"Hanh nè, hôm nay cảm ơn con nhiều nghen. Nhờ con mà hai bác đỡ được khối việc." Ông Điền cười niềm nở, ríu rít cảm ơn hắn.
"Dạ, không có gì đâu ạ."
"Thôi, giờ cũng trưa muộn rồi, con về nhà bác ăn cơm nghen."
"Thế có phiền không ạ?" Hỏi vậy thôi chứ hắn đang vui sướng lắm đây này.
"Không phiền, đi thôi."
"Quốc, hình như cha má em quý tôi lắm." Vậy con đường cưới em về chắc là rất suôn sẻ đây.
"Em cũng nghĩ vậy...Mà cậu không về nhà sao?"
"Không, về gặp ma đấy, tôi sợ." Chả lẽ tôi nói toẹt ra là có tình địch của em ở nhà tôi à?
Cậu chỉ biết cười trừ. Phải làm sao đây? Chính cậu cũng không biết bây giờ mình đang mang cảm xúc tâm trạng gì? Buồn có, vui có, hụt hẫng có. Vậy đây có phải là yêu rồi không? Nhưng mà sao cái mối tình đầu, cái thời rung động của tuổi xuân nó lại trớ trêu thế này? Người ấy có cảm giác gì với cậu không? Có rung động với cậu không? Có từng nhớ đến cậu mỗi khi đêm đến? Có hay không cậu cũng không biết.
---
"Ăn đi con. Cứ tự nhiên."
"Con cảm ơn."
"Nè, ăn cái này đi em." Thái Hanh vừa cười vừa gắp thức ăn cho Chính Quốc.
"Cảm ơn cậu."
Ông bà Điền khi thấy một màn gian tình trước mặt thì chỉ biết nhìn nhau rồi cười cười ẩn ý. Ngay từ đầu, hai người họ đã biết hai đứa này không được bình thường rồi. Hỏi họ có cấm cản, có thất vọng về cậu hay không sao? Và câu trả lời là không. Họ biết con của mình có tính hướng ra sao. Thay vì trách móc, tức giận thì họ lại mong con mình được hạnh phúc. Tuyệt vời nhỉ? Cái họ cần là hạnh phúc, niềm vui của con cái chứ không cần quan tâm đến những lời đàm tiếu, soi mói, chỉ trỏ ngoài kia.
...
"Quốc nè, trưa nay cho tôi ngủ lại nhà em nghen. Cha má em cũng đồng ý rồi." Thái Hanh đang ở trong phòng của Điền Chính Quốc vì khi nãy hắn cứ đòi vào tham quan.
"Thế cậu ngủ giường đi, em nằm dưới đất cho."
"Không, không, em lên đây nằm đi. Giường cũng rộng mà. Với lại đâu phải lần đầu ngủ chung đâu. Con trai với nhau em không phải ngại." Hắn là đang muốn ngủ cùng em đó trời.
"Nhưng như thế không được đâu." Chính Quốc lắc đầu.
"Không sao, ngủ đi." Hắn cứ thế kéo cậu lên giường, thản nhiên đắp chăn rồi ôm cậu ngủ.
Chính Quốc giật mình dữ dội. Nhưng lại không nói được câu gì. Nên đành để hắn ôm vậy.
...
Trong chăn là một người đang ngủ say vì có hơi ấm, mùi hương gỗ của người hắn thoang thoảng làm cậu ngủ ngon quá chừng. Cảm giác thật thích. Còn người kia vẫn cứ ngây ngốc cười khúc khích rồi lại dụi đầu vào hòm cổ cậu.
Lại nữa rồi, lại lén hôn người ta. Đây là lợi dụng hay biếи ŧɦái vậy?
"Hihi, ước gì ngày nào tôi cũng được ôm em như vậy. Thật sự là tôi thích em lắm rồi. Hay là tôi bắt cóc em bỏ vào tim luôn được không?"
---
Dạo gần đây, có vẻ như cậu cả Kim nhà này thân thiết với Kim Nam Tuấn lắm lung. Từ cái hôm gặp anh cái ngày đầu tiên ấy, Kim Thạc Trân chăm ra đồng ruộng coi tá điền, lúa màu hơn hẳn. Ông hội đồng thấy lạ lắm. Nhưng song cũng không nói gì, coi như nó đã suy nghĩ trưởng thành, thông suốt hơn. Cha má thì nghĩ như vậy đấy, ai ngờ đâu cậu Trân đây ra đồng là phụ mà gặp cái người kia là chính. Cứ lấy lí do là bị bắt ép nên mới xuất hiện ở đây cơ.
"Tuấn, em nghỉ tay đi. Uống chút nước nè."
"Em cảm ơn." Đấy, thấy đổi cách xưng hô là biết mức độ thân nhau như thế nào rồi.
"Sắp xong chưa em, cũng chập tối rồi. Làm nhanh rồi về nghỉ sớm nghen. Ốm ra đấy anh lo."
"Em không sao đâu, em khỏe lắm. Chắc chút nữa là về được rồi." Kim Nam Tuấn cũng cười cười, nói thật chứ anh cũng mến cậu cả đây lắm. "À mà...tối nay em có rảnh không? Anh định rủ em đi xem gánh hát." Kim Thạc Trân quyết định rồi, hôm nay sẽ tỏ tình anh luôn. Được thì ăn cả, ngã thì thôi. Không thể như này mãi được.
"Được ạ, em rảnh mà." Nam Tuấn không một giây suy nghĩ mà đáp trả, bởi lẽ anh cũng muốn vậy mà không biết mở lời ra sao. Anh cũng định nói rõ lòng mình. Nhưng anh sợ. Sợ cái gọi là môn đăng hộ đối. Vai vế khác xa. Sợ cậu không chấp nhận. Sợ cậu ghê tởm anh. Sợ đến cái tình bạn cũng không còn.
Nhưng anh không biết rằng, Kim Thạc Trân thích anh muốn chết.
"Vậy hẹn em tối nay nghen." Thạc Trân vui mừng, hớn hở vẫy tay đi về.
Phải chi Kim Thái Hanh cũng nhanh nhạy, không lòng vòng và vào luôn chủ đề chính như anh trai của mình thì chắc bây giờ rước được con thỏ kia rồi nhỉ?
---
"Thằng Hanh chắc tối muộn nó mới về. Cháu có muốn đợi nó không?" Bà cả lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt. Nói thế thôi, chứ bà muốn đuổi con này đi lắm rồi. Người gì mà nói chuyện đỏng đảnh hết sức không như Chính Quốc của bà vừa đáng yêu lại còn lễ phép. "Vậy cháu xin phép về trước ạ. Cháu sẽ ghé qua chơi thường xuyên." Quỳnh Lam vẫn mặt dày đề nghị.
"Ừm, đi đường cẩn thận." Cái gì mà qua thường xuyên? Không ai muốn tiếp đâu trời.
"Cháu chào hai bác ạ." Cô ả cười cười rồi đi ra khỏi cổng.
Nụ cười trên môi tắt ngấm, mà thay vào đó là một bộ mặt gian ác hiện lên.
"Ông bà không cần phải tỏ vẻ ta đây thế đâu. Dù sớm dù muộn, tôi đây cũng là con dâu của cái Kim gia này, cha má chồng ạ."
"Không phải tôi, thì cũng không phải một ai khác."
----
1k view gòi, tớ cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ tớ. Tớ sẽ cố gắng hết sức để nó được hoàn chỉnh nhất. Mong mọi người góp ý nhiều hơn :333
hãy cho tớ xin cảm nhận về chiếc fic này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!