[Fanfic] [BJYX] ĐIÊN CUỒNG

Chương 44: Luận bàn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Toà biệt thự của Hoàng gia nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, buổi sáng, người hầu cần thật sớm đi mua thức ăn tươi để chuẩn bị bữa sáng phong phú đầy đủ dinh dưỡng cho các vị chủ tử. Lúc Vương Nhất Bác đi xuống, bọn họ đã bắt đầu công việc của một ngày mới, nhìn thấy cậu, mọi người đều nghiêm túc dừng việc trên tay, cúi chào, bọn họ không biết nên xưng hô cùng vị thiếu gia này như thế nào...

"Vương thiếu, cậu dậy thật sớm" Đại quản gia đi theo Hoàng lão gia tử, người lên tiếng là nhị quản gia của biệt thự này.

"Vâng, cháu đã quen, mọi người tiếp tục đi ạ, không cần quan tâm cháu"

"Vâng"

Mọi người trong biệt thự đều rất có hảo cảm với chàng rể mới này, nghe cậu nói xong vội tiếp tục làm việc. Vương Nhất Bác ra vườn nhỏ bên sân, luyện quyền.

"Con dậy sớm như vậy? Tiểu Tán còn ngủ sao?" Hoàng Vũ Thạch không biết đã dậy từ lúc nào, hiện giờ vừa mới chạy bộ trở về.

"Cậu út dậy thật sớm" Vương Nhất Bác thu tay, cười cười "Anh ấy có vẻ mệt nên con không đánh thức" Bình thường người yêu của cậu cũng rất có tự giác rèn luyện thân thể

"Không sao, để nó nghỉ ngơi. Luận bàn với ta một lát, thế nào?"

"Vậy mong ngài nương tay rồi, công phu quyền cước của con rất kém, còn không thắng nổi Chiến ca đâu"

"Haha, không trách con, tiểu Tán chính là tiểu quái vật" Hoàng Vũ Thạch ha ha cười lớn "Ta cùng tiểu Tán không chêch nhau bao nhiêu tuổi, nói thật ra luận bàn cùng thằng bé ta cũng chịu thiệt không ít"

"Cậu út khiêm tốn rồi" Vương Nhất Bác cũng không phải khách sáo, trước khi tới, Tiêu Chiến cũng đã nói rất nhiều chuyện với cậu.

"Bắt đầu thôi" Hoàng Vũ Thạch nóng lòng muốn thử xoa xoa tay

"Hai người đánh nhau cũng không gọi con một tiếng sao?" Tiêu Chiến đứng tựa người vào cửa lớn, trêu tức nói

"Đúng vậy, thật không phúc hậu" Không biết lúc nào, tiểu bối Hoàng gia cũng đi ra, đứng cạnh Tiêu Chiến

"Sao lại dậy rồi?" Lúc nói chuyện cùng Tiêu Chiến, thanh âm Vương Nhất Bác liền chuyển tone, nghe rất mềm mại, mang ý cưng chiều, như sợ lớn tiếng sẽ tổn thương anh vậy.

"Không có em, ngủ không được nha" Tiêu Chiến cười loan mặt mày trêu ghẹo

"Hai người thôi nha" Hoàng Y Y làm bộ phủi da gà trên cánh tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ

"Đúng vậy anh, anh đang ngược cẩu FA đấy" Hoàng Minh Kiệt gật đầu phụ hoạ

"Em hình như vừa nằm mộng, về ngủ thêm một lát" Hoàng Minh Uy lắc lắc đầu, không thể tin anh họ nhà mình lại nói ra câu đó, sau đó quay đầu, đi vào trong, bị Hoàng Giai Giai kéo lại

"Đồ ngốc này, em đứng yên cho chị"

"Ba ba cố lên!!!" Trẻ nhỏ dễ dạy, Hoàng Mẫn Mẫn ôm chân Tiêu Chiến, bàn tay nhỏ nắm lại cua cua, rất có tinh thần cổ vũ

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, các bác của con còn đang ngủ" Hoàng Vũ Thạch bất đắc dĩ rồi, tiểu bảo bối của ông đúng là doạ người mà.

"Con làm trọng tài, hai người bắt đầu đi thôi" Tiêu Chiến cười đi ra sân

"Anh họ, anh sẽ không thiên vị chứ?" Hoàng Minh Kiệt nói đầy vẻ nghi ngờ

"Vậy em làm đi" Tiêu Chiến khoanh tay nhìn hắn, vẻ mặt "em đến"

"Em chỉ là nói đùa thôi, anh đến làm đi ạ" Hoàng Minh Kiệt rụt cổ lại, sợ nha

"Ha ha" Tiêu Chiến cười xoa đầu hắn, lại nhìn về phía hai người đang đừng đối diện nhau, tay làm động tác như trọng tài quyền anh, vừa định hạ xuống lại thấy vẻ ủy khuất của nhóc nhà mình, đây là muốn anh cổ vũ sao? Vẫy vẫy tay "Lại đây"

Cún con nào đó được người nắm cằm hôn hôn, còn nói nhỏ "Cố lên", mặt mày như nở hoa, bắt đầu giao lưu quyền cước cùng cậu út nhà vợ.

Hai người đều được đào tạo chính quy, khí lực cậu út Tiêu Chiến nhỉnh hơn một chút, nhưng tốc độ ra đòn của Vương Nhất Bác lại rất nhanh, có thể bù lại điểm yếu về khí lực, đây là cậu nhỏ học tập từ Tiêu Chiến. Hoàng Vũ Thạch càng đánh càng kinh ngạc, không ngờ cậu nhóc trước mặt còn ít tuổi nhưng thân thủ thực không kém, hắn thu hồi vẻ vui đùa lúc ban đầu, nghiêm túc đối kháng, ra chiêu, tiếp chiêu.

Người trong biệt thự không biết từ lúc nào đã tập trung ra sân, hô hào cổ vũ. Hoàng Vũ Hạo gật đầu, tán thưởng từ tận đáy lòng

"Không tệ, không tệ"

"Còn không tệ? Chú nói xem chú út hơn thằng bé bao nhiêu tuổi?" Hoàng Vũ Quân không đồng ý phản bác

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [BJYX] ĐIÊN CUỒNG tại truyen35.shop

"Em ấy lại tiến bộ" Tiêu Chiến thình lình nói, trong mắt chưa từng rời khỏi thân ảnh trong cuộc so đấu

"Ý con là...?" Mợ hai Tiêu Chiến tò mò hỏi lại

"Hai tháng trước con tới thăm em ấy, còn chưa được như bây giờ, hiện tại nhìn, xem ra đã rất cố gắng rèn luyện"

"Một đứa trẻ tốt" Mợ ba Tiêu Chiến cũng không ngừng khen ngợi.

"Cậu, ông ngoại mấy giờ sẽ trở lại ạ?" Tiêu Chiến mỉm cười nhận lời khen của mợ ba, lại quay đầu hỏi cậu hai của anh

"Đại quản gia vừa mới báo về, cũng khoảng một tiếng nữa"

"Dạ"

Trận luận bàn vẫn đang tiếp tục, người tới ta đi nhìn hoa cả mắt, nhưng với người Hoàng gia thì không mấy khó khăn, rất nhanh đều nhìn ra Vương Nhất Bác đã rơi vào thế hạ phong, cũng không trụ lâu được nữa. Quả nhiên, qua lại thêm vài chiêu, Vương Nhất Bác thụt lùi lại tạo ra khoảng cách với Hoàng Vũ Thạch, thở hổn hển

"Con thua"

"Con trụ được thời gian lâu như vậy đã rất giỏi rồi"

"Là cậu út nương tay thôi" Tiêu Chiến cười cười nhìn cậu út nhà anh, nhìn đến trên người Hoàng Vũ Thạch như có kim châm, không phải cháu rể còn bình yên đứng đó sao? Tiêu Chiến nghiến răng nói xong, đi lại cầm tay bạn nhỏ "Không sao chứ?"

"Vâng, không sao" Vương Nhất Bác nhìn ra giao lưu ngầm giữa người yêu và cậu út thì bật cười, người này cũng thật là, kia là cậu út của anh đó nha.

Tất cả mọi người thấy đã hết trò hay cũng lập tức giải tán đám đông, tiếp tục ai làm việc nấy. Tiêu Chiến cáo lỗi với mọi người sau đó kéo tay bạn đời lên phòng, Vương Nhất Bác không nói gì chỉ cười cười gật đầu với trưởng bối, mặc anh kéo đi. Lên phòng, Tiêu Chiến đẩy bạn nhỏ vào nhà tắm, bản thân anh đến tủ đồ, chọn lấy một bộ y phục thích hợp với cậu, đặt trên giường, sau đó mới ra ngoài, xuống lầu trò chuyện cùng mọi người. Người trong biệt thự lúc này mới cảm nhận mức độ sủng của anh đối với bạn đời, quá cưng chiều, quá bao che khuyết điểm rồi.

Không lâu lắm Hoàng lão gia tử cũng trở lại, hơn mười năm trước ông đột ngột bị tai nạn nên Hoàng Vũ Quân mới bỏ đi ý định về Z quốc phát triển, chạy trở lại Đức tiếp quản gia nghiệp. Bởi vì hai người em trai của ông một người làm việc cho bộ ngoại giao chính phủ Đức, một người làm điệp viên của quân đội quả thật không ai nguyện quản lý Hoàng gia cả. Sau này Hoàng lão gia tử tuy khỏi bệnh nhưng đồng thời các chức năng cơ thể không còn tốt như xưa, vì vậy ông cụ quyết định làm một lão gia nhàn tản đã hơn mười năm nay rồi.

"Ông ngoại, ngài về rồi" Tiêu Chiến cùng người Hoàng gia xếp hàng đón lão gia tử

"Cháu của ta, lại ông ngoại nhìn một chút" Ông cụ kéo tay Tiêu Chiến, xoay qua xoay lại ngắm nhìn từ trên xuống dưới "Ừm, khoẻ mạnh, rất tốt. Cháu rể của ta nơi nào?"

"Con chào ông ngoại, con là Vương Nhất Bác" Vương Nhất Bác cũng không đợi anh giới thiệu cậu, lễ phép đứng cạnh anh, cúi người chào ông cụ.

"Ồ, trắng trẻo khoẻ mạnh, nhưng sao trên mặt nhiều vết bầm như vậy? Đánh nhau?"

Tiêu Chiến nghe ông ngoại nói, ánh mắt liếc qua cậu út của anh, ý rất rõ ràng "Cậu còn không nói, vậy cứ đợi đó". Nhận được đúng tần sóng, Hoàng Vũ Thạch vội cười hề hề nói

"Cha, là con muốn cùng Nhất Bác luận bàn một chút, chỉ lỡ tay mà thôi" Có đánh chết hắn cũng không nhận bản thân là cố tình nhắm vào khuôn mặt đẹp đến nhân thần công phẫn kia mà đánh, còn không phải do con gái bảo bối khen ngợi cháu rể hắn cả tối qua sao? Không trách được Tiêu Chiến hồi sáng lại nghiến răng nghiến lợi như vậy...

"Con tự hào cái gì" Hoàng lão gia tử cũng không quản nơi này nhiều người, giơ gậy trên tay đánh ra "Con còn không thấy xấu hổ? Nhìn xem con hơn thằng bé bao nhiêu tuổi hả? Còn thật đắc ý a~"

"Cha, cha, con sai rồi, ngài đừng đánh nữa, sẽ bị mệt nha" Hoàng Vũ Thạch da dày thịt béo, nào cảm thấy đau đớn gì, chỉ lo lão gia tử dùng sức quá, lại khó thở

"Đúng, đúng ông ngoại, Nhất Bác không sao, ngài đừng khiến bản thân mệt" Tiêu Chiến cũng cười giữ lại tay ông cụ

"Tiểu Tán nói đúng, cha ngài mới trở lại, mau ngồi nghỉ nghỉ, A Thạch cứ để con đánh" Hoàng Vũ Quân xung phong nhận việc

Hoàng Vũ Thạch suýt hôn mê, có người anh nào như anh của hắn sao? Còn không phải một, mà là tận 2 người, chỉ nghe Hoàng Vũ Hạo cũng nói

"Đúng vậy cha, ngài nghỉ ngơi, để con"

Vương Nhất Bác "..."

Cậu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn cậu, chỉ một cái nhìn đã hiểu đối phương muốn nói gì

"Nhà ngoại của anh đúng là đặc biệt"

"Quá khen quá khen!"

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [BJYX] ĐIÊN CUỒNG, truyện [Fanfic] [BJYX] ĐIÊN CUỒNG , đọc truyện [Fanfic] [BJYX] ĐIÊN CUỒNG full , [Fanfic] [BJYX] ĐIÊN CUỒNG full , [Fanfic] [BJYX] ĐIÊN CUỒNG chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top