Chính Quốc ngơ ngác khi bị hắn hỏi như vậy. Cậu biết trả lời như thế nào đây? Nhưng sao khi câu hỏi này vừa thốt lên thì người đầu tiên cậu nghĩ đến lại là hắn nhỉ? Không biết đâu. Cậu hai có người thương rồi cậu không nên làm hắn khó xử.
Thôi thì tâm tình này em giữ lại cho riêng mình, nguyện cả đời làm cái bóng đứng phía sau nhìn anh hạnh phúc.
"Em..em uống ạ."
Thái Hanh cảm thấy bất ngờ khi Chính Quốc nói vậy. Lẽ nào lại khó nói như vậy sao? Thế không biết cậu có chút tình cảm nào với hắn không nhỉ? Chứ hắn là thích cậu lắm rồi, có cách nào để một bước bắt người về luôn không? Thấy cậu còn lưỡng lự không dám uống, Trịnh Hiệu Tích mới ra tay giúp đỡ:
"Quốc, em không uống được thì để anh uống hộ cho."
"Em..không sao đâu ạ."
Cái gì chứ?
Uống hộ?
Kim Thái Hanh còn ở đây đấy nhé? Hắn không chịu thua cái tên này đâu. Ngay từ đầu hắn đã thấy cái tên Trịnh Hiệu Tích này không hề đơn giản. Và Kim Thái Hanh hắn sẽ không để yên như vậy, biết đâu lại mất vợ như chơi.
"Không cần phiền đến anh đâu, em Quốc nếu em không uống được thì để tôi."
Cốc bia bị giành qua giành lại không ai chịu thua ai.
"Này, thôi, có chơi có chịu, để Quốc nó uống cho công bằng."
"D..ạ, v-âng, để em uống cho ạ." Nói rồi, Chính Quốc hơi lưỡng lự nhưng song cũng ực một hơi hết sạch.
"Rồi, rồi tiếp nghen."
Quay tròn.
Quay tròn.
Và dừng....
Kim Nam Tuấn là người tiếp theo.
"Tôi chọn thách."
"Hãy chọn hôn một người bất kì có mặt tại đây. Dám không?" Trí Mân cũng ngà ngà say nói.
Chụt.
Cả đám há hốc mồm, trợn to mắt. Còn người bị hôn cũng ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa không kém.
"Cậu đừng nhìn tôi như thế. Chẳng tại..ở đây tôi chỉ quen mỗi cậu thôi. Đừng nghĩ nhiều." Nam Tuấn thì thầm vào tai của cậu cả Kim nhà này.
Chính anh cũng đang tự hỏi mình vì sao lại làm như vậy?
"À ờm, kh..ông sao." Thạc Trân mặt đỏ như trái gấc nói.
Còn năm con người kia thì chụm đầu lại với nhau bàn tán sôi nổi:
"Chúng mày thấy chưa? Tao nói là có gian tình. Không lệch đi đâu được. Quá rõ ràng."
"Ghê thật, mà kể ra nhìn cũng đẹp đôi."
"Ừm, ừm trông cũng ra gì đấy. Thể nào chẳng yêu nhau."
Vì tất cả đều say mất rồi. Mấy người kia Nam Tuấn, Hiệu Tích, Doãn Kì đều được đám gia đinh đưa về tận nhà. Giờ đây chỉ còn Kim Thạc Trân, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc. Kim Thạc Trân thì ngủ say như chết. Hắn thì tửu lượng rất cao, mấy cốc bia này ăn thua gì? Nên hắn vẫn còn tỉnh táo lắm. Còn Điền Chính Quốc sao...tửu lượng rất kém. Mới uống một chút mà cảm giác lâng lâng, đầu óc mơ màng, choáng váng, đi đứng siêu vẹo, hai má cứ thế mà đỏ ửng lên trông đáng yêu vô cùng.
"Ơ, anh này đẹp trai.." Đấy, lại nói luyên thuyên, linh tinh nữa rồi.
"Ừ, ừ anh đẹp trai này là của em. Giờ thì đi vào phòng ngủ ngay." Hanh hắn bất lực với em người thương rồi đấy, hắn không nghĩ khi say cậu có thể dễ thương một cách quá đáng như vậy.
"Hả, đi ngủ, ừm đi ngủ. Anh, anh..anh ơi, ôm, ôm...em đi ngủ." Chính Quốc cứ thế ôm lấy cổ hắn, còn dụi dụi vào hòm cổ đòi đi ngủ.
Bùm.
Là tiếng trái tim hắn đập đó. Trời ạ. Sao Chính Quốc của hắn càng ngày càng làm hắn yêu cậu chết mất. Chỉ khi tiếng nói ngọt ngào ấy phát ra làm toàn thân hắn mềm nhũn ra rồi.
Hắn bật cười khúc khích, trong lòng hắn đang suиɠ sướиɠ lắm đấy. Cứ thế chiều theo ý cậu, ôm cậu về phòng.
"Em ngủ ở đây nghen. Tôi về phòng. Sáng mai thức dậy tôi đưa em về." Vừa nói vừa đặt cậu xuống giường, đây là phòng giành cho khách. "Ưʍ...ưm, không cho đi đâu mà. Anh..ở đây. Anh..anh ôm, anh...ôm cơ." Chính Quốc cứ thế mè nheo, mũi chun lên bắt đầu thút thít.
"Nhưng mà..như thế thì..." Hắn cũng muốn ngủ cùng cậu lắm chứ nhưng hắn sợ mai cậu thức dậy sẽ nghĩ hắn lợi dụng cậu.
"Hức..hức..anh, anh không ôm..hức em..ngủ. Anh...hức đáng ghét." Cậu vừa nói vừa nức nở làm hắn luống cuống không thôi.
"Ngoan, ngoan nào. Không khóc nữa, thương em mà. Vậy tôi ôm em ngủ được chưa?"
"Vâng ạ." Cậu lơ mơ gật gật cái đầu tròn rồi cứ thế kéo tay hắn nằm xuống.
Hắn đang lấy tay làm gối đầu cho cậu. Kéo mền đắp cho cả hai. Chính Quốc đang không ý thức được mình làm gì, một cước vòng tay qua ôm chặt cứng quanh hông cậu hai Kim. Và cứ thế người cậu lọt thỏm trong lòng hắn. Thái Hanh đang không biết đây là thật hay mơ. Cứ thế ôm chặt lấy eo cậu vào lòng. Chính Quốc mùi thơm thơm, thoang thoảng bên cánh mũi làm hắn thích quá đi thôi. Rồi lại nhìn xuống cái đầu tròn ủm đang dụi vào cổ hắn. Cái mũi này.
Cái miệng này.
Cái má này.
Đôi mắt này.
Là của Kim Thái Hanh
Và cậu...cũng là của hắn.
Nghĩ đến thôi, hắn lại suиɠ sướиɠ hẳn lên, cười khúc khích ôm cậu chặt hơn.
Chụt.
Chụt.
Chụt.
...
Hắn cứ thế không chịu nổi mà hôn lên khắp mặt cậu. Hắn nghiện em người thương lắm rồi.
"Ưʍ.." Cậu thấy nhột nhột mà kêu lên.
"Em Quốc à. Không biết em có thích tôi được một chút nào không nhỉ? Chứ tôi là tôi yêu em lắm đấy. Mà cho dù em không thích tôi đi chăng nữa chắc tôi cũng nên chấp nhận và chúc phúc cho em có phải không? Nói vậy chứ, tôi nghĩ là mình sẽ không làm được đâu. Tôi đâu dám tưởng tượng tới một ngày nhìn em yêu người khác mà không phải là tôi. Đến lúc ấy, tôi lại đoán chắc mình sẽ đau lòng đến chết mất. Nên là...nên là em hãy để lại cho tôi một chỗ đứng trong trái tim nha."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!