[Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh

Chương 3: Tập 3: Người đầu tiên nói chuyện với em


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

 Ngày 26 tháng 11 năm 2013, buổi tối

Jungkook lẽo đẽo theo sau bóng lưng của những người lớn tuổi hơn. Họ cười nói vui vẻ với nhau và thi thoảng với cho Jungkook vài câu mặc dù chả lần nào cậu phản ứng lại. Jungkook nghĩ về nơi ở mới. Trông BTS như vậy, cậu cũng chả nghĩ tới việc sẽ sống ở một khu chung cư cap cấp hay chốn xa hoa nào đó. 

Rồi cuối cùng họ cũng về tới nơi. Không phải quá xa so với công ty. Một tòa chung cư không lớn lắm và cũ kĩ.Jungkook đã tự hỏi họ thuê mấy hộ cho 7 người cho đến khi biết được 7 người họ ở chung một hộ. Có chút ngỡ ngàng. Bighit chưa bao giờ cho ra mắt  một nhóm nhạc nam, nghe nói dự án này ấp ủ lâu lắm rồi và chủ tịch Bang đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó. Chả lạ gì nếu Jungkook nghĩ rằng BTS sẽ được đãi ngộ hơn thế này. Họ đi vào khu chung cư và lên lầu 3, hành lang rất hẹp và phải chen nhau nên có hơi ngột ngạt khó chịu. Người anh trai vai rộng chen lên trước vừa thò tay vào túi áo lấy ra một chùm chìa khóa. 

Jungkook bước vào nhà cuối cùng, khẽ đóng cửa lại và ngắm nhìn nơi ở mới của mình. Ở cạnh cửa có một chỗ để dày dép và chúng chật cứng, một số chiếc lẻ bị rơi ra khỏi giá để. Một giá sách lớn ở phòng khách và đựng rất nhiều đồ đạc, có cả những mặt nạ hóa trang , đồ chơi thi thoảng có mấy quyển sách. Jungkook khẽ bước thêm vài bước và ngó được vào gian bếp. Một gian bếp sạch sẽ, ngăn nắp khác với lẽ thường của một khu chỉ toàn nhưng chàng trai tuổi mới lớn ở. Seokjin từ lúc nào đã ở bên cạnh quan sát Jungkook lên tiếng :

" Căn bếp của anh xinh nhỉ? " - Câu hỏi khiến Jungkook giật mình vô thức chuỗi mặt xuống. Seokjin tiến lên trước mặt Jungkook, hơi ngoắc khuôn mặt đẹp trai lại ra dấu cho Jungkook đi theo mình. Jungkook gật nhẹ và đi theo anh. Seokjin dẫn Jungkook tới một lối rẽ khác của hành lang, một căn phòng khác, là phòng ngủ nửa phòng xếp  7 chiếc giường , 2 cái chồng lên nhau và 1 cái lẻ. nửa phòng còn lại được chia bằng một tấm rèm lớn, đã được vắt gọn lại một bên lộ ra hàng mấy dây quần áo xếp lớp với nhau. Seokjin chỉ vào trong khi họ đứng ở mép cửa:

"Phòng ngủ của chúng ta đây. Có một cái giường dư ở kia, em có thể thế một trong số tụi anh nằm giường tầng cho vui. "

"Không " Jungkook nói và gần như là gắt lên khiến Seokjin không khỏi giật mình " Em.. em quen ngủ riêng rồi, em sẽ lấy cái giường kia." - Jungkook chỉ tay vào cái giường riêng bị dư. Khuôn mặt Seokjin vẫn hơi thất thần, gật gật theo vẻ ấp úng của thành viên mới. 

"Ờ, vậy cũng được, vậy theo anh ra ngoài với mọi người đi." 

Seokjin quay lưng lại, dẫn Jungkook ra phòng khách. Các vị hyung đều đồng loạt nằm nhoài. Mỗi người một phương. Họ có vẻ rất mệt. SeokJin vỗ tay 2 tiếng và nói: 

" Mấy đứa chuẩn bị phụ anh nấu bữa tối nha."

Tiếng " vâng" hời hợt không kèm theo ánh nhìn của bất cứ ai. 

"Ơ, cái thái độ gì đây, em út mới đến mà như thế à, Taehyung với Namjoon  xách cái làn trên bàn ra đây anh viết cho mấy thứ rồi ra chợ mua về. Tối nay đãi Jungkook ăn mấy món ngon nha. Yoongi, Hoseok, Ji.... ơ.. Jimin đâu ? " - SeokJin chợt nhận ra thiếu mất đi một đứa em

"Nãy anh quản lí gọi xuống mang đồ của Jungkook lên phòng, Jimin đi lấy rồi anh".   Taehyung trên ghế sofa ló đầu ra khỏi cái mền mỏng, đầu tóc rối và một mắt vẫn còn nhắm. Cậu ấy mới nằm xuống chưa đầy 15 phút mà cứ như đã ngủ cả tiếng vậy. 

"Ờ vậy thôi, Yoongi với Hoseok vô bếp phụ anh. Jungkook" - Seokjin quay qua, Jungkook lại cúi gập xuống thấp một chút, anh khẽ nhíu mày" Jungkook.. Jungkook hôm nay cứ ngồi chơi đi. Vô phòng làm quen dần đi em. "

Seokjin đi vào bếp ngay sau cái gật đầu. Yoongi và Hoseok cũng đi theo anh. Jungkook nghĩ là Yoongi đã liếc nhìn cậu ấy khi cả 2 lướt qua nhau. Một cái nhìn không hài lòng. Cũng có thể là do cậu ấy tưởng tượng ra...Nỗi sợ sẽ tạo ra những ảo ảnh hoặc khiến cảm nhận về hiện thực cũng giống như vô thực

Jungkook khẽ di chuyển như thể không muốn Namjoon và Taehyung đang cùng nhau ra cửa biết về sự chuyển động của cậu. Nhìn lại căn phòng ngủ hơi chật trôi. Cậu tiến lại cái giường đơn, ngồi xuống, từ từ thả lỏng cơ thể và hắt một hơi dài cảm giác như nếu thu mình trên chiếc giường này cậu sẽ an toàn và một mình. Mọi người đang bận rộn chào đón cậu. Và thậm chí cậu còn không biết sự quan tâm quá mức ấy có phải dấu hiệu tốt không. Nhưng Jungkook cứ mãi bị ám ảnh bởi người anh tên Yoongi đó. Khẽ nhắm mắt lại...

"Jungkook! Jungkook ! Jungkook! "- Tiếng gọi dội từ phòng khách vào làm Jungkook tỉnh dạy khỏi cơn miên man. Mở mắt ra cậu đã thấy một Park Jimin đang hồ hởi nhìn cậu trước cửa phòng. " Đồ của em nè! "Cậu ta xách chiếc vali lớn bên hông và tuyệt như sắp bước lại. 

Jungkook đột nhiên ngăn cản: "Anh để đấy. Em sẽ tự lấy. "

Jimin tròn mặt, cái nhíu mày như bao người khác. Đúng lúc ấy SeokJin gọi cậu vào bếp, Jimin đặt vali xuống, ra dấu " ok" với Jungkook rồi vui vẻ quay đi.  Jungkook mang vali vào và bắt đầu soạn đồ ra một ô tủ trống. Cậu nghe thấy tiếng Taehyung và Namjoon từ chợ chờ về và tiếng tấp bật trong bếp. Jungkook cố xếp đồ chậm nhất có thể. Tỉ mỉ chỉnh từng nếp nhăn áo bên cạnh chiếc tủ con. 

"Jungkook à, ra đây ăn cơm em! "- SeokJin gọi từ phòng khách, các đĩa đồ ăn được các anh bày ra tươm tấp , mùi hương thơm nức như thấm qua cả lớp tường dày. Jungkook chắc chắn là mùi của món canh rong biển- người Hàn dùng nó cho mỗi dịp đặc biệt.

Cả 6 người đã ngồi xúm xít quanh mâm và sẵn sàng động đũa khi thành viên thứ 7 nhập cuộc với họ. Có tiếng xuýt xoa và cả tiếng ọt ọt từ dạ dày. Đồ ăn không phải thứ cao sang gì nhưng cũng chỉ thi thoảng họ mới được bữa ăn như thế này. Thịt bò Hàn quốc đấy!, không phải loại 5 sao nhưng thịt bò Hàn quốc là một món ăn xa xỉ mà.

" Mọi người ăn trước đi, em còn dọn đồ nữa!" Jungkook sau một hồi dồn hết dũng cảm nói vọng ra.

" Không sao! Tụi anh chờ được "Hoseok nói và đặt đũa xuống. Namjoon cũng ra dấu cho mọi người chờ thằng bé. Đương nhiên, không ai phản đối. 

Jungkook nghĩ là mình đang phát điên. Cậu không muốn ra ăn cùng họ. Còn cái đống quần áo này thì lại quá ít để cho cậu thời gian khước từ bữa ăn ấy. 20 phút trôi qua, SeokJin nhìn mấy đứa em đanh đói, cũng dần mất kiên nhẫn mà đứng dạy đi về phía phòng ngủ, ló đầu vào. Anh thấy Jungkook đang ngồi miệt bên tủ đồ đã xếp xong, lấy ngón cái tì lên những nếp quần áo dù chúng đã rất phẳng phiu. 

" Jungkook, xong chưa em? "- Jungkook biết anh gọi mình, nhưng không quay lại, hít một hơi giọng vui và kịch "Trước khi gặp mọi người em đã ăn một bữa tiệc nhà dì, giờ em còn no lắm, mọi người ăn đi, em không ăn. "

" Vậy sao, hay em cứ ra ngồi với mọi người cho vui!"

"Dạ thôi, em buồn ngủ rồi, em sẽ đi ngủ bây giờ. "- Jungkook nói rồi đứng dạy tiến lại giường và nằm xuống. Trong suốt quá trình không hề quay lại nhìn SeokJin. Nhịp tim Jungkook đập điên loạn cho đến khi nghe thấy tiếng chốt cửa vang lên. Cậu thở phào và nhắm mặt lại. Đương nhiên sự thật là đã không có bữa tiệc nào ở nhà dì, và cậu cũng không no như mình nói, Jungkook thà nhịn đói còn hơn là phải ra đó dùng bữa với những 6 người lạ. Cậu sợ...

Mọi người bên ngoài biết chuyện, không khí vui vẻ bỗng ảm đạm hẳn đi. Những món ăn bày trên bàn mà họ nghĩ họ sẽ chén một cách ngon lành cùng Jungkook giờ động đũa thật mệt mỏi và gượng ép. Cuối cùng cũng xong bữa.Hôm nay tới lượt Hoseok và Jimin dọn dẹp. Mọi người tản ra trong ngôi nhà nhỏ. Phần lớn là năm lăn lóc đọc một cuốn truyện tranh. Jungkook vẫn nằm lì trong phòng. Có tiếng mở cửa khẽ, cậu nín thở, nhắm chặt mắt lại . Bước chân chậm chậm vào phòng một lúc rồi đi ra. Sau đó Jungkook nghe thấy tiếng chào, và dặn về sớm. Có lẽ là ai đó vừa đi ra ngoài. Khoảng hai tiếng sau, NamJoon bảo cả nhóm đi ngủ và họ làm theo lời anh nói. 

Khi mọi người đã ngủ say, Jungkook lại thứ giấc. Ôi chúa, tại sao lại để cậu thức dạy ngay giữa đêm để cảm nhận cơn đói đang cào xé trong dạy dày? Thật may mắn vì tiếng kêu của dạ dày không làm ai thức giấc, suy cho cùng, chúng vẫn còn bé hơn tiếng ngáy của một số người trong phòng. Jungkook không nằm cuộn tròn nữa, cậu nằm ngửa, và cảm tưởng như mình đang phơi thây trên sa mạc sắp chết đói và chết khát tới nơi. Cuối cùng nỗi sợ không chiến thắng được cơn đói. Jungkook nhổm dạy, khẽ di chuyển ra ngoài, nhẹ nhàng nhất có thể vì sợ làm ai đó tỉnh giấc. Cậu vào bếp và bắt đầu lục lọi trong bóng tối. 

Bỗng tiếng công tắc điện rất gần vang lên, ánh đèn nhanh chóng bao trùm căn bếp nhỏ. Jungkook giật mình quay đầu lại. Là người anh lạnh lùng, ý Jungkook, là Yoongi .Yoongi mặc chiếc áo phao đen dày và quàng một chiếc khăn len, có vẻ anh vừa từ ngoài về, và giờ thì anh đang tròn mắt nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên. Jungkook cũng không khác gì anh, hoảng tới chân tay bất động. Đột nhiên cơ mặt của Yoongi thay đổi, anh khẽ cười nhẹ nhàng. Nụ cười mà Jungkook đã nghĩ mình không thể được đón nhận từ anh. Anh tháo đôi bao tay vừa nói: 

"Là Jungkook à, anh cứ tưởng trộm cơ, sao em chưa đi ngủ? "

" Em.. em " Jungkook vuốt mồ hôi, lo lắng tới giọng run bần bật 

"Đói hả? "- Yoongi lia mắt sang tủ lạnh vẫn còn mở phía sau Jungkook , cười - "Xin lỗi vì tụi này không có đồ ăn đêm. Ra đây với anh. "- Yoongi nói rồi đi ra phòng khách. Jungkook đưa tay đập vào mặt như một ông cụ non và miễn cưỡng đi theo anh. Bên ngoài phòng khách cũng đã được bật đèn sáng. Trên bàn là một cái túi ni-lon màu đen. 

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh tại truyen35.shop

" Ngồi đây" - Yoongi ngồi vào bàn và ra dấu cho Jungkook ngồi đối diện mình. Jungkook ngồi xuống như lời anh, Yoongi nhìn cậu cười và lôi chiếc túi lại gần, mở nút. Ngay lập tức mùi thức ăn xông thẳng vào khứu giác của Jungkook khiến cậu gần như ngất đi. Tiếng bụng lại kêu lên ọt ẹt. 

"Ăn với anh này, anh mua mì tương đen đó." - Yoongi lôi ra từ túi hai hộp mì và đưa cho Jungkook một hộp "Anh đã đoán là em đói nên mua đó. Dù có ăn tiệc to đến mấy thì giờ cũng sẽ đói mà, phải không? "

Jungkook xấu hổ vì bị phát hiện là nói dối, cúi gập mặt xuống, 2 má đỏ hây vẫn cố kháng cự cơn đói: 

" Em .. em không đói"

"Thôi ăn đi, anh không ăn hết được. Ăn đi, anh vô cất cái khăn và áo đã. "- Yoongi nói rồi đứng dạy đi vào phòng ngủ

Jungkook nhìn chằm chằm vào hộp mì trên bàn ( rất gần với mình) đang bốc khói nghi ngút. Dạ dày cậu lại réo, Jungkook ngó về phía phòng ngủ, Yoongi vẫn chưa ra. Cậu cầm lấy hộp mì và húp một miếng lớn. Chưa kịp nuốt xong người anh thứ đã đi ra. Bỏ đi chiếc áo khoác trông anh thật gầy. Jungkook vội vàng đứng dạy sau miếng đầu đầy cám dỗ, định bụng quay về phòng :

"Em no rồi, em.."

"Ê! Đứng lại "- người kia gọi giật rồi từ tốn ngồi xuống bàn, đặt 2 ly nước xuống- Ngồi xuống ăn nốt đi, anh ghét nhất ai để mứa đồ ăn anh mua đấy. 

Jungkook hết cách.Cậu cũng nghĩ như vậy thật vô lễ và ngoan ngoãn ngồi lại bàn, cầm đũa, chưa vội ăn vì ngại. Yoongi vừa đưa một ly nước lên miệng vừa đẩy ly còn lại sang phía Jungkook :

"Ăn từ từ, uống nước kẻo nghẹn."

Jungkook khẽ gật đầu, và Yoongi cũng bắt đầu ăn nên cậu cũng làm theo. Tới đũa mì thứ 3 anh bỗng hỏi :

"Em từ Busan hả? Lên Seoul được lâu chưa?"

"Em lên cách đây 2 tuần."

"Em là nhỏ nhất ở đây, nhưng mọi người đều giống em, đều xa nhà từ rất nhỏ. Bây giờ thì đây là nhà của tụi anh... của em nữa."

"Vâng... -" Jungkook khẽ nói qua lớp khói mì mỏng. Mặt vẫn cúi gằm không để chạm mắt Yoongi. Jungkook cảm thấy vừa hoang mang vừa ngạc nhiên. Tại sao một người ban chiều còn lạnh lùng, khắc nghiệt với cậu, còn dùng ánh mặt sắc xảo không mấy tích cực nhìn cậu giờ lại quan tâm tới cậu và dịu dàng như thế. Có phải anh ta có âm mưu gì không, có khi nào tô mì này có thuốc ngủ, và anh ta sẽ bán cậu đi không? Trông anh ta không giống một kẻ xấu.... hoặc là xấu theo một cách khác. Chỉ là bên cạnh anh ta, vừa thấy sợ, lại vừa thấy an toàn. Jungkook không thể hiểu cảm xúc của bản thân nữa cứ vô thức gắp mì cho vô miệng.

Cả hai tiếp tục ăn cho đến khi Yoongi đứng dạy và Jungkook giật mình nhận ra là bản thân đột nhiên ăn quá chậm. 

" Em ăn xong rồi dọn hộ anh luôn, anh đi ngủ."

" Khoan đã "- Cái khoảng khắc mà mọi chuyện gần như đã kết thúc thì Jungkook lại không muốn để nó trôi qua như thế, thứ ngu ngốc gì đó đã hối thúc cậu gọi anh lại"Sao anh lạ thế... ý em là.. khác với hồi chiều..."

Yoongi nhìn vào Jungkook cũng đang nhìn mình bằng đôi mắt tròn long lanh, môi mím chặt còn dính chút tương đen và hai má đỏ lên nhanh chóng, vô thức cười. Lời nói của Jungkook ngắn gọn, cụt lủn, thậm chí nó nghe vô nghĩa đến vậy, nhưng anh lại nhìn ra nghi vấn của em. 

"Lúc đó, anh đang có khuất mắc. Anh vừa tới studio và tạo ra một đoạn nhạc. giờ thì khúc nhạc ấy giữ cái khuất mắc cho anh, nên anh lại bình thường."

"Là .. là khuất mắc gì.."

" Là vì em đã tới. "

  nụ cười tít mắt của Yoongi nhẹ nhàng phá vỡ bức tường khoảng cách giữa hai người mà Jungkook đã cố xây lên.  Không! Ẩn ý quá! Cậu không hiểu, Ý anh  là sao, anh ta ghét hay vui vì cậu đã tới, Jungkook hỏi đi, Jungkook!  Nội tâm Jungkook gào thét, khẩn xin một lời giải thích rõ ràng, nhưng Jungkook đã không nói gì và để mặc anh tiếp tục đi về phía phòng ngủ. Tới cửa anh quay lại nhìn Jungkook vẫn đang chằm chằm nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu :

"Em nhớ dọn bếp cho sạch sẽ, SeokJinhyung sẽ nổi giận nếu có ai làm xáo trộn căn bếp của anh ấy. "

" Vâng" - Jungkook nhìn xuống nền gạch miệng hơi chu ra vì bất bình nhưng lại rất dễ thương

" Em ngủ ngon"

Jungkook đỏ mặt và gật đầu. Yoongi đóng cửa phòng ngủ và để cậu ở lại phòng khách một mình. Jungkook ăn nốt hộp mì sau đó thì dọn dẹp cẩn thận. Một cậu trai 15 tuổi nhưng lại tháo vắt việc nhà cũng thật kì lạ. Xong xuôi, Jungkook đi ngủ, ôm theo bao thắc mắc, bao câu hỏi xoay quanh người anh thứ kì lạ. Nghĩ tới anh ta, Jungkook không biết nên tạo ra thứ hình ảnh ác quỷ hay thiên thần. Nhưng anh ta cũng rất đẹp trai dễ thu hút người nhìn.... Tại sao người đầu tiên nói chuyện với Jungkook lại là Yoongi - người mà cậu đã không bao giờ ngờ tới việc ngồi ăn và trò chuyện với anh ta ngay từ đầu. Rồi cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. 

-




Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh, truyện [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh , đọc truyện [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh full , [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh full , [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top