Dạo gần đây, Kim Thái Hanh cảm thấy trong người rất bực mình, khó chịu. Kể từ cái hôm ở dưới ao, Điền Chính Quốc hình như...là tránh mặt hắn rồi. Hắn đang loanh quanh ở chợ để tìm bóng dáng người thương. Đi hết một vòng cũng chẳng thấy đâu. Từ đâu, vang lại một tiếng gọi:
"Anh Hanh, anh ở đây làm gì thế?"
"Tôi làm gì thì kệ tôi? Liên quan đến cô chắc?" Hắn đang khó ở mà lại gặp phải duyên âm.
"Anh..anh, em biết là chúng ta không còn như xưa. Nhưng...nhưng ít ra có thể làm bạn bè được không, anh đừng tỏ ra lạnh lùng như vậy chứ?" Quỳnh Lam rơm rớm nước mắt nhìn hắn.
"Tôi không có thói quen làm bạn với người yêu cũ? Mà tôi nói rồi, tôi đã có người thương, cô đừng bám theo tôi nữa." Hắn cao giọng đáp trả.
"Hức....anh đừng như thế mà? Em đã rất đau lòng đấy." Cô ả bắt đầu ôm chặt cứng hắn vì vừa nãy cô có thấy Điền Chính Quốc ở phía xa đang nhìn hai người.
"Buông ra..."
"Anh....anh nghe em nói đi."
"TÔI NÓI LÀ BUÔNG RA."
Hắn không kiêng dè mà đẩy cô ra, quay đầu bỏ đi thì lại nhìn thấy cậu đứng trân trân ở đó. Hắn ngay lập tức chạy lại, bắt đầu giải thích:
"Em Quốc, mọi chuyện không như em nghĩ đâu mà. Là cô ta cứ bám lấy tôi. Mà sao dạo gần đây tôi không thấy em vậy? Em là đang tránh mặt tôi sao?"
"Kh-ông, không, em..em không có.."
"Đây là bạn anh sao? Chào cậu, tôi tên Lam, người yêu của anh Hanh." Quỳnh Lam vẫn mặt dày câu lấy cánh tay hắn mà ôm.
"Cô đang nói cái gì vậy, Phạm Quỳnh Lam? Em Quốc đừng nghe cô ta nói bậy." Hắn bắt đầu khó chịu giải thích.
"Em....em xin phép cậu, em..em đi trước đây, hai người tự nhiên." Chính Quốc vội vàng bỏ đi.
"Anh Hanh, bạn anh đáng yêu thật đấy."
"CÔ IM NGAY. CÔ CÓ BIẾT MÌNH VỪA NÓI CÁI GÌ KHÔNG? AI LÀ NGƯỜI YÊU CÔ? TÔI ĐÃ NÓI NHƯ THẾ NÀO RỒI? TRÁNH RA." Hắn gằn giọng gạt tay ả ra, rồi chạy theo Chính Quốc.
"Thái Hanh à. Anh nghĩ gì mà em có thể dễ dàng bỏ qua anh chứ? Em có thể làm bất cứ thứ gì để anh có thể ở bên cạnh em mãi mãi."
Phạm Quỳnh Lam nhìn theo bóng dáng Kim Thái Hanh rồi nhếch mép cười.
"Cái thằng đực rựa ấy, đừng mong có cửa cướp anh rời khỏi em."
Nói đến họ Phạm. Cha ả tên Phạm Văn Hai. Nổi tiếng hay bóc lột sức lao động, hay chạnh chọe những người yếu thế hơn mình. Ỷ cái gia can mà ông bà để lại mà nghĩ mình cao sang. Ở thôn kế bên ấy, chẳng mấy ai ưa cái gia đình này. Trước mặt mấy ông lớn thì lời ngon tiếng ngọt, sau lưng thì nói xấu không chớp mắt. Từ cha má đến con cái đều như vậy.
------------
"Chính Quốc..."
"D..ạ, cậu, cậu...ra đây làm chi? Bạn gái cậu đâu ạ?" Điền Chính Quốc khi nói ra câu này thì cũng buồn lòng, và nhức nhối lắm chứ.
"Sao em lại hỏi vậy chứ? Em không tin tôi sao? Tôi đã nói, tôi và cô ta không có liên quan gì hết."
"Em...em nào dám, đó là chuyện của cậu mà, cậu yêu ai thì có liên quan gì tới em chứ." Ngoài mặt nói vậy, chứ Chính Quốc vẫn đang mong chờ câu trả lời của hắn.
"Tôi nói thật đấy. Vả lại tôi cũng có người thương rồi, mà chẳng biết người ta có thương tôi không?" Hắn ngồi xuống cạnh cậu bên bờ ao, ném đá xuống nước rồi nói.
"Cậu...cậu có người thương rồi sao?Vậy cậu..cậu phải hỏi người ta mới biết được chứ?"
Hóa ra cậu hai đã có người thương rồi. Nực cười thật, nhưng sao lại đau lòng như vậy chứ? Mình có được xem là người thứ ba không?
"Thế..thế em đã từng yêu ai chưa?"
"Em sao? Em..em..."
"Ôi trời, bạn tôi, làm gì mà lại ra đây ngồi thế hả? Có biết bọn này kiếm bạn lâu lắm rồi không?" Trí Mân từ bụi rậm bước ra. "Sao tao đi đâu cũng gặp bọn mày hết vậy?" Hắn còn đang chờ câu trả lời của em kia mà.
"Ấy, chẳng qua bọn này lo cho bạn thôi, còn ai đây? À, phải cái bé hôm trước không? " Mẫn Doãn Kì hỏi.
"Bọn mày cứ liệu hồn, tới đây rồi thì tao cũng giới thiệu luôn đây là Điền Chính Quốc, người tao hay kể với bọn mày đấy."
"Aa, em dâu...à không không, Chính Quốc sao? Nhìn đáng yêu thật đấy." Kim Thạc Trân cười cười.
"Giới thiệu với em, thằng này là Phác Trí Mân, thằng này là Mẫn Doãn Kì, còn đây là Kim Thạc Trân anh trai của tôi."
"Chào em nha." Phác Trí Mân đưa tay ra nựng cằm cậu.
"D..ạ, chào mấy cậu.." Cậu bối rối chào hỏi.
"Ui sời, em làm gì mà phải ngại ngùng, xa cách thế. Cứ xưng em gọi anh là được rồi. Dù gì em cũng là em dâu...à không, là bạn của thằng Hanh nhà anh mà." Kim Thạc Trân giở giọng. "À, vâng ạ,.. em, em cảm ơn các anh."
"Đấy thế là tốt rồi, bây giờ chúng ta làm bạn rồi nghen. Có gì em cứ ra đây chơi với bọn anh. Càng đông càng vui mà." Mẫn Doãn Kì đáp.
"V...âng."
"Giữ con nhà người ta chặt vào. Đáng yêu thế này, sợ có ngày bị cướp mất đấy, bạn hiền." Phác Trí Mân thì thầm vào tai hắn.
"Thôi, bọn này đi trước đây. Hai người cứ tiếp tục chuyện lúc nãy."
"Tạm biệt nha. Gặp lại sau."
"Bạn cậu vui tính thật đấy." Chính Quốc cười cười nhìn ba dáng người khuất dạng, bởi lẽ cậu cũng là người ít nói, bạn bè cũng không nhiều, nên cậu ngại giao tiếp lắm, chỉ khi người ta mở lời trước cậu mới bớt e dè, bối rối phần nào.
Không có tiếng trả lời, Chính Quốc mới ngoảnh đầu lại nhìn, thì thấy hắn đang thù lù một đống, lông mày cứ díu vào nhau, trông khó ở vô cùng: "Cậu...cậu sao vậy?"
"Em còn hỏi tôi? Bạn bè tôi thì em xưng hô anh em ngọt sớt, quay qua tôi em lại xưng hô xa lạ vậy? Tôi biết ngay mà, mình có là gì với người ta đâu." Thái Hanh bĩu môi.
"Ơ...em...cậu, không phải thế đâu mà."
"Đấy, đấy, vẫn gọi như thế mà em kêu không phải là không phải thế nào?"
"Em..em, anh..anh, khó nói quá cậu ơi. Em..em chưa quen, em không gọi như vậy được đâu."
"Không quen thì sau này quen, gọi một tiếng tôi xem nào." Thái Hanh mặt mong chờ đáp.
"Em, em...anh...anh Hanh."
Nói rồi cậu xấu hổ quá, chạy đi mất tiêu. Còn cậu hai Kim nhà nọ, cứ ngồi đấy nhìn theo bóng dáng ai kia mà cười cười như thằng ngốc.
Em Quốc của hắn đáng yêu quá chừng. Phải làm sao, phải làm sao. Mê quá đi thôi. Nhanh nhanh nghĩ cách rước con thỏ này về nào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!