Nhà ông hội đồng nổi tiếng đó giờ là hiền lành tốt bụng, luôn giúp đỡ bà con láng giềng. Ngày này mỗi năm, ông bà lại tổ chức một buổi từ thiện giúp đỡ những người khó khăn hoạn nạn. Bởi thế, hiện tại bao nhiêu bà con làng xóm, ở làng kế bên cũng có đều đổ dồn hết về đây. Bấy giờ, sảnh lớn của Kim Gia trải hàng dài những con người từ già trẻ lớn bé.
"Hôm nay, nhà tôi có tổ chức một buổi từ thiện, cũng là có lòng giúp đỡ bà con có hoàn cảnh khó khăn hơn người. Tuy không nhiều nhưng đây là tấm lòng của nhà tôi." Ông hội đồng bắt đầu niềm nở phát biểu.
Sau đó lời nói đó là một tràng pháo tay rầm rộ. Tiếng cười nói ríu rít.
...
Vì biết nhà mình đông người đến, Kim Thái Hanh hớn hở chạy đi tìm Điền Chính Quốc. Bất kì giây phút nào hắn cũng muốn được gặp cậu. Và ngay lúc này, hai con người vừa đi trên đường vừa cười nói chuyện trên trời dưới đất, chả biết từ lúc nào mà tay đã đan chặt nhau thế này.
"Haha, cậu đừng nói nữa cười chết em.."
"Hay em nhỉ?" Hắn nhìn cậu với ánh mắt si tình, cái ánh mắt dịu dàng ôn nhu ấy đâu phải ai muốn cũng được.
"Vâng, haha..."
"..."
"Sao...sao vậy cậu? Cậu cứ nhìn em mãi thế? Mặt em có gì sao?" Chính Quốc khựng lại khi không thấy hắn trả lời, quay mặt sang thì thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm.
"Em đáng yêu quá..." Hắn cứ thế nói lên những dòng suy nghĩ trong đầu, rồi lại đưa tay bẹo lấy hai bầu má phúng phính. Má mềm thật đấy, hôn một cái chắc lên chín tầng mây.
Nói là làm ngay, hắn tiến lại gần rồi thơm má cậu một cái. Tiếng chụt vang lên làm cậu giật mình xen lẫn hoang mang. Cậu Kim vừa làm cái gì thế này? Mặt cậu ngơ ngác cứng đờ, miệng định nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Cậu? Cậu...làm cái gì vậy?" Mặt mày của Chính Quốc đã đỏ lên đến mang tai.
"Chỗ kia vui quá, đi, đi ra kia thôi em." Hắn không trả lời, một mực lôi cậu đi, đánh trống lảng qua chuyện khác..
...
"Nhìn rõ chưa? Là cậu ta. Nhớ làm theo những gì tôi nói."
"Haha, tiểu thơ yên tâm. Trông cậu ta cũng ngon nghẻ phết đấy. Tôi sẽ làm thật tốt."
"Tôi cũng không nghĩ anh có hứng thú với cậu ta đấy. Chỉ cần dạy cho nó một bài học để nó nhớ mà tránh xa đồ của tôi ra. Phần còn lại anh muốn sao thì tùy. Đừng chết người là được." Quỳnh Lam mắt nhìn về hai bóng dáng quen thuộc ở phía trước đang cười nói vui vẻ thì trong lòng không khỏi căm hận tên họ Điền kia. Vì cái gì mà cậu được hắn yêu, được hắn để ý mà không phải là cô? Rõ ràng cô là người đến trước mà?
Kể từ khi gặp Điền Chính Quốc ở nhà ông hội đồng Kim. Cô ả tên Quỳnh Lam họ Phạm bắt đầu để ý đến cậu. Và lần nào cũng vậy, ả đến bắt gặp những cảnh tượng muốn đốt mắt người nhìn. Cô hận không thể gϊếŧ chết cậu ngay lập tức. Tất cả là tại cậu, chính Điền Chính Quốc đã khiến Kim Thái Hanh bỏ cô đi. Chỉ khi cậu biến mất, mọi chuyện mới trở về quỹ đạo ban đầu vốn có của nó.
Tình yêu?
Sự hận thù?
Sóng gió?
Hạnh phúc?
Liệu tình yêu mà hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh có đủ lớn, đủ bền để vượt qua những thử thách ấy?
"Cậu thả diều hay quá chừng. Bay cao ghê." Chính Quốc cười không khép được miệng tấm tắc khen hắn nức nở.
"Haha, cũng tạm thôi. Nếu em muốn, tôi sẽ chỉ cho em cách."
"Vâng, được vậy thì em cảm ơn cậu trước."
"Được rồi, đi tìm thằng Mân, thằng Kì với anh trai tôi thôi. Hẹn từ trước rồi mà chả thấy có mặt." Đã hẹn nhau ra đây chơi mà chả thấy bóng dáng thằng nào xuất hiện. Định cho leo cây hay gì.
"Vâng, thế cậu đi bên kia, em đi hướng này cho nhanh."
"Được, nếu không thấy thì quay về đây nha." Hắn cũng lo lắng cho cậu lắm chứ bộ, tự nhiên linh cảm mách bảo có điều không lành. "Dạ."
Dứt lời cậu chạy vèo đi luôn. Mà không biết có người vẫn đang đi theo từng bước chân của cậu. Miệng nở một nụ cười gian ác, xấu xa.
"Anh Mân ơi, anh Kì ơi, anh Trân ơi. Ba anh đang ở đâu thế?" Cậu cứ thế la lớn lên để xem họ có loanh quanh ở nơi này rồi có nghe thấy tiếng cậu gọi không?
"..."
"Chả biết đang ở đâu nữa? Thôi, quay về vậy." Cậu cứ thế lẩm bẩm rồi quay đầu về nơi ban nãy hắn nói.
"AAa..a..." Bỗng từ phía sau, có người chuốc thuốc mê rồi bịt miệng cậu lại. Cậu cứ thế ngất lịm không ý thức được chuyện gì nữa..
...
Bọn chúng cứ thế kéo cậu vào một con hẻm gần đấy. Con hẻm này rất vắng người nên rất thích hợp để bọn côn đồ này làm chuyện xấu.
"Mấy..mấy người là ai?" Chính Quốc từ cơn đau đầu choáng váng, mơ hồ tỉnh lại thì thấy có một đám người đang bao quanh mặt mũi băm rợ, trông đáng sợ vô cùng. Tưởng chừng như sắp khóc đến nơi, cậu thút thít lí nhí không thành lời: "Cậu ơi. Em sợ lắm. Cậu đang ở đâu?" "Mày tỉnh rồi sao? Mày không cần biết tao là ai. Mày nghĩ xem mày đã đắc tội với ai nào?" Gã cười lớn, một nụ cười man rợ.
"Tôi...tôi..có làm gì đâu chứ? Mấy người thả tôi ra." Chính Quốc rơm rớm nước mắt, mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run lên từng đợt.
"Haha, mày nghĩ tao để cho mày đi dễ dàng vậy sao? Trông em trai đây cũng trắng trẻo ngon lành ghê đấy. Làm anh hài lòng, anh sẽ suy nghĩ lại và tha cho chú em." Cả bọn được đà cười lớn.
Chát.
"MÀY DÁM ĐÁNH TAO? TAO ĐÃ CHO MÀY CƠ HỘI MÀ MÀY KHÔNG BIẾT ĐIỀU. ĐƯỢC. HÔM NAY KHÔNG AI ĐẾN CỨU MÀY ĐƯỢC ĐÂU." Gã ta trợn tròn mắt ôm một bên má bị đánh gằn giọng.
"Thả...hức..thả tôi ra." Chính Quốc quơ chân tay lung tung muốn chạy thoát khỏi đây nhưng không thành.
...
Phía bên Kim Thái Hanh hắn đã tìm thấy ba người kia và họ đang đợi Điền Chính Quốc quay trở về. Nhưng chờ mãi vẫn chả thấy đâu. Hắn bắt đầu lo sợ cậu xảy ra chuyện gì nên đã nói với ba người chia nhau ra tìm cậu. "Chúng mày chia nhau ra tìm đi, tao đi hướng này." Thái Hanh cảm thấy rất sợ hãi, bắt đầu luống cuống không thôi.
"Được." Cả ba cũng chia ngả bắt đầu tìm kiếm cậu, ai cũng lo lắng sợ cậu gặp nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!