? Một khi đứa trẻ bị xâm hại, những chuyện đó nó không bao giờ quên đâu. Mà ngược lại từng chi tiết nó đều khắc ghi rất kỹ. Có khi sẽ mang ám ảnh cả đời và không thể vượt qua. Vì vậy những đứa trẻ cần được bảo vệ, không chỉ người thân trong gia đình mà cả những người trong xã hội này. Người lớn có những hành vi như vậy thật sự muốn đem hình phạt tử hình lên họ. Đã biết suy nghĩ thì phải biết kiềm chế đã tiến hóa thành "người"rồi tại sao luôn xử sự theo phần "con" vậy?)

Hết chương 5

Còn tiếp

___my___

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không?, truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? , đọc truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? full , [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? full , [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top