Hai chiếc trực thăng đang bay ở độ cao cách mặt nước biển khoảng 700m. Và hiện tại, trên chiếc UH-60L do An điều khiển, Miyuki đang cố thuyết phục Houshou mở mắt ra và ngắm nhìn khung cảnh phía dưới.
"Cảnh đẹp lắm đó, Houshou!" Souryuu đang ngồi ở bên thành phải máy bay. Cô vươn tay ra chạm vào những đám mây trắng pha chút ánh đồng đang lướt qua. "Dù em không nghĩ rằng mây lại có màu vàng vào thời điểm này."
"Chào mừng đến với hậu chiến tranh hạt nhân, nơi mà đa số đám mây đều chứa phóng xạ." An từ buồng lái nói vọng ra. "Nói vậy thôi chứ, bây giờ nó cũng không còn nhiều như trước nữa."
"Vậy mỗi lần mưa thì sao?" Akashi, hiện đang ngồi kế bên An, vừa tò mò với đống nút bấm vừa hỏi.
"Để xem..." An nhớ lại một chút. "Nó cũng giống với mưa thường thôi, tuy hơi dính dính một chút."
"Chỉ như vậy thôi á?" Hiryuu ngạc nhiên. "Tôi còn tưởng rằng nó sẽ có gì đó ghê gớm hơn chứ."
"À!" An chợt nhớ ra. "Đó là đối với người đột biến. Còn với người bình thường, nhẹ thì mắc bệnh rồi nằm vật vã ở đâu đó, nặng thì phỏng toàn thân rồi chết vì nhiễm xạ. Chị từng nhìn thấy một người chơi ngu đi bộ dưới bão mà không thèm mặc bộ đồ chống phóng xạ."
"Và sau đó?" Kiso đang ngồi ở phía thành trái trực thăng cùng với hai người chị của mình. Họ cũng đang ngồi ngắm nhìn những đám mây lướt qua với vận tốc hơn 200 km/h.
"Da lột toàn thân, có phần bị bỏng nặng đến mức thấy được cả xương. Nội tạng không cháy thì cũng chín tới. Thằng chả vậy mà vẫn còn sống, lúc đem tới phòng phẫu thuật thì nước mắt nước mũi pha thêm máu cứ thế mà chảy." An cười cợt kể lại. "Thế mà cuối cùng lại chết vì bị khủng bố tấn công, kể cũng tội."
"Tôi không nghĩ là cô nên cười khi nói những chuyện như vậy kuma." Kuma nói.
"Mà ý cô là sao? Chết vì khủng bố chứ không phải là do mưa phóng xạ à nya?" Tama tò mò.
"Ừ. Thằng chả vẫn sống sót qua cuộc phẫu thuật, tuy là thành xác ướp Ai Cập. Tiếc là ngày hôm sau, bệnh viện bị đám khủng bố tấn công cướp thuốc. Đến lúc kết thúc thì mới phát hiện hắn đã chết do đạn lạc." An thở dài một chút. "Làm chị đây phải thức nguyên cả đêm đi chỉnh máy, chó má thật."
Nghe An ca thán xong, cả nhóm rơi vào im lặng.
"Cô có chắc là muốn làm vậy chứ?" Bỗng một giọng nói chập chờn gọi An thông qua chiếc tai nghe cô đang đeo một bên.
Cách chiếc UH-60L khoảng 200m về phía bắc là một chiếc CH-47F Chinook vừa bay xuyên qua một đám mây dày. Từ chỗ ngồi của mình, hai chị em Souryuu, Hiryuu, và Akashi đang ngồi kế bên, có thể dễ dàng nhìn thấy Hatsuzuki và Natori đang ngồi đung đưa ở trên chiếc dốc tải đã được hạ xuống. Hai người bọn họ vẫy tay với nhóm Souryuu và Hiryuu cùng với Akashi, trông rất vui vẻ.
"Làm đi." An nói qua bộ đàm. "Không chết được đâu mà lo."
Cả hai chiếc trực thăng bắt đầu dừng lại, lơ lửng ở độ cao 700 mét so với mặt nước biển.
"Hmm? Sao dừng lại thế?" Akashi thắc mắc.
"Giờ chị sẽ cho mấy đứa 5 giây để nhảy khỏi chiếc trực thăng này." An, vẫn ngồi yên trên ghế của mình, yêu cầu mọi người trên chiếc trực thăng và bắt đầu đếm. "1"
"Cô nói gì cơ!?" Kiso giật mình.
"2"
"Tại sao chúng tôi phải nhảy kuma!?" Kuma giận dữ đứng dậy.
"3"
"Nếu cô đếm xong mà chúng tôi không nhảy thì sao?" Souryuu, tay nắm chặt thành trực thăng, tay còn lại giữ lấy tay cô em gái Hiryuu.
"4" An cười mỉm.
"Nhảy." Miyuki thì thầm.
"Em nói gì chứ?" Houshou ở kế bên bỗng giật mình khi thấy Miyuki nắm chặt lấy tay của mình.
"NHẢY MAU!" Miyuki bước nhanh ra bên phía thành trái của trực thanh8, rồi lôi Houshou nhảy xuống theo. Tiếng hét của Houshou cứ thế rồi nhỏ dần, nhỏ dần,... "5" An tháo dây an toàn rồi bắt đầu đứng dậy.
Akashi, nhẹ liếc qua chiếc CH-47 bên kia. Cô thấy cả Natori và Hatsuzuki bắt đầu nhảy xuống. Nghĩ thầm việc này còn có ý nghĩa gì khác, cô lặng lẽ ra hiệu cho những người khác hãy nhảy luôn đi.
Nhóm 3 chị em KuTaKi sau khi nhìn nhau được một lúc, cuối cùng cũng bực bội nhảy xuống cùng với Akashi lẫn Souryuu và Hiryuu.
"Bên nhóc sao rồi?" An gọi cho Fubuki thông qua chiếc bộ đàm trên trực thằng.
"Xong rồi." Một lúc sau, Fubuki mới trả lời. Không hiểu sao An lại cảm thấy có một sự thỏa mãn nhẹ trong lời nói của cô nhóc.
"Tốt." An bắt đầu cho trực thăng bay về phía hòn đảo San Nicolas. "Mà bên nhóc có ai không chịu nhảy à?"
"Maya." Fubuki cụt ngủn đáp lại. Cô nhóc cũng bắt đầu quay chiếc CH-47 rồi bay theo An.
Phía dưới hai chiếc trực thăng đang rời đi, những cột nước cao hơn chục mét lần lượt lần lượt xuất hiện. Hai người Miyuki cùng với Houshou tiếp nước đầu tiên. Tiếp theo là Hatsuzuki và Natori, cùng với Hitomi đáp xuống ở gần đó, theo sau là Ooyodo cùng Yamato. Cuối cùng là nhóm chị em Kuma, Tama, Kiso lẫn Shouryuu, Hiryuu và Akashi. "Houshou à, chị đừng run nữa mà." Miyuki nhẹ nhàng vỗ về Houshou, người đang run như mèo vừa rớt xuống hồ nước.
"Mọi người cũng xuống đây à?" Natori nhanh chóng lướt đến hỏi thăm, theo sau là những hành khách trên chuyến bay của Fubuki.
"Đúng vậy." Hiryuu trả lời. Nhưng rồi cô bỗng để ý. "Hmm? Maya đâu?"
Ngay sau câu hỏi của Hiryuu, một tiếng hét thất thanh vang dội cả một vùng, và vài giây sau là một cột nước cao hơn 10m xuất hiện cách chỗ của mọi người một khoảng.
"Cậu có sao không?" Ooyodo tiến lại gần Maya, lúc này đang nằm sấp mặt trên mặt nước biển.
Maya chống tay từ từ ngồi dậy. Tuy vẫn còn run rẩy một chút do cú tiếp nước sai tư thế khi nãy, cô vẫn giơ ngón cái lên, tỏ vẻ mình vẫn ổn.
"Đầu dây bên kia nghe rõ chứ?" Giọng nói của An bỗng nhiên xuất hiện.
"Hmm? Sao cô liên lạc được với chúng tôi thông qua hệ thống radio vô tuyến thế?" Yamato hơi bất ngờ một chút. "Dùng tần số Fubuki đưa cho ấy mà." An ngừng một nhịp. " Mà có nhiệm vụ cho mấy cô đây, đi về phía tây 7km sẽ thấy một thùng hàng mà Fubuki vừa thả. Lấy nó rồi đem về sân bay hỗ trợ trên đảo San Clemente là xong."
Nhóm đi trên chiếc Chinook sực nhớ lại về một chiếc thùng trang bị đặt chắn ngay hàng ghế đầu, giữa khoang chở và buồng lái.
"Trong đó có gì thế?" Ooyodo tò mò hỏi.
"Đừng hỏi nhiều. Cứ đến đó rồi lấy đem về đây thôi. Nhớ giữ phím W để đi thẳng nhé các quý cô. An xin hết." Tiếng trực thăng đi cùng với giọng nói của An chợt biến mất, theo sau là vài tiếng chửi thề vào hư không.
"Thôi nào mọi người." Akashi vỗ tay vài lần để lấy sự chú ý. "Chúng ta nên đi thôi, làm càng sớm thì về càng sớm."
Nhóm nữ hạm bắt đầu di chuyển. Những con sóng nhẹ nhàng nâng đỡ những đôi chân đang lướt đi trên mặt biển xanh thăm thẳm. "Không thấy nhiều cá lắm nhỉ?" Miyuki, đang lướt đi trên một con sóng nhỏ, ngắm nhìn xung quanh với nét mặt hơi thất vọng một chút. "Hitomi, cậu có thấy con cá nào ở dưới đó không?"
Ngay phía dưới kế bên Miyuki, đầu của Hitomi nhô lên từ mặt biển, nhẹ lắc khẽ.
"Buồn thật." Miyuki thất vọng thật sự. Một sở thích bí mật của cô nhóc là được ngắm nhìn những chú cá nhỏ bơi lội tung tăng giữa làn nước xanh. Cô cảm thấy rằng những chú cá đó thật tự do và đầy sức sống. Nhưng, lần cuối cùng mà cô được nhìn thấy chúng, lại là hôm đó...
Đang lạc trong những dòng hồi tưởng của riêng mình, bỗng nhiên một ai đó vỗ nhẹ vào lưng cô nhóc.
"Sao nhìn nhóc buồn thế?" Maya, miệng đang ngậm một điếu thuốc, hỏi.
"A. Không có gì đâu ạ." Miyuki nhẹ nhàng lắc đầu. Rồi cô nhìn vào điếu thuốc mà Maya đang hút "Mà chị kiếm nó ở đâu ra thế?" "À. Chị thấy một hộp ở trên bàn ăn trước lúc ra khỏi nhà, nên lấy luôn." Maya hút một hơi sâu, rồi thở ra. Làn khói trắng pha lẫn chút hương nho bay lướt qua hai bên má của cô, rồi tan biến vào trong không trung.
"Chị đừng nên lấy nó chứ. Lỡ nó là của chị An thì sao?" Miyuki nhắc nhở Maya.
"Hmm~~ Gì đây?" Maya cười gian. "Nhóc gọi đô đốc bằng tên luôn cơ à?"
"A!" Miyuki đỏ mặt.
Nhưng chưa kịp hét lên với Maya, một thứ gì đó bỗng nhiên xuất hiện ngay trên radar của tất cả nữ hạm, và nó đang lao đến rất nhanh.
"Tr..."
Chưa kịp dứt lời, một cột nước bắn thẳng lên trời cách ngay bên trái Houshou, người đang đi gần giữa đoàn, đúng 7m. Cô nhanh chóng ổn định lại cơ thể trước tác động từ những cơn sóng mà thứ vừa lao xuống mang đến.
"QUÂN ĐỊCH TẤN CÔNG!!!" Houshou nhanh chóng hét lên. Các nữ hạm nhanh chóng tăng tốc trong khi nâng tầm quét radar của mình lên mức tối đa.
"Đô đốc, ĐÔ ĐỐC!" Yamato cố gắng liên lạc với An, nhưng những gì cô nhận được là tiếng nhiễu đến từ hệ thống radio. "Mẹ nó! Bị nhiễu rồi!"
"Tất cả tránh mau!" Ooyodo hét lên.
Lại thêm một loạt đạn nữa được bắn tới, lần này là thẳng vào giữa đội hình nhóm nữ hạm, hất ngã cả Houshou và Souryuu. Nhưng ngay trước khi lưng chạm đất, Houshou nhanh chóng dùng tay chống vào mặt nước, rồi dùng phản lực đẩy bật ngược lại để nhanh chóng di chuyển cùng đội hình. Trong khi Souryuu, kịp thời nắm lấy tay Hiryuu, để rồi được cô em ném thẳng về phía trước. Cô nhanh chóng tiếp nước một cách nhẹ nhàng rồi tiếp tục lướt đi.
"Khốn thật!" Yamato tặc lưỡi. Cả nhóm nữ hạm, không một ai mang theo trang bị để chiến đấu cả, đến cả hệ thống liên lạc cũng bị cắt đứt. Bây giờ, niềm hy vọng duy nhất của họ còn lại là cái chấm đen đang nhấp nhô cách đó 3km. "Tất cả tập trung tránh đạn! Đội hình phòng không tản rộng, tốc độ tối đa! Điểm đến, thùng hàng mà đô đốc đã nhắc tới!" Những người còn lại nhanh chóng nhận lệnh, triển khai đội hình. Với việc không có vũ khí trên tay, tất cả những gì nhóm nữ hạm có thể làm lúc này là dồn toàn lực để né tránh. Những viên đạn pháo bí ẩn kia tiếp tục oanh kích vào lần lượt từng nữ hạm, nhưng sau khi đã định thần lại, họ dễ dàng dự đoán và tránh né chúng.
Nhóm nữ hạm ngày càng tiến lại gần chiếc thùng xanh đang lênh đênh trên mặt biển kia. Cùng với đó là mật độ các cột nước càng ngày càng dày dặc xung quanh họ. Nhưng nhờ vào phép màu nào đó mà vẫn chưa ai dính đạn cả.
"Được...rồi!" Hatsuyuki là người đầu tiên trong nhóm tiếp cận được cái thùng. Cô nhóc nhanh chóng cầm lấy những khối hộp nhỏ, nhìn lướt qua với vẻ mặt ngạc nhiên, rồi thảy nó cho những người phía sau.
Nhận được những khối hộp từ Hatsuyuki, mọi thành viên còn lại đều nhanh chóng nhận ra rằng đây là trang bị của họ. Xen lẫn giữa cảm giác ngạc nhiên với khó hiểu, toàn bộ đều nhanh chóng kích hoạt khối hộp và trang bị vũ khí cho bản thân. Tuy nhiên, chỉ có nhóm nữ hạm được tìm thấy ở nhà kho và Ooyodo là có vũ khí, những người còn lại buộc phải tiếp tục tay không di chuyển. "Vận tốc va chạm, cỡ đạn, góc bắn..." Ooyodo lẩm bẩm, sau đó lập tức giơ khẩu pháo 3 nòng 15.5cm của mình lên và khai hỏa. "Hướng 0 0 8, khoảng cách 9 2 3 0, sai số 200!"
"Rõ!" Yamato nhanh chóng nâng khẩu pháo 3 nòng 46cm của mình lên, và từng nòng một khai hỏa, đáp trả lại đối phương bằng một loạt đạn đầy uy lực. "Từ tuần dương hạm trở lên, khai hỏa!"
"Những người còn lại, giữ đội hình, tản rộng thêm 100m! Ai không có vũ khí, tập trung vào trung tâm đội hình!" Houshou ra lệnh. "Bật radar và sonar mức tối đa, ưu tiên đánh chặn bất kỳ kẻ địch nào tiếp cận trong bán kính 5km!"
Maya cùng Nagara khai hỏa. Lần lượt từng nòng pháo rực sáng và bắn đi những quả đạn pháo thu nhỏ nhưng vẫn giữ được uy lực bản gốc của chúng.
"Đợt tiếp theo sẵn sàng!" Maya báo cáo. "Ngừng bắn, tiếp tục di chuyển!" Yamato cẩn trọng.
Cả nhóm tiếp tục di chuyển theo lộ trình đã vạch ra từ ban đầu, với tâm thế luôn đặt trong trạng thái sẵn sàng phản kích. Đã qua 5 phút, rồi 10 phút, nhưng vẫn không có bất kỳ phát pháo nào khác bắn về phía cả nhóm.
"Ok. Liên lạc cũng ổn đấy, nhưng chị vẫn mong là những người khác cũng sẽ lên tiếng, không chỉ mỗi Yamato và Ooyodo."
"Mới một phát pháo thôi mà, sao cô không quăng bọn tôi vào cái hố lửa nào đó luôn đi?"
"Nhóc hỏi ý chị mà." An nhún vai.
Hai chiếc trực thăng tiếp tục di chuyển, cho đến khi những cái bóng đen nhỏ bắt đầu xuất hiện ở phía đường chân trời.
Càng bay lại gần, các bóng đen ấy dần biến thành những cô gái đang lướt đi trên mặt biển, một số còn đang vẫy tay ra hiệu. An và Fubuki cho hai chiếc trực thăng bay sát mặt biển đến nỗi chỉ cách mép nước khoảng 2 mét. Đẩy trực thăng lên cao một chút, cả hai bắt đầu cho mở cửa sau ra.
"Nhảy lên ổn chứ?" An mở cửa sổ trực thăng, hét lớn.
Ooyodo quan sát một chút, sau đó giơ tay ra dấu "Ok", rồi bắt đầu nhảy lên. Lần lượt những người còn lại ngồi ở bên trực thăng nào thì nhảy lên chiếc đó. Miyuki và Hatsuyuki có hơi chật vật chút nhưng vẫn leo lên được.
"Nếu cô không câm con mẹ nó mồm lại thì bữa ăn tiếp theo của cô là đất đỏ trộn phân bón đấy."
"Làm được thì làm nhé, huế huế huế."
Dưới ánh nắng sớm mai của mặt trời, hai chiếc trực thăng bay song song cùng nhau trở về với đất liền. Và phía bên trong của một chiếc trực thăng giờ đây đang tràn ngập một thứ giọng cười khả ố củ...
Một âm thanh chát chúa vang lên.
"Ouch?" An quay qua nhìn cô gái ngồi kế bên vừa tát mình.
"Xin lỗi, ờm...thói quen?" Akashi, người vừa in cả bàn tay lên má phải của An, nhún vai. Phía sau là những tiếng vỗ tay và gật đầu đầy táng thưởng, đến cả Miyuki cũng đành xoay mặt đi chỗ khác nhẹ gật gù.
"Ouch?!"
-------------
Đôi lời từ tác
Xin chào,
Ờm...
Tạm biệt.
P/s: Liên lạc qua điện đài radio hay qua điện thoại thì đầu bên kia in nghiên nhé.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!