"Hỏi mà cứ sáp sáp vào nhau thế à? Lại còn cười cười với nhau cơ đấy. Chó mới tin." Mẫn Doãn Kì gằn giọng đáp.
Chuyện là lúc nãy, Mẫn Doãn Kì đi kiếm Phác Trí Mân, tìm mãi chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Đi được một đoạn thì bắt gặp Trí Mân đang trò chuyện cười nói vui vẻ cùng ai đó. Doãn Kì mặt hầm hầm, tỏ ra vô cùng không vui chạy lại lôi kéo Trí Mân đi bằng được, mặc kệ anh có kêu la hay giải thích.
"Mày không tin thì kệ mày? Mà như thế thì đã sao? Liên quan gì đến mày chứ? Làm gì m--"
"Ưʍ..."
Không để Trí Mân nói hết câu Doãn Kì đã chặn lại bằng môi của mình khiến anh bất ngờ mở to mắt.
"Mày nghe tao nói đây. Lần sau không được đến gần thằng nào hết trừ tao biết chưa?" Thả nhẹ nụ hôn ra Mẫn Doãn Kì nói.
"Tại sao? Mày bị điên à? Tự nhiên hôn tao làm gì?" Phác Trí Mân bây giờ mới có dịp trách móc.
"Tại tao thích mày được chưa? Mẫn Doãn Kì này yêu mày đấy. Mày vẫn không nhận ra sao?" Doãn Kì điên hết cả người, một phát nói ra điều mà y giữ trong lòng bấy lâu.
"M...ày..nói cái gì vậy? Có biết mình đang nói gì không?" Trí Mân lại được một phen ngã ngửa nữa.
"Tao nói tao thích mày đấy. Mày có chấp nhận không?" Doãn Kì tiếp tục lặp lại lần hai, sợ là nếu không nói ra sẽ hối hận muộn màng mất.
"Tao...tao.." Trí Mân ong ong bên tai không biết đáp sao cho phải.
"Có hay không?" Y gấp gáp hỏi lại một lần nữa.
"Có..." Phác Trí Mân lúng túng trả lời. Không biết bản thân mình đang nói cái gì nữa. Thật ra thì Trí Mân thích y lâu lắm rồi, mà ngại, sợ người ta không thích mình, nếu tỏ tình sợ đến tư cách làm bạn cũng khó nên cũng im im. Ai ngờ y cũng thích lại anh nên anh mới bất ngờ và khó tin như vậy nhưng song trong lòng cũng hạnh phúc lắm.
"Đi.."
"Đi đâu?"
"Đi về động phòng, mai tao qua hỏi cưới mày luôn." Mẫn Doãn Kì nắm lấy cổ tay anh mà kéo.
"MÀY NÓI CÁI GÌ? THẢ TAO RA NHANH?"
...
----
Nhà lớn của ông hội đồng Kim bây giờ đang là tiếng nói chuyện rôm rả. Ông bà cả đang ngồi với nhau tán ngẫu, nhâm nhi tách trà chiều với nhau, lâu lâu lại có tiếng cười ha hả của đôi vợ chồng già:
"Mình, hay là tôi xem ngày rồi cho chúng nó đính hôn luôn được không? Tôi là mong Quốc nó về đây lắm rồi." Bà cả cười không ngậm được mồm khi nghĩ về viễn cảnh có dâu cưng về nhà.
"Bà làm gì mà phải vội. Kệ chúng nó. Để con nó được tự do, bao giờ nó thấy thích hợp thì cho cưới luôn."
"Ừm...nếu ông đã nói vậy thì tôi nghe." Bà cả thấy chồng mình nói cũng có lí nên thôi cũng không bàn luận về vấn đề này nữa.
Ngoài này thì hai thân già đang nói già nói non thì bên trong phòng là đôi trai trẻ đang tâm tình hú hí.
"Em nói thật hả?"
"Dạ, đúng rồi. Hôm qua em nói cha má biết rồi. Còn kêu là em bao giờ dẫn cậu về chơi nữa đó."
"Hihi, vậy là chúng ta đều được gia đình hai bên đồng ý rồi. Thế...thế em..em có muốn lấy tôi không?" Thái Hanh sát lại gần Chính Quốc, vòng tay qua ôm eo cậu ghé vào tai thì thầm.
"Không." Chính Quốc trả lời không chần chừ một giây khiến Thái Hanh một chút chết trong tim. À không, nhiều chút mới phải.
"..."
Chính Quốc không nghe tiếng hắn trả lời, cậu quay đầu sang thì không thấy Thái Hanh ngồi cạnh mình nữa. Đảo quanh một lượt căn phòng, cậu thấy trong chăn đang rục rịch thì cũng tiến lại gần xem:
"Này...cậu.."
"..."
"Cậu..."
"..."
"KIM THÁI HANH, CẬU NGHE EM KHÔNG HẢ?" Chính Quốc bực dọc kéo chăn xuống qua người hắn ai biểu gọi mãi mà không thấy động tĩnh gì.
"Cậu...cậu làm sao? Sao lại khóc?" Chính Quốc giật mình vội vã trèo lên giường, khi thấy bộ dạng nước mắt tèm lem của hắn. "Tại...em..em..nói..là..là..không muốn lấy tôi còn..gì." Kim Thái Hanh vừa lau nước mắt vừa trách Chính Quốc. Hắn đã rất đau lòng đấy.
"Em đùa thôi. Thế mà cũng khóc được? Nào nín đi." Chính Quốc bất lực, định bụng trêu hắn một chút mà sao cậu hai yếu đuối quá có vậy mà cũng rơi lệ được.
"Em...em nói thật không? Em không được đùa đâu. Tôi dỗi thật đấy." Hắn nín hẳn, đưa hai tay ra ôm lấy cậu, giọng bắt đầu làm nũng. Chỉ có Điền Chính Quốc mới thấy bộ mặt này của hắn thôi. Chỉ trước mặt người hắn thương, Kim Thái Hanh mới hành động trẻ con như vậy.
"Em nói thật." Cậu mạnh dạn khẳng định một lần nữa.
"Vậy tôi hỏi lại...em có muốn..lấy tôi không?" Ánh mắt mong chờ nhìn người con trai trước mặt.
"Có..." Chính Quốc phì cười rồi đáp lại câu trả lời hắn muốn. Chưa để cậu nói tiếp, Kim Thái Hanh cười vui sướng kéo rạp lấy eo cậu về phía mình, một tay giữ gáy hôn môi. Chính Quốc bị hôn bất ngờ không kịp phản ứng, định đẩy hắn ra thì bị hắn giữ chặt lại không một kẽ hở. Hắn cứ mút mát cánh môi thơm ngọt đấy một cách thèm thuồng. Thấy cậu cứ ngậm cứng miệng, hắn véo nhẹ eo cậu rồi nói:
"Đưa lưỡi ra."
Chính Quốc như bị lời nói thôi miên, cậu cũng đưa lưỡi của mình ra. Hắn được đà lấn tới, mút lấy cái lưỡi của cậu rồi tiếp tục luồn chiếc lưỡi ranh ma của mình vào khám phá bên trong khoang miệng cậu. Chính Quốc như đã quen cũng đáp trả lại nụ hôn nồng cháy hắn đem lại. Tiếng 'chụt' vang lên đầy đỏ mặt, ngại ngùng. Hắn cứ liếʍ ʍúŧ không ngừng, hai chiếc lưỡi cứ quấn quýt lấy nhau. Đôi môi này khiến hắn phát điên mất. Chính Quốc bị hôn tới đầu óc mụ mị mà rên lên từng tiếng khẽ. Cậu cảm thấy khó thở mà hắn mãi chẳng chịu buông tha. Được một lúc sau, dường như Thái Hanh nhận thấy người trong lòng mình đang hít thở không thông. Cắn lấy môi dưới đến suýt bật máu rồi từ từ nhả ra. Nụ hôn nóng bỏng chuyển dần xuống cần cổ trắng nõn. Hắn cắи ʍút̼ lấy cổ cậu để lại một dấu hôn đỏ hỏn trông thật chói mắt.
"Ưʍ...cậu.."
"Tôi đánh dấu em rồi đó nha. Điều đó chứng tỏ em đã có chủ." Hắn cười hì hì rồi đưa tay miết lấy đôi môi bị hắn dày vò đến sưng tấy.
"Cậu...quá đáng.."
"Nhưng yêu em.." Hắn mặt dày không chút liêm sỉ lại hôn nhẹ khắp khuôn mặt của người thương.
Thế là, chiều ngày hôm ấy, một người đánh, một người chạy, làm náo loạn hết cả Kim Gia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!