Cứ thế nhiều năm đã trôi qua, chàng Jeon đã phải âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn, thống khổ, sự dằn vặt khủng khiếp về tinh thần. Jungkook nay đã 23 tuổi, đủ tuổi kết hôn. Hắn dù kết đôi với một nàng công chúa láng giềng nhưng hắn chưa một phút nào nguôi ngoai nỗi nhớ về chàng nông dân thôn quê năm ấy. Cuộc tình hiện tại chỉ là hắn thêu dệt nên để qua mắt người dân nơi đây, để chuẩn bị cho một “sự bất ngờ” cực lớn mà hắn đã ấp ủ từ lâu. Ngày đó rốt cục đã đến. Người dân khắp nơi mở hội ăn mừng trong sự vui tươi, náo nức. phấn chấn, hứng khởi. Tất tần tật mọi thứ đều thật khang trang, tráng lệ. Bởi lẽ đây là ngày đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người mà. Từ đầu cho đến tòa lâu đài đều rải một đường hoa hồng đỏ, làm tôn lên màu trắng tinh khiết trong bộ váy lộng lẫy của nàng dâu. Jungkook, hắn trông cũng rất nổi bật trọng bộ âu đen giản dị khi sóng vai với người con gái ấy. Hai người chậm rãi tiến vào lễ đường, xung quanh là tiếng hò reo không ngừng, phía trên là nơi nhà vua và nữ hoàng đang nhìn bọn họ chăm chú với biết bao niềm tự hào, hạnh phúc. Đối lập với tất cả, mặc dù không bộc lộ ra bên ngoài nhưng trong nội tâm của Jungkook, hắn cảm thấy chán ghét vô cùng. Chỉ một chút, một chút nữa thôi. Rồi tiếng chuông vang lên, báo hiệu rằng lễ cưới chính thức bắt đầu, rằng từ nay trở về sau nơi đây sẽ mở ra một câu chuyện cổ tính thật đẹp giữa vị công tước jeon và nàng dâu của hắn. Hoặc không hay biết, tiếng chuông vang lên cũng là sự mở đầu cho bi kịch thảm khốc nơi chốn phồn hoa, diễm lệ này. Jeon Jungkook rút con dao găm trong người rồi xông thẳng lên đâm vào nhà vua. Hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ tha thứ cho bất kì ai. Hắn tủi hờn, căm giận, phẫn uất tất cả vì không người nào để cho hắn có được hạnh phúc thực sự. Nỗi thù hận ngày càng lớn, biến thành cơn điên dại trong vị công tước trẻ kia. Hắn ta lần lượt gϊếŧ từng người một, mặc cho họ kêu gào thảm thiết xin tha. Ly vàng đổ vỡ, máu chảy thành rượu. Mọi thứ xung quanh sụp đổ, khung cảnh bống chốc nhuốm một màu đỏ ghê rợn, không khác gì địa ngục trần gian. Trước sự đau khổ của mọi người, Jungkook cười phá lên một trận, dường như hắn đã thỏa mãn được sự kɦoáı ƈảʍ man rợ, thỏa mãn được “con thú” trong hắn. Rồi hắn bước ra ngoài, toàn thân dính đầy máu. Hắn đi thẳng về phía trước, nhìn về phía xa xăm của ánh mặt trời, hét lên:
-Xứng đáng!…Các người, xứng đáng!! Ha ha ha ha ha!!! Kể từ đó, Jungkook chuyển đến sống ở căn nhà cạnh bờ biển. Hằng đêm, hắn phải đối mặt với nỗi cô đơn dai dẳng. Từ nay, sẽ chẳng còn ai trách mắng hắn vì quên mang giày nữa, sẽ chẳng còn ai tặng cho hắn những nụ hôn ấm nồng tình yêu thơ dại, sẽ chẳng còn ai ôm hắn chìm vào giấc ngủ sâu mỗi đêm dài…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!