[Fanfic] [VKook] Catch You Hold You

Chương 31: 31


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Xin lỗi mọi người vì đã viết ngược 2 anh bé nhiều, nhưng mà mình xin hứa là sẽ nhanh nhanh cho 2 anh về bên nhau thoi. Hôm nay 2 chap nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ????????????
____________

Bữa cơm chiều hôm ấy diễn ra trông có vẻ yên bình, nhưng lòng của mỗi người họ đều đang gợn sóng. Bà Jeon và Seokjin đều đang lo cho Jungkook nhưng họ thực sự không muốn hỏi nhiều vì điều đó chẳng khác gì xát muối vào vết thương của cậu vậy. Còn Jungkook cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, ngoài mặt cậu vẫn cười cười, nói nói nhưng sâu bên trong là nỗi đau đang không ngừng dày vò cậu.

Sau khi ăn xong Jungkook nói muốn ra ngoài đi dạo. Cậu đi đến bãi biển ấy. Jungkook nhớ hôm đó cậu lỡ lời làm cho Taehyung buồn, nhưng khi cậu đồng ý cho hắn đi dạo với mình hắn liền vui vẻ như trước đó không có chuyện gì vậy. Đối với Jungkook, Taehyung luôn dành sự ôn nhu, hắn sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của cậu. Vậy mà hết lần này đến lần khác, Jungkook vẫn làm tổn thương Taehyung.

Jungkook thơ thẩn bước đi trên bãi cát vàng. Ánh sáng từ ngọn hải đăng hắt lại một cách yếu ớt. Trong tâm trí cậu bây giờ toàn là hình bóng của Taehyung. Buổi tối, gió biển lạnh lắm, mà bây giờ còn đang là mùa đông nữa, từng cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt không ngừng thổi. Jungkook vì lạnh mà co người lại. Cậu ước Taehyung ở đây và ôm cậu vào lòng. Jungkook nhớ đêm hôm ấy, cậu cũng lạnh như vậy, Taehyung đã ôm cậu vào lòng của hắn cùng với lời quan tâm tựa như trách móc:

-JungKook, em lạnh sao? Thấy chưa, tối muộn rồi còn bày đặt ra bờ biển hóng gió. Cảm rồi đây này. Lại đây tôi sưởi ấm cho.

Lời nói ấm áp ấy vang vọng bên tai khiến Jungkook nhung nhớ.

Taehyung à, em lại nhớ anh rồi. Tại sao đã cố buông nhưng không thể? Tại sao đã cố quên nhưng không được? Mong anh đừng như em, mong anh hãy quên em đi, mong anh đừng yêu em nữa.

Những con sóng vẫn không ngừng xô nhau chạy vào bờ. Những cơn gió vẫn không ngừng thổi. Và hai trái tim đang tổn thương ấy vẫn không ngừng đập. Liệu hai trái tim ấy còn có cơ hội được đập chung nhịp không?(Những người yêu nhau, ở bên nhau lâu thì trái tim của họ sẽ chung một nhịp đập).

Jungkook cứ đi một lúc lâu cho đến khi cậu nhận ra bản thân mình đã đi khá xa rồi. Jungkook quay lại, cách đó không xa, cậu nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, là mẹ cậu.

Bà Jeon là lo cho Jungkook. Sợ cậu nghĩ quẩn nên đi theo, thấy Jungkook đang vội vã đi về phía mình, bà mỉm cười.

- Jungkook à!

- Mẹ! Sao mẹ lại ra đây? Ở đây lạnh lắm, ta về nhà thôi.

- Mẹ cũng muốn đi dạo cùng con, muốn tâm sự cùng con. Jungkook à, rốt cuộc suốt một tháng qua đã xảy ra việc gì rồi? Con có thể nói cho mẹ nghe được không? Đừng giữ trong lòng, không tốt.

- Sao mẹ lại nói vậy?

Bà Jeon xoa đầu cậu rồi nói:

- Ta là mẹ của con, có gì mà ta không biết chứ. Con và Taehyung có chuyện gì đúng không?

Jungkook nghẹn ngào đáp:

- Mình trở về mẹ nhé.

- Nếu con không muốn nói thì mẹ cũng không ép nữa. Nhưng lúc nào con muốn tâm sự, mẹ sẽ luôn sẵn sàng lắng nghe.

Jungkook nắm tay lấy bà. Cả hai cùng bước đi trên bãi cát. Đi được một lúc, Jungkook lên tiếng:

- Mẹ à! Lúc con nói với mẹ con thích con trai, khi đó mẹ có ghét con không? Mẹ có hối hận khi đã sinh ra con và nuôi lớn con không?

Bà Jeon ngạc nhiên khi nghe cậu hỏi vậy.

- Sao con lại hỏi vậy? Có người mẹ nào mà không yêu con mình chứ. Kể cả khi con có bị tật nguyền hay không lành lặn như người khác đi chăng nữa, một người mẹ như ta sao có thể nỡ ghét bỏ con được. Việc con trai thích con trai, đối với ta cũng chỉ là chuyện bình thường. Tình yêu là khi ta cảm thấy muốn yêu là yêu thôi, đó là cảm xúc mà, nó không hề biết phân biệt. Vậy thì làm sao mà ghét con được cơ chứ?

Cậu quay sang phía bà Jeon, ôm bà vào lòng, từng giọt nước mắt cứ như vậy lại bắt đầu rơi.

- Con cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ rất nhiều. Cảm ơn mẹ vì đã không quản nhọc nhằn một mình chăm sóc, nuôi nấng con. Cảm ơn mẹ vì luôn ủng hộ con. Cảm ơn mẹ luôn bảo vệ con. Và xin lỗi mẹ vì đứa con này đã làm mẹ phiền lòng nhiều. Từ giờ, con sẽ cố gắng sống thật tốt, sống thật vui vẻ. Từ giờ, con sẽ thôi không đau buồn hay nhớ nhung gì nữa. Từ giờ trở đi mẹ, con và cả Seokjin nữa, 3 người chúng ta sống thật hạnh phúc nhé.

Bà Jeon nghe con trai mình nức nở như vậy, một người mẹ như bà quả thực rất đau lòng, bà nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của cậu, ôn tồn bảo:

- Jungkook à. Con không cần cảm ơn hay xin lỗi vì bất cứ điều gì đâu. Bởi lẽ đó là trách nhiệm của một người mẹ.

Bà từ từ buông Jungkook ra nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nói:

- Con à, ta không chắc sẽ ở bên con được mãi mãi đâu. Rồi cũng có một ngày ta sẽ phải đi theo ba của con thôi. Và cả Seokjin nữa, thằng bé sau này cũng sẽ có hạnh phúc riêng của mình.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [VKook] Catch You Hold You tại truyen35.shop

Lúc này bà rưng rưng, rồi từng lời nghẹn ngào cùng nước mắt tuôn ra:

- Mẹ không muốn khi mẹ rời xa cõi đời này rồi con vẫn cô đơn lẻ bóng. Mẹ không muốn nhìn Jungkook của mẹ đau khổ khi phải cố gắng quên đi người mình yêu.

- Jungkook à! Nếu không buông được thì cố níu giữ đi con. Mẹ biết hai đứa con vẫn còn yêu nhau nhiều lắm.

Nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt phúc hậu ấy, lòng của cậu như ai đó bóp chặt. Jungkook đã cố gắng âm thầm chịu đựng một mình bởi vì cậu không muốn bà phải phiền lòng. Nhưng giờ đây mẹ cậu lại đang khóc vì cậu, khóc cho tình yêu của cậu. Người phụ nữ ấy của Jungkook sao mà vĩ đại thế, bà tựa như Quan Thế Âm Bồ Tát vậy, luôn bao dung và bảo vệ cậu.

- Con không dám níu lấy tình yêu này đâu mẹ. Bởi lẽ Taehyung anh ấy là người có địa vị cao trong xã hội. Nếu biết tin Taehyung yêu một người con trai, có lẽ sự nghiệp của anh ấy vất vả gây dựng cứ như vậy mà tiêu tan. Con không xứng để anh ấy hi sinh nhiều như vậy.

Bà Jeon cầm tay cậu, trong lòng dấy lên một tia chua xót.

Lại là cái xã hội bất công này. Tại sao mọi người đều cứ mang định kiến về tính hướng của người khác như vậy. Con người ta khi yêu vào thì đâu còn biết phân biệt phải trái, đúng sai nữa. Yêu thì yêu thôi, yêu người cùng giới thì đó cũng là tình yêu mà.

Rồi bà Jeon ôn tồn khuyên bảo cậu:

- Jungkook à! Gặp được nhau là do trời còn đến được với nhau ở được bên nhau trọn đời suốt kiếp hay không thì vẫn là ở người. Giới tính thật sự là không quan trọng, trong tình yêu nếu bỏ qua ánh mắt của người khác, bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, chỉ nghe những thứ cần nghe, thấy những thứ cần thấy, nắm lấy tay nhau, vững chắc đôi chân cùng nhau vượt qua mọi khó khăn chông gai cực khổ, ông trời không phụ lòng người đâu con, người có lòng ắt hẳn sẽ được báo đáp, chỉ cần chân thành với nhau rồi sẽ có ngày có được một cái kết viên mãn. Trong chuyện tình yêu chỉ có yêu nhiều hay yêu ít chứ  không hề có xứng hay không xứng.

Jungkook nghe lời khuyên bảo của bà Jeon, cậu chỉ im lặng không đáp nhưng  trong lòng cậu là cả một mớ suy tư.

"Nếu bây giờ cho Jungkook chọn lại, liệu cậu có chọn rời xa Taehyung nữa không?"

Câu trả lời của Jungkook là:

Thực sự nếu như được chọn lại, cậu muốn thử xem liệu Taehyung và cậu có thể nào vượt qua và có cái kết viên mãn được không?

Rồi hai người lại nắm tay nhau trở về nhà.

Jungkook suy nghĩ rất nhiều về lời nói của bà Jeon, nhưng thực sự cậu không đủ can đảm để tiếp tục. Không phải vì cậu không tin tưởng Taehyung, cũng không phải vì cậu không tin tưởng tình yêu này. Mà bởi lẽ, Taehyung của cậu đã phải nghe biết bao lời cay đắng từ người khác rồi, Jungkook không muốn Taehyung phải đau lòng vì lời dị nghị của mọi người nữa. Vì vậy cậu đành chấp nhận buông tay. Jungkook chấp nhận làm kẻ xấu trong cuộc đời Taehyung, để hắn chỉ ghét mình cậu thôi, hận mình cậu thôi.

Đêm hôm ấy có lẽ là một đêm khó ngủ của Jungkook, bởi lẽ cậu đã quen hơi của Taehyung. Jungkook nhung nhớ vòng tay ấy, nụ hôn ấy, bóng hình ấy. Những thứ về hắn cậu đều rất nhớ. Jungkook cứ thao thức cả đêm nhớ về  Taehyung như vậy.

Để em nhớ anh nốt hôm nay nữa thôi. Từ mai về sau, em sẽ cố gắng tập quên anh.

Nửa đêm, Taehyung tỉnh dậy, đầu hắn đau như búa bổ, vẫn như thói quen hắn với tay ra bên cạnh, nhưng chỗ đó giờ trống không. Taehyung mở mắt ngồi dậy, hắn nở ra một nụ cười chua xót. Taehyung không nhớ bằng cách nào hắn lại đang nằm ở đây. Kí ức của hắn hiện về là những lời nói cay đắng của Jungkook, là lời của ba hắn và lời khuyên của Yoongi. Trong đêm khuya, người đàn ông ngồi trên giường đang rất đau khổ, nhưng hắn ta không khóc, bởi lẽ nước mắt nó không giải quyết được vấn đề gì cả. Có lẽ hắn nên cố tập quen khi không có Jungkook, nhưng có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên được cậu.

Liệu mình có nên buông bỏ hay không?

Rồi mọi thứ lại trở về đúng quỹ đạo ban đầu của nó, trở về thời gian 1 tháng trước khi mà Taehyung và Jungkook chưa gặp lại nhau.

Cuộc sống cứ bộn bề công việc. Từ đêm hôm đó cả Taehyung và Jungkook đã có quyết định của riêng mình.

Jungkook lại đi dạy học, thi thoảng sẽ giúp bà Jeon chạy bàn, cuộc sống yên bình nơi làng biển ấy vẫn tiếp diễn như vậy.

Taehyung lại trở về là một vị Chủ tịch nghiêm khắc, dữ dằn. Công việc cuối năm quả thực vô cùng bận rộn. Hắn ta suốt ngày đi sớm về khuya, có hôm còn ở lại luôn công ty.

Cứ như vậy cũng đã đến Giáng sinh. Mùa Noel năm nay cả Seoul và Busan đều có tuyết rơi. Những bông tuyết trắng xóa phủ đầy trên đường. Mọi người ai cũng nhanh chóng di chuyển thật nhanh để về nhà đón Noel cùng gia đình. Công ty hắn hôm nay cho nhân viên nghỉ buổi chiều. Bởi lẽ mùa giáng sinh là mùa sum họp của gia đình, vào ngày này thì ai cũng muốn sẽ được ở bên người mình yêu thương, cùng họ trao cho nhau những món quà, những lời chúc tốt đẹp nhất và cả những cái ôm ấm áp.

Nhưng Taehyung lại không được như thế. Ngôi nhà của hắn bây giờ tựa như chỉ là chốn nghỉ chân của hắn vậy, thật may trong ngôi nhà ấy còn có Yeontan, chú cún ấy từ lúc Jungkook đi cũng bớt chạy nhảy hơn hẳn, có lẽ Tan cũng nhận ra sự biến mất của cậu. Giờ nó hay quấn lấy Taehyung lắm, mỗi lần hắn về là chú lại chạy đến rúc vào chân Taehyung và đòi hắn bế.

Taehyung trở về nhà, hôm nay là Giáng sinh nên hắn đã cho người làm nghỉ, giờ đây chỉ còn mình Taehyung với Tanie ở trong ngôi nhà to lớn nhưng vô cùng trống trải. Đón Giáng Sinh một mình đối với Taehyung tựa như một thói quen vậy, vì ngày này người hắn muốn ở bên chỉ có mình Jungkook. Nhưng cậu không đợi đến Giáng sinh mà đã lần nữa bỏ đi rồi.

"Một mùa Giáng Sinh nữa không có em ở bên".

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [VKook] Catch You Hold You, truyện [Fanfic] [VKook] Catch You Hold You , đọc truyện [Fanfic] [VKook] Catch You Hold You full , [Fanfic] [VKook] Catch You Hold You full , [Fanfic] [VKook] Catch You Hold You chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top