Sáng hôm sau, cậu thức dậy đầu đau như búa bổ, hoang mang không nhớ chuyện gì xảy ra. Chính Quốc ngó nghiêng xung quanh nhìn khắp căn phòng? Đây là đâu? Thậm chí cậu còn không nhớ làm sao mình có thể đi vào trong này và nằm ngủ ngon lành đến thế.
"Em tỉnh rồi sao?" Kim Thái Hanh từ cửa bước vào trên tay cầm một cốc nước.
"Dạ...mà..mà hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Đây là đâu ạ?" Chính Quốc lơ ngơ hỏi hắn chuyện tối qua.
"Em uống nước đi. Em không nhớ cái gì sao? Đây là phòng tôi, hôm qua em uống say quá, nói không ngừng nghỉ, nên tôi đưa em vào đây."
"S-ao cơ? Thật như vậy ạ? Em...em xin lỗi cậu..." Chính Quốc cúi gầm mặt, hai tay bấu vào vào nhau lí nhí không dám ngẩng đầu.
"Không sao mà. Bây giờ em tỉnh rồi thì tôi đưa em về nha?"
"Dạ...thôi, em..em tự về được, em xin phép." Nhân cơ hội đó, cậu chuồn một mạch trở về nhà, không cho Kim Thái Hanh kịp nói gì.
Hắn chỉ biết lắc đầu cười cười. Bộ dạng đáng yêu của cậu làm Kim Thái Hanh thích chết mất.
...
Ra đến cổng nhà ông hội đồng, do chạy nhanh nên bất cẩn va vào người nọ, chưa kịp mở miệng nói xin lỗi thì người kia đã hậm hực mắng:
"Cậu đi không biết nhìn đường sao? Mắt mũi để trang trí à?"
"D..ạ, tôi...tôi xin lỗi, tôi không để ý, do tôi va vào cô đây. Tôi thật sự xin lỗi, mong cô bỏ qua.."
"Ha là Điền Chính Quốc đây sao? Cậu đây còn nhớ tôi không nhỉ?" Cô ta nhướn mày hỏi cậu.
"Cô...cô là.."
"Tôi người hôm trước đi cùng anh Hanh và gặp cậu ở ngoài chợ đây. Cậu nhanh quên nhỉ? Có cần tôi nhắc lại không?" Phạm Quỳnh Lam nói với giọng điệu chán ghét. Cái thằng này sao nó lại ra vào nhà Kim Thái Hanh một cách tự tiện như vậy chứ?
"Cô...tôi..nhớ rồi."
"Nhớ rồi thì tốt. Mong cậu biết điều một chút." Cô ta hiên ngang đi vào sảnh lớn để lại Điền Chính Quốc với tâm trạng hỗn loạn, rối bời.
...
"Cháu chào hai bác ạ." Phạm Quỳnh Lam mang vẻ mặt khác xa lúc nãy, một bộ mặt ngây thơ, hiền lành để lấn áp cái tâm địa xấu xa đang tồn tại trong con người ả.
"Cô đây là..?" Bà hội đồng thắc mắc hỏi? Cái con này là ai vậy? Có khi nào hai đứa kia ăn chơi nên có người về tận nhà bắt chịu trách nhiệm không?
"Dạ, cháu là bạn của anh Hanh. Chẳng là cháu đi ngang qua nên ghé vào thăm anh Hanh với chào hỏi hai bác."
"À..à, vào đây ngồi uống nước đi cháu. Để bác gọi nó ra."
"Vâng, cháu cảm ơn ạ."
"Thằng Hanh đâu? Có bạn sang chơi nè con." Ông hội đồng gọi vọng vào.
"Sao vậy cha? Cha làm gì mới sáng sớm mà la toáng lên vậy trời.."
"Anh Hanh..."
"Cô..Quỳnh Lam? Cô làm gì ở đây?" Thái Hanh khó hiểu. Sao cô ta lại ở đây chứ?
"Em sang đây hỏi thăm hai bác với gặp anh nè." Quỳnh Lam bắt đầu nắm lấy tay hắn, giọng hờn dỗi.
"Thăm cái gì chứ? Tôi và cô đâu có thân đến như vậy?
"Hai đứa sao vậy? Mà cháu đây tên gì? Con cái nhà ai?"
"Dạ, cháu tên Quỳnh Lam, họ Phạm. Con gái một nhà ông Phạm Văn Hai ở làng kế bên."
"À...hóa ra con ông Hai." Ông hội đồng lắc đầu, cái họ Phạm đấy ai lại không biết đến chứ? Có tiếng lắm, tiếng thơm không thấy, toàn thấy tai tiếng thôi.
"Lỡ đến đây rồi thì ở lại ăn cơm với hai bác luôn nghen." Bà hội đồng mở lời, mặc dù không thích lắm, vì bà linh cảm thấy con nhỏ này không như cái vẻ bề ngoài xinh đẹp của nó. Nhưng dù sao, cũng là khách không thể thất lễ được.
"Nếu được như vậy thì cháu cảm ơn hai bác ạ." Ả ta vui vẻ ra mặt, coi như bước đầu làm thân với người lớn đã thành công.
"Con xin phép, hôm nay con có việc không ăn ở nhà đâu ạ. Tối con về." Kim Thái Hanh khó chịu, hắn không muốn có chung một bầu không khí với cô ta đâu. Biết thế lúc trước không quen cho rồi. Phải nói là từ lúc đem lòng mến Điền Chính Quốc thì Kim Thái Hanh hắn đã không còn hứng thú với bất kì ai nữa. Hắn chỉ say mê con thỏ kia thôi. "Anh...hai bác.."
"Có việc thì cứ đi. Nhớ về sớm." Bà hội đồng bỏ ngoài tai những gì cô ả nói. Bà cũng nhìn ra ý đồ của nó chứ. Nhưng bà đã sớm nhận định Điền Chính Quốc làm dâu nhà này rồi. Phạm Quỳnh Lam sao? Không có cửa đâu.
"Vâng, con biết rồi. Con sẽ về sớm."
----
"Trời đất, Quốc, hôm qua con ở bên nhà ông hội đồng làm gì vậy? Con có sao không? Nhà đấy có làm gì con không?" Bà Thơm xoay người Chính Quốc qua lại, nhòm ngó xem có bị thương ở đâu không.
"Con không sao đâu má, cha má đừng lo. Ông bà tốt lắm. Tại hôm qua con giúp bà hội đồng vì thế ông bà cứ giữ con lại nên là..."
"Không sao là được rồi. Có mệt không? Mệt thì vào nghỉ đi, bây giờ cha má ra chợ bán buôn." Ông Hưng cũng lo lắng không kém. Ông thương cậu lắm lung. Cậu mà xảy ra chuyện gì chắc ông không sống nổi mất. "Con khỏe mà cha. Tí con ra phụ cha má nghen."
"Tùy con, nhưng nhớ giữ sức khỏe tốt đấy. Đừng để cha má lo."
---
Hôm nay như thường lệ, Chính Quốc lại ra chợ phụ giúp cha má. Chân tay vẫn hoạt động mà đầu óc cậu cứ như trên trời mây.
"Chính Quốc..."
"Con chào hai bác."
"Ha, cậu Kim hôm nay ra chợ là có việc đó đa?" Bà Điền thắc mắc hỏi.
"Cậu...cậu đến đây làm gì ạ?"
Đang chìm vào thế giới riêng của mình thì bị Kim Thái Hanh gọi làm cho giật cả mình.
"Không không, tại con chán quá nên ra đây dạo một chút. Hai bác không phiền chứ ạ?"
"Tôi nào dám, cậu cứ tự nhiên."
"Hai bác không cần phải gọi con là cậu này cậu kia đâu. Dù gì con cũng là bạn của Chính Quốc đây 'ý con là chồng tương lai đó'. Hai bác như vậy cháu cảm thấy xa lạ lắm lung." Kim Thái Hanh coi như là đang chào hỏi nhà ngoại tương lai đi. "Haha, được rồi, con cứ nói chuyện với Quốc tự nhiên nha." Ông bà Điền thấy hắn nói vậy thì cũng vui vẻ đáp trả.
"Vâng ạ, con cảm ơn. Hai bác cần con phụ gì cứ nói ạ. Con không ngại đâu." Thật là biết cách để lại ấn tượng tốt với người lớn.
"Rồi rồi. Anh đã nói thế thì tôi cũng không cần khách sáo nữa đâu nghen." Bà Thơm coi bộ cũng thích hắn lắm đấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!