[Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh

Chương 8: Tập 8: Hyung


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ngày 26 tháng 11 năm 2011, buổi tối

.

Yoongi đứng lặng trước tủ quần áo. Số giây trôi qua vừa đủ để anh ngầm đoán được mọi chuyện. Anh thoạt tiên không kìm lòng được mà thở dài, trút đi sự lo lắng khi nãy. Sự an tâm đã làm anh nguôi giận trong tức khắc, Yoongi không trách cứ, ngoài miệng không, trong lòng lại càng không. Chần chừ một lúc, anh gõ vào cánh cửa tủ 2 cái. Tiếng gõ cửa nhỏ, với không gian phòng ngủ như có như không, lẫn vào tiếng ngáy ngủ của các thành viên, nhưng lại vang vào trong lòng tủ thật rõ. Tiếng nức nở ngừng lại ngay sau đó.

" Jungkook..."

Yoongi thì thầm, anh nói với âm lượng hoàn hảo vừa đủ để chỉ mình cậu nghe thấy. Cậu con trai nhỏ người đang nằm gọn trong một ngăn tủ khẽ nín thở, cố gắng tin rằng mình đã biến mất. Jungkook nhận ra giọng anh.

"Anh biết em ở trong đó... anh sẽ không ép em ra, cứ ở trong đó một mình.. nếu em muốn mãi như thế."

Sự im lặng như một lời tán thành đau đớn . Yoongi cảm thấy có chút thất vọng xen lẫn bất lực, anh quay bước chân vừa nói. Thứ giọng khàn khàn của anh ngân dài , nặng trĩu

" Vậy anh sẽ đi."

" Yoongi! Đừng!"

Tiếng gọi gần như thét lên, âm lượng mất kiểm soát tưởng như Jungkook chỉ vô tình thốt ra yêu cầu lạ lùng ấy. Chính cậu cũng ngạc nhiên, một phút trước thôi cậu còn muốn anh mau chóng rời đi. Thật may mắn vì không ai thức giấc. 

Lại một tiếng thở dài. 

 Yoongi quay lưng lại tủ, ngồi bệt xuống, tựa lưng mệt mỏi vào cánh cửa gỗ hơi lạnh. Jungkook bên trong chả hiểu sao cũng ngồi nép bên cánh tủ, áp một bên má như để cảm nhận rõ hơn sự tồn tại của anh. Lòng cậu dịu lại.  Hai người họ ngồi cạnh, giữ sự im lặng tuyệt đối, như vậy là quá đủ cho Jungkook, nhưng với Yoongi thì không...

" Anh đã từng nói..." - Yoongi chợt lên tiếng - "Chúng ta rất giống nhau.. anh, em , cả những người khác, chúng ta đều phải xa gia đình từ rất nhỏ, khi những đứa trẻ khác ở tuổi đang còn được ăn chơi, vui đùa cùng bạn bè, thì chúng ta phải vật lộn với những buổi tập luyện bở hơi sức, phải đối mặt với những vấn đề tồi tệ về mặt tinh thần. Vì đam mê âm nhạc mà cố gắng từng ngày... Anh.. cũng từng như em."

Anh ngừng một hai giây như để lấy dũng cảm nhìn về quá khứ của bản thân

" Anh cũng từng nhút nhát và sợ hãi, cũng từng cảm thấy cô đơn và muốn ở một mình. Nhưng chịu đựng điều gì đó một mình chưa bao giờ là điều dễ dàng, Jungkook. Em cũng thấy chật chội và khó thở lắm đúng không? "

Jungkook thận trọng lắng nghe từng từ,cậu cảm thấy có chút bất mãn khi Yoongi nói tự tin như thể anh hiểu cậu lắm. Thế nhưng lại không thể phủ nhận lời anh ta nói thật đúng, thật giống cảm giác của cậu. 

" Bởi vì chúng ta rất giống nhau, nên giữa chúng ta có mối đồng cảm với những người còn lại, chúng ta yếu đuối khi tách nhau ra nhưng khi ở bên nhau, chúng ta có thể nương tựa nhau để sống. Nhờ có họ, anh không còn phải luyện tập một mình, không phải chịu đói một mình,... Jungkook, họ cũng yêu mến em, không chỉ vì em là thành viên cuối cùng mà họ đã chờ đợi rất rất lâu, mà là vì họ thấu hiểu cảm giác của em, họ muốn nương tựa vào em cũng như là chỗ để em nương tựa. Hãy mở lòng với họ, Jungkook... hãy mở lòng với anh."

Jungkook cảm tưởng như trái tim bị thắt chặt lại, cậu ứa nước mắt, những giọt nước lăn trên đôi má đỏ hây hãy còn chưa nguội, chồng lên dòng nước mắt cũ. Lồng ngực đau đớn như chỉ muốn vỡ òa. Người ta nói con người khi giải tỏa được tâm sự lâu ngày thường có chiều hướng xúc động như thế. Jungkook là đã kìm nén nỗi lòng này từ rất lâu. Tại sao có thể? Jungkook trong khi xúc động vẫn không ngừng nghi vấn. Ba, mẹ anh trai, hay thậm chí Jungkook còn không thể lí giải nổi điều cậu ấy muốn làm. Yoongi, con người vốn xa lạ đó, anh ta thực sự hiểu sao? Là thật hay chỉ là do Jungkook bị dẫn dắt theo lời nói thuyết phục của anh ta. 

Jungkook để cả thân mình ép vào cánh cửa, chốt cửa yếu bật ra dễ dàng. Yoongi giật mình quay lưng lại, Jungkook ngã vào lòng anh khiến anh hơi bàng hoàng, phần tóc mái dài rủ xuống đủ để che đi khuôn mặt nhỏ gầy , xanh xao của cậu, chỉ để lộ môi đang mím chặt như ngăn mình nấc lên. Cái động chạm như không hề tác động đến Jungkook hoặc đó là điều cậu thực muốn có được. Trong lòng hẫng đi một nhịp, Yoongi ôm chầm lấy cậu. Những ngón tay dài lạnh lẽo của anh đột ngột chạm vào gáy khiến cậu rùng mình. Nhưng đầy cám dỗ , như một đứa trẻ đang khóc ,thèm thuồng một cái ôm an ủi ,để nũng nịu, cậu vòng tay ôm chặt lấy anh, vục khuôn mặt ướt đẫm lệ vào vai. Yoongi thấy vị mặn ngay trên cổ. Jungkook bắt đầu nấc lên, thân người cậu nằm trọn trong vòng tay người anh lớn hơn, run run theo nhịp thở hỗn loạn. Yoongi thu tiếng khóc của cậu gọn trong góc phòng, lấy thân mình ngăn chúng vang ra quá rõ. Khoảng khắc đó, thứ gọi là khoảng cách đã biến mất. 

" Em không muốn một mình, em nhớ gia đình em... Yoongi em sợ, em thực sự rất sợ"

Jungkook khóc thêm một lúc. Kể cả khi đã nín hẳn, cậu vẫn bấu chặt lấy anh. Hai người họ ngồi ngay dưới chân tủ, mặt sàn lạnh toát thấm vào lớp vải quần áo của Yoongi, không hề chạm được tới Jungkook. Em thả lỏng cơ thể ra,vẫn không hề có ý định rời khỏi lòng anh, một bên tay của họ vẫn đan chặt như em đã quen với hơi lạnh của nó. Một tay Yoongi đặt lên đầu  em, xoa nhẹ nhàng tạo ra những vòng tròn nhỏ đầy dễ chịu. 

" Yoongi... " Người lên tiếng trước lần này lại là Jungkook, tiếng ừm nhẹ phát ra trên đỉnh đầu  cậu" Khúc mắc của anh khi đó là gì?"

Yoongi hơi giật mình. Không phải trong trường hợp này, sẽ hợp lí hơn nếu Yoongi là người cất câu hỏi sao?

" Chả phải anh đã nói là em sao? "

" Em..... không hiểu"

" Lần đầu tiên thấy em... anh đã rất lo lắng. Lo lắng vì bản thân từ nay đã có thêm một trách nhiệm, đó là.. chăm sóc em. "

Jungkook đỏ mặt. Việc cảm thấy bản thân quan trọng với ai đó thường không xảy ra với cậu

"Có phải em là gánh nặng.."

''Đừng lúc nào cũng có suy nghĩ tiêu cực thế " Yoongi vùi nụ cười vào tóc em, khiến Jungkook dường như cảm thấy hơi nhột " Hãy nghĩ đơn giản thôi... anh thương em. "

" Họ cũng vậy phải không?"

" Phải, họ cũng vậy...."

Hai người họ đưa mắt nhìn về phía những chiếc giường ngủ, Bấy giờ tiếng ngáy của những người khác dường như mới hiện hữu trong nhận thức của Jungkook. Nơi này bỗng trở nên quen thuộc và ấm áp. Đầu óc Jungkook trống rỗng, một đứa trẻ 15 tuổi là thế, nhạy cảm và mau đổi thay. Chỉ cần ai đó đủ kiên trì và quyết tâm, dù bướng bỉnh nhưng cuối cùng nó cũng sẽ chịu thua. Jungkook đã tìm kiếm được câu trả lời, cậu biết cậu cần và nên làm gì, biết ở đâu sẽ an toàn, và có được một chút hạnh phúc. Tay cậu đan chặt thêm. Cậu thì thầm : 

" Cám ơn hyung. "

Yoongi cười đầy mãn nguyện. Nhiệm vụ đầu tiên hoàn tất, chính anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn. giải tỏa được nỗi lòng, cơn mệt mỏi về thể xác cũng thừa cơ ập tới, Jungkook chả mất nhiều thời gian để thiếp đi, Yoongi lấy thế tựa vào cánh cửa tủ đã mở, thả lỏng và cũng dần chìm vào giấc ngủ. Đó là đêm đầu tiên kể từ khi Jungkook xuất hiện, hai người họ mới có thể ngủ ngon như vậy. 

-----

Ngày 27 tháng 12 năm 2011

.

 Như thường lệ SeokJin luôn là người tỉnh dạy đầu tiên. Một lần nữa anh lại thầm hỏi chúa rằng tại sao anh luôn là người duy nhất trông thấy những điều kì lạ ấy? Mối quan hệ của họ, giữa Jeon Jungkook và Min Yoongi kia, cứ xoay quay anh, góc nhìn của anh... đặc biệt quan trọng. Seokjin đương nhiên rất hoảng khi thấy Yoongi nằm vật vờ bên cạnh tủ quần áo, càng không thể tin khi thấy Jungkook nằm cuộn tròn trong lòng anh. Có gì đó mách bảo anh đó là điều thật tốt. Anh cảm thấy có chút ghen tị không phải chỉ với Yoongi mà là cả Jungkook. 

Khi trông thấy Yoongi hơi cựa mình vì lạnh, anh đem tới một chiếc chăn bông , toan đắp lên thì vô tình làm anh  thức giấc, Rất nhanh chóng Seokjin ngăn việc Yoongi giật mình làm Jungkook thức dạy. Yoongi gật đầu, nhẹ nhàng tách mình ra khỏi Jungkook, giúp SeokJin quàng chăn quanh người cậu. Có lẽ vì đêm qua quá mệt mỏi, Jungkook vẫn ngủ say sau những động chạm. 

Yoongi theo SeokJin di chuyển ra ngoài.

" Thằng bé sao đó?"

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh tại truyen35.shop

" Nó nhớ gia đình...hyung.. anh hiểu mà." 

" Thì ra là vậy, hai đứa ngủ như vậy không sợ cảm hả? "

" Em không sao hyung"

" Được rồi, không cãi với cậu. Mệt thì vô nghỉ tiếp đi, không thì ra phụ anh nấu ăn sáng. "

Yoongi gật đầu và cùng vào bếp cùng SeokJin. Vị anh cả cũng chả quá tò mò về cụ thể mọi chuyện. Nửa tiếng sau, các thành viên lần lượt tình dạy, Yoongi có trách nhiệm ngăn từng đứa hét toáng lên vì thấy Jungkook nằm bên tủ quần áo, bị vùi trong chiếc chăn hồng của SeokJin. 

" Kookie bị mộng du đó!"

Taehyung luôn là đứa có những suy nghĩ kì lạ và đột ngột như vậy. Họ ngồi xúm lại với nhau bàn tán sau khi hỏi hai người anh lớn và chỉ nhận được cái lắc đầu " Anh không biết " . Yoongi đá cho Jimin một cái làm cậu nhóc nhăn nhó, và đuổi tất cả ra khỏi phòng ngủ. Lần đầu tiên, lời nói của Taehyung trở nên hợp lí nhất trong trường hợp ấy, và mọi người dường như bị thuyết phục bởi nó. Một lúc sau, Jungkook cũng tỉnh dạy, hơi ngộp vì chiếc chăn, đầu đau điếng, cậu loạng choạng đứng dạy, tỉnh táo một chút mới chợt nhớ về kí ức hôm qua. Jungkook không muốn tin nó là một giấc mơ. Nhìn quanh phòng , không còn ai trên giường cả, bên ngoài là những tiếng lục đục quen thuộc, Jungkook bước ra ngoài, tự tin và vui vẻ hơn cả ngàn lần trước đó. 

" Jungkook dạy rồi hả?"

" Chào buổi sáng Jungkook!"

Những âm thanh ấy lần này  với Jungkook đã trở nên vui tươi và rạng rỡ hơn. Cám nhận rõ sự thay đổi của bản thân, Jungkook tin vào tương lai tươi đẹp phía trước của cậu cùng với họ. 

" Vô vệ sinh rồi ăn sáng " thanh âm ngà ngà mùi rượu  quen thuộc ấy, Jungkook nhanh chóng thu cái nhìn về người anh thứ đang ngồi đọc báo trên bàn, vô tình,cười bằng hết khả năng của mình, chiếc răng thỏ lộ ra dễ thương như muốn khoe cho cả thế giới thấy :

" Vâng, Yoongihyung!"

Yoongi cười nhẹ rồi lại cắm mặt vào tờ báo, thản nhiên tới mức chọc tức điên những người còn lại. Họ đang thực sự nổi cáu, nói đúng hơn là sốc tới không nói nên lời. Jungkook lại không hề nhận ra điều ấy và chạy vào nhà vệ sinh, hoàn thành nhiệm vụ của mình. Taehyung chỉ chờ cái cạch cửa của cậu, lao như tên bắn tới chỗ Yoongi, túm lấy vai anh lắc không ngừng, khuôn mặt thê lương mếu máo như một đứa trẻ vừa bị cướp đi món đồ chơi mà nó yêu thích.

" Hyung~ Hyung~~ Từ khi nào? Jungkook gọi anh là Yoongihyung từ khi nào, em cũng muốn hyung!!"

" Đúng vậy, thật là bất công hyung!! "

" Anh làm thế nào vậy hyung!!"

NamJoon, Hoseok, Jimin cũng hùa theo , sống với thằng bé hơn 1 tháng trời họ cũng chỉ mong nghe được cái tiếng hyung ấy. Người mà họ nghĩ là không có một chút cố gắng và ham muốn gì thì lại được gọi đầu tiên. Cuộc đời thật khó hiểu và bất công nhỉ?

SeokJin tuyệt nhiên cũng bất ngờ như vậy, nhưng anh không nói gì... anh là người duy nhất thấy có chút hợp lí trong chuyện này, cũng phải, có những chuyện, từ trước đến giờ, chỉ có anh mới biết. Yoongi vùng tay Taehyung ra, nửa cười nửa gắt nhưng cũng chả kìm nén nổi niềm vui

" Anh không biết!! ĂN SÁNG!! "

" Thôi được rồi, mọi người không thấy tâm trạng Jungkook bữa nay rất tốt sau, đừng làm thằng bé khó xử " SeokJin bê đĩa đồ ăn ra và nói đỡ dùm Yoongi. Mọi người tán thành trong bất mãn. Jungkook trở ra khi tất cả đã có mặt đầy đủ trên bàn ăn. Taehyung cầm đũa trọc trọc liên tục và đĩa kim chi, trề môi như đang hờn cả thế giới. 

" Jungkook... như vậy là không công bằng đâu.. sao em có thể chỉ gọi mỗi anh Yoongi là hyung chứ.."

" Taehyung à.... " Jimin an ủi người bạn thân

" Ya Park Jimin im lặng đi, Mình không chịu đâu!!"

Jungkook im lặng vì khó xử, có phải cậu hơi quá đáng không? Tiếng hyung đó cậu dành cho Yoongi cứ thốt ra tự nhiên thôi chứ không hề có chút nhận thức gì về vai trò và sự ảnh hưởng của nó. Cậu nhìn sang Yoongi lúng túng, anh nhìn đáp cậu, gật đầu như vẻ đồng ý. Jungkook mỉm cười, gật đáp lại anh trong khi mọi người tập chung dỗ dành Taehyung.

" Em xin lỗi, Taehyung hyung."

Jungkook nói, giọng điệu vui vẻ tự nhiên như đã quen thuộc, Taehyung chỉ chờ có vậy, phấn khởi, khua tay múa chân không ngừng : 

" Thấy chưa lè lè!! Tui cũng là hyung rồi nè!!!"

" Anh nữa Jungkook!! "Jimin cũng ghen tị

NhìnTaehyung vì một tiếng hyung của cậu lại vui như vậy điều gì đó thúc đấy Jungkook, không một chút đắn đo , cậu lần lượt gọi :

" Jiminhyung"

" Hoseokhyung"

" NamJoon hyung"

" SeokJin hyung"

Mọi người phá lên cười, sự chờ đợi cuối cùng cũng được đền đáp thỏa đáng. Sự khởi đầu tốt đẹp này, rất nhanh chóng thôi, họ sẽ trở thành một nhóm thực sự. Bắt đầu bằng tiếng hyung ngày hôm ấy, mọi thức đã thay đổi.. Jungkook đã thuộc về BTS
---
Ở một diễn biến không mấy quan trọng khác

 "Yoongi... Sao bữa nay anh đi đứng kì cục vậy. Anh ăn trúng cái gì à ? "Hoseok bê đồ vào bếp, không kìm được tiếng cười khi trông thấy Yoongi đi ngang qua.

" Ngủ ở cái chỗ đó thì không ê ẩm mới lạ " Seokjin buột miệng xỉa xói.

"Sao cơ hyung? Anh ngủ ở đâu cơ?"

" Chả ngủ ở đâu cả " Yoongi đỏ mặt và tức tối bỏ đi.SeokJin đứng trong một góc vừa nhặt rau vừa cười nắc nẻ.

"Gì vậy Hyung, hai người có bí mật gì đó!!"

Nhưng Seokjin đã không nói thêm nửa lời. Vẫn là bí mật riêng " nhỏ xíu " của Jungkook và Yoongi... 

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh, truyện [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh , đọc truyện [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh full , [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh full , [Fanfic] [SugaKookie] Thực Tập Sinh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top