Ở một trạm gác phía đông San Diego, một người thanh niên, với một khẩu AR-15, đang tra hỏi An, cùng với Fubuki và Miyuki, khi họ tiến đến trạm gác trên một chiếc Jeep A2.
"Không, chúng tôi là một nhóm looter đến từ Las Vegas. Đi dọc xuống miền nam, ghé thăm thành phố Phoenix rồi đến đây." An nói dối không chớp mắt.
"Theo tôi được biết thì Phoenix vẫn chưa được làm sạch mà nhỉ? Mấy cô là người đột biến?" Người thanh niên tò mò.
"Đúng vậy." An trả lời ngắn gọn.
"Bình thường thì tôi sẽ cho mấy người qua. Nhưng vài ngày trước vừa mới xảy ra một cuộc nổi loạn nên an ninh được thắt chặt hơn trước." Người thanh niên lắc đầu, nhưng hắn lại dùng 2 ngón tay chà chà vào nhau. An thở dài, lấy một chiếc ví màu nâu từ trong túi quần, cô móc 2 tờ 100 dollar ra và đưa cho hắn.
"Được rồi. Các cô có thể qua." Nhận lấy 200 dollar, người thanh niên quay vào bên trong trạm gác. An cũng khởi động xe rồi tiếp tục chuyến đi.
"Sao chị không gϊếŧ hắn rồi đi qua?" Xe đi được một đoạn, Fubuki bắt đầu hỏi.
"Không được. Các trạm gác như thế đều sẽ có một hệ thống để liên lạc với thành phố. Nếu chúng ta gϊếŧ hắn thì sau một khoảng thời gian, bọn Tommy Park sẽ cử người đến kiểm tra và sẽ báo động cho bọn chúng. Vậy thì việc giải cứu sẽ khó thành công hơn." An giải thích.
Chiếc xe bắt đầu tiến vào khu vực đô thị. Những tòa nhà dần dần xuất hiện xung quanh chiếc xe. An dễ dàng nhận ra những vết đạn ở khắp nơi, chứng tỏ nơi này đã từng có một trận chiến vào khoảng vài ngày trước. Dừng xe ở phía trước một khách sạn nhỏ, An cùng với 2 nữ hạm tiến vào trong.
"Đã 4 năm rồi, bà chủ nhỉ?"
Tiến đến bàn tiếp tân, An chào hỏi một cô gái với mái tóc đen dài, nhỉnh hơn An vài cm, trong một bộ váy đơn giản.
"An! Lâu rồi không gặp." Cô gái ấy quay lại, tươi cười chào hỏi An.
"Cho em thuê 1 phòng cỡ lớn được không, Oyodo." Ngồi vào bàn, An ra hiệu cho Fubuki và Miyuki ngồi xuống.
"Phòng cỡ lớn?" Oyodo nhìn lại. Cô chợt nhận ra ngoài An thì còn có 2 cô nhóc khác.
"À, cho em và 2 nhóc này." An giải đáp thắc mắt đang hiện rõ trên mặt của bà chủ khách sạn.
"WHAT? 'Sói đơn độc' nay đã có đàn?" Oyodo bất ngờ.
"Này. Có nói quá không đấy? Từ đâu ra cái biệt danh đó vậy?" An cười khổ.
"Chứ không phải lúc nào em cũng đi một mình à?" Oyodo cười khúc khích. Cô đặt xuống bàn 3 ly nước đá màu đen đang sủi bọt. "Đây, chị mời."
"Cám ơn chị." Uống một ngụm, An nhìn 2 nữ hạm ngồi kế bên mình. Trong khi Miyuki tò mò về ly nước màu đen mà Oyodo đem ra còn Fubuki thì lặng lẽ quan sát xung quanh. Quyết định uống thử, Miyuki ngay lập tức cảm nhận được sự sảng khoái xuyên suốt cổ họng của mình.
"Đây là gì thế, đô đốc? Nó ngon quá!" Uống hết cả ly nước, Miyuki quay qua hỏi An.
"Coca cola, một trong những thứ tuyệt vời nhất còn tồn tại sau thế chiến." An nhún vai trả lời.
Fubuki, tò mò về loại nước mà Miyuki đã uống, quyết định uống một ngụm. Và An lại có thêm một hình ảnh đáng nhớ về nữ hạm đầu tiên của mình.
"Vậy em cùng với 2 nhóc này tới đây làm gì?" Ngồi phía đối diện, Karen bắt đầu trò chuyện.
"À. Bọn em đến đây để gϊếŧ Tommy Park." An đơn giản trả lời. Và không nằm ngoài dự đoán của bản thân, An ngay lập tức nhận phải 2 ánh mắt bất ngờ từ bên cạnh.
"Haiz. Lần trước đã đập nát một ổ mafia, bây giờ thì đi ám sát người đứng đầu thành phố. Chị cũng không biết phải nói gì nữa." Oyodo thở dài.
"Thôi nào. Ai bảo chúng nó dám quậy ở đây chứ. Đúng lúc em đang ăn." An cười ngây thơ. "Thế vụ này là vì cái gì. Chị không tin rằng em chỉ nổi hứng ghé qua đây rồi gϊếŧ hắn nhỉ?" Oyodo hứng thú.
"À." An đưa tay vỗ đầu Miyuki. Cô nhóc giật mình, rồi lại từ từ thả lỏng, tận hưởng sự dễ chịu từ bàn tay của An. "Bạn của nhóc này bị hắn bắt và giữ làm nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ. Nói rằng em đến để giải cứu thì đúng hơn. Nhưng tính mạng của hắn cũng khó được đảm bảo lắm."
"Nếu em gϊếŧ hắn được thì tốt. Tên độc tài đó nên biến mất được rồi." Oyodo than thở. "Mà nếu em gϊếŧ hắn, ai sẽ lãnh đạo nơi này đây?"
"Để nó tự lo." An trả lời một cách ngây thơ.
Oyodo nhẹ nhàng đưa tay lên, rồi cho An một cú trời giáng vào đầu. Dù cộng thêm một cú đấm của Fubuki vào phía sau lưng, An vẫn cười tinh nghịch.
"Cái con bé này! Em vẫn giữ cái tật làm trước nghĩ sau à!?" "Thôi mà. Dù gì thì nó cũng gần sụp đổ đến nơi rồi. Em nghe nói vài ngày trước còn có nổi loạn cơ mà. Em chỉ giúp đẩy nhanh quá trình đó lên thôi." An cười hồn nhiên.
"Thôi. Chịu thua em rồi. Vậy bây giờ em tính làm gì?" Oyodo, chịu thua An, thở dài thêm lần nữa.
"Em sẽ dẫn 2 nhóc này đi dạo một chút. Sau đó sẽ về đây ăn trưa và nghỉ ngơi. Tối nay hành động." An trình bày kế hoạch của mình với Oyodo.
"Vậy chị sẽ cung cấp thông tin khi em trở lại. Bây giờ thì đi cất đồ đi. Chị không muốn những vị khách thuê khác thấy hàng nóng đâu. Phòng 16 nhé." Oyodo nhắc nhở.
"Vâng~." An đứng dậy, uống hết ly coca rồi ra hiệu cho Fubuki và Miyuki đi theo mình.
"Đô đốc." Miyuki kéo tay của An. "Chị ấy, là ai thế?"
"À. Chị ấy là..." Bỗng nhớ ra gì đó, An quay qua Miyuki. "Miyuki, em đừng gọi chị là đô đốc được không?" "T...Tại sao?" Miyuki ngạc nhiên.
"Chị không thích được gọi như thế cho lắm. Chị có một chút ác cảm với những người có chức vụ, chắc là hồi còn tham gia nội chiến, nên chị cũng không muốn bị gọi như thế. Nên em gọi chị là An được rồi." An giải thích.
"Vâng, đô đ...An." Miyuki thì thầm.
"Được rồi. Và cả Fubu..." Quay mặt về phía Fubuki, An ngay lập tức nhận được ánh mắt 'Tôi có vấn đề gì sao.' đi kèm với hàng tấn sát khí. "...không có gì."
"Vậy bây giờ chúng ta cất đồ. Nếu mệt thì cứ ở lại và nghỉ ngơi, không thì theo chị đi mua sắm một chút nhé."
Mở cánh cửa gỗ treo bảng số 16, An cùng với chị em Fubuki bước vào trong. Một chiếc giường cỡ lớn, một chiếc bàn với bốn cái ghế, một vài bức tranh với một chiếc đèn led ở giữa căn phòng.
Đặt chiếc balo của mình lên bàn, An kiểm tra lại số tiền trong túi. Trong khi Miyuki đang loay hoay không biết làm gì thì, bỗng dưng sực nhớ một việc, An quay lại hỏi. "Miyuki. Em cũng có 'Giao thức khát máu' phải không?"
"Vâng!" Miyuki giật mình.
"Làm gì mà giật mình thế." An cười. "Chị chỉ muốn xem thử em có thể triệu hồi ra món vũ khí nào thôi."
"Để em thử." Miyuki nhắm mắt lại. Bỗng một thanh Wakizashi đen tuyền xuất hiện trên tay cô nhóc. Rút thử thanh gươm ra, Miyuki nhìn thấy một lưỡi gươm màu trắng tuyết, đậm dần về phía lưỡi gươm.
"Hmm. Có lẽ là chị nghĩ đúng rồi." Ngắm thanh Wakizashi của Miyuki, An chợt kết luận.
"Đúng?" Fubuki thắc mắc.
"Có lẽ những vũ khí mà các em triệu hồi đều, phần nào đó, dựa trên tên của các em. Với Fubuki (Blizzard - Bão tuyết) là một thanh katana màu xanh với đường vân trắng. Còn Miyuki (Deep snow - Thâm tuyết) là một thanh Wakizashi với màu trắng tuyết đậm dần. Chị cảm thấy rằng có một sự liên quan nhẹ ở đây." An phân tích. "Nếu vậy thì của tôi phải ngược lại chứ." Fubuki thắc mắc. Đáp lại cô là một ánh mắt 'Chị đây không biết, ok?' từ An. Cô nhóc đành thở dài rồi bước đến cửa.
"Thôi được rồi." An ra hiệu cho Miyuki cất thanh Wakizashi đi. "Chúng ta đi thôi."
Tạm biệt Oyodo, An cùng với Fubuki và Miyuki bắt đầu chuyến đi dạo. Xuyên qua những con đường nhựa nứt nẻ, họ thấy những chiếc xe, một số được vũ trang, đi ngang qua. Đôi khi là những nhóm lính đánh thuê với những khẩu súng được vác trên vai. Và cuối cùng là những người dân bình thường với những khuôn mặt chán nản, buồn rầu.
"Đây rồi!" Tiến vào một con hẻm nhỏ, An dễ dàng tìm thấy một căn nhà 2 tầng 'duy nhất' ở đây. Đẩy chiếc cửa làm từ gỗ sồi, An cùng 2 cô nhóc tiến vào bên trong ngôi nhà.
"Brick! Ông chú vẫn giữ cái kiểu trang trí đó à!?" An hét lớn. Rất nhiều khẩu súng được treo một cách ngay ngắn trên những bức tường xung quanh căn nhà. Từ tiểu liên như MP-5, P90, Scorpion EVO 3,... đến những khẩu súng máy như M60, RPK và cả DShK. Tất cả chúng đều trông rất sạch sẽ như được lau chùi cẩn thận hàng ngày. An tiến đến một quầy thu ngân ở đối diện. Bỗng một ông chú trung niên, trong một bộ quân phục Ranger thời WW2 với huy hiệu của tiểu đoàn 2, mở cánh cửa ở phía sau quầy, hét lớn.
"TA TÊN LÀ RICK! KHÔNG PHẢI LÀ BRICK!"
"Thôi nào ông chú. Thế ông chú đây có muốn bán hàng không nào?" An cười.
"Hmm. 3 khẩu MP-7 đi. Lắp giảm thanh luôn nhé." An quyết định. "Được rồi." Rick quay ra hét lớn về phía sau. "Rock! 3 khẩu MP-7 lắp giảm thanh!"
"Cần gì nữa không? Có lẽ 2 nhóc kia cũng muốn mua đấy." Rick, sau khi hét xong, quay lại hỏi An.
"Hmm?" An quay lại phía sau. Cô nhìn thấy Fubuki và Miyuki đang mải mê ngắm một dãy súng trường kéo chốt thời thế chiến. Tiến lại gần, cô dễ dàng nhận ra những khẩu Type 99 Arisaka, hay Mosin Nagant, cả M1903 Springfield và Kar98k. Nhìn qua bên cạnh, An thấy nhiều khẩu súng cổ khác, từ vũ khí cá nhân như M1 Garand, M1 Carbine, Thompson, PPSh-41, Sten, MP40 đến những món hạng nặng như Browning M1919, Bren hay MG 42.
"Này Brick, dù đã ghé qua đây nhiều lần rồi, nhưng tôi quên hỏi là ông chú kiếm đống này ở đâu ra đấy?" An thắc mắc.
"Tôi tên Rick!" Rick hét lên. "Tôi sưu tập bản thiết kế của chúng rồi tự làm, tuy phải chỉnh lại một chút để phù hợp với các loại đạn thông dụng ngày nay. Muốn mua cũng được. Giá cũng khá mềm, nhưng lại ít người mua." "Vậy 2 nhóc có muốn mua không?" An quay lại hỏi Fubuki và Miyuki.
"E...em muốn ạ." Miyuki lí nhí trong khi Fubuki liên tục gật đầu.
"Vậy em chọn một khẩu đi. Cả Fubuki nữa." An cười vui vẻ. Cô cũng muốn mua một khẩu súng để dùng thử.
Vừa được cho phép, Fubuki ngay lập tức cầm lấy khẩu Type 100. Còn Miyuki thì, nhẹ nhàng hơn, lấy khẩu Arisaka Type 99. An, loay hoay một hồi, quyết định lấy khẩu SKS.
"Được rồi. Type 100 sử dụng 9x19mm, SKS và Arisaka là 7.62mm. 7.62 thì loại nào cũng được, tốt nhất là 7.62x54mmR." Rick kiểm tra lại 3 khẩu súng.
"Lắp giảm thanh được không? Với lại cho tôi 2 ống ngắm ACOG và 1 Holo." An yêu cầu.
"Được. TA01 ACOG với EOTech 512 được không?" Rick đề nghị.
"Ok. Mất khoảng bao nhiêu?" An lấy ví từ trong túi.
"14000. Tôi đã giảm giá rồi đó."
"Được rồi." An móc đúng 14000 dollar từ trong túi ra rồi đưa cho Rick. "Chừng nào lấy được?" "Tầm 1 giờ nữa hãy quay lại." Nhận tiền từ An, Rick tiến vào trong.
"Ok." An tiến lại phía cửa ra vào. "Mấy nhóc. Bây giờ chúng ta đi thám thính một chút. Khoảng 1 giờ nữa quay lại đây, nhận súng, rồi về nhà trọ. Đi thôi."
Rời khỏi cửa hàng của Rick, 3 người bắt đầu tiến về phía quảng trường thành phố. Đột nhiên, cây Push Dagger vắt ở túi quần của An run lên. Cô rút nó ra, ấn vào lưỡi dao, rồi áp vào tai phải của mình.
"Có chuyện gì thế, Oyodo?" An hỏi.
"Chị có thông tin về tên Park rồi. Hắn đang ở tầng 17 của khách sạn Starlight cách khoảng 100m về hướng tây nam quảng trường thành phố. Hình như những người mà em cần tìm cũng đang ở đó." Oyodo nói.
"Hướng tây nam?" An nhìn về phía bên phải. Cô nhìn thấy khách sạn Starlight ngay phía đối diện. Ở phía trước khách sạn đang được hai tên bảo vệ trang bị M16 canh giữ. "Cám ơn vì số thông tin, Oyodo. Em sẽ tính bước tiếp theo. Bye." Ấn lại vào lưỡi dao rồi vắt nó lại vào túi quần, An nhanh chóng liếc sơ qua những nơi xung quanh khách sạn rồi đi tiếp.
"Cô đang nhìn gì thế?" Nhìn thấy hành động kỳ lạ của An, Fubuki hỏi.
"Không. Không có gì." An vẫy tay. "Đi tiếp nào."
Tuy vẫn còn một chút nghi vấn, Fubuki cũng nhắm mắt bỏ qua, đi theo An. Sau khi mua thêm một chút nguyên liệu để làm đồ ăn cũng như một chút đồ dự trữ, để ý rằng đã gần 11 giờ trưa, An cùng Fubuki và Miyuki quay lại cửa hàng của Rick.
"An! Con ngốc kia!"
Vừa mở cửa, An ngay lập tức nghe thấy tiếng hét của Rick. Ông đang cầm trên tay một khẩu AKM được gắn ống phóng lựu. Kế bên Rick là một người thanh niên tóc đen tầm khoảng 24 tuổi đang mặc một chiếc áo phông cùng với quần đùi ngắn. "A. Rock. Lâu rồi không gặp." Nhìn thấy chàng trai kế bên Rick, An chào hỏi.
"Vậy đơn hàng vừa nãy là của cô à?" Rock chỉ vào một chiếc thùng ở trên quầy.
"Đúng vậy." An trả lời. Rồi cô quay sang Rick. "Vậy có chuyện gì thế?"
"Cô tới đây để hỗ trợ mà sao không nói với tôi?" Rick nói.
"Hỗ trợ?" An ngẫm nghĩ.
"Chắc là vụ ám sát Park đấy." Fubuki, đứng kế bên An, lên tiếng.
"Đúng như cô nhóc đó nói." Rick gật đầu. "Tôi là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa đó. Nhưng không ngờ là bọn lính đánh thuê còn được trang bị cả xe bọc thép. Do thiếu hỏa lực nên chúng tôi đã thất bại."
"Khoan đã. Thiếu hụt hỏa lực? Bộ bên ông không có vũ khí chống tank à?" An bất ngờ.
"Không có."
"RPG?"
"Không."
"AT4?"
"Không."
"Panzerschreck?"
"Không?"
"WTF man???" An lấy tay vỗ mạnh vào trán. ( A.K.A facepalm)
"Tôi không biết là bọn chúng có xe bọc thép, ok?!" Rick hét lên. "Vậy làm sao ông thoát được?" An hỏi.
"Những người chiến đấu bên cạnh tôi. Có lẽ sau khi giúp tôi trốn thoát, họ đã không tiết lộ bất cứ điều gì về tôi." Rick nói, giọng buồn rầu.
"Vậy thì tiếc quá. Tôi không thể cứu họ rồi." An nhè nhẹ lắc đầu. "Tôi đến đây để cứu bạn của 2 cô nhóc này. Còn việc sống chết của Park sẽ do họ quyết định."
An lấy đôi tay của mình vuốt nhẹ vào đầu của Fubuki và Miyuki. Miyuki thì tỏ vẻ ngại ngùng trong khi Fubuki thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh. Nghe An nói thế, Rick thất vọng. Ông nhắm mắt, suy nghĩ một chút.
"Vậy tôi có thể thuê cô được không?" Rick hỏi.
"Hmm." An suy nghĩ một chút. "Bao nhiêu?"
"Tôi sẽ miễn phí đơn hàng của cô. Nếu cuộc khởi nghĩa thành công thì khi tôi còn sống, tôi sẽ đảm bảo quyền lợi của cô một cách tốt nhất ở thành phố này." Rick đề nghị. "Có vẻ được đó." Nhìn xuống Fubuki và Miyuki, An hỏi. "Vậy mấy em có chấp nhận làm thêm giờ không?"
Suy nghĩ một chút, cả Fubuki và Miyuki đều gật đầu đồng ý.
"Vậy được rồi. Ông muốn tôi làm gì." An hỏi.
"Thứ nhất, tôi muốn cô bắt sống hoặc gϊếŧ chết Tommy Park. Đó là điều quan trọng nhất." Rick nói.
"Vậy còn điều thứ hai?"
"Hỗ trợ tôi giải phóng tù nhân đang bị giam ở căn cứ hải quân Coronado."
"Được thôi. Chuẩn bị người của ông đi. Tối nay bọn tôi sẽ hành động."
Gật đầu đồng ý, An tiến lại quầy để kiểm tra những khẩu súng mới. Trong lúc đó Fubuki tiến lại gần Rick.
"Tại sao ông lại tin cô ấy?" Fubuki thầm thì.
"Tại sao nhóc hỏi thế?" Rick quay sang cô nhóc.
"Vì tôi không nghĩ rằng có ai đó sẽ giao một nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm như thế cho 3 cô gái cả." Fubuki trả lời. "Vậy là nhóc không biết gì về An rồi." Rick chầm chậm lắc đầu.
"Vậy là sao?" Fubuki thắc mắc.
"An. Cô nhóc đó không chỉ là một người bình thường." Rick gãi đầu, tỏ vẻ ngán ngẩm. "Cứ nghĩ rằng cô ta là một Master Chief phiên bản nữ được buff sức mạnh lên 100 lần mà không cần bộ giáp đi. Một con quái vật thật sự."
Fubuki im lặng. Cô nhìn An với một ánh mắt hiếu kì.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!