Kim Thái Hanh đang vui mừng hớn hở khi trời đã chuyển sáng. Cả đêm qua hắn trằn trọc không ngủ được vì cứ mải nghĩ về em Quốc thôi. Bước chân xuống giường, chuẩn bị thật nhanh rồi ngồi đợi người yêu đến gõ cửa. Nghĩ thôi là đã sướng hết cả người.
*cốc,cốc.*
Vừa nhắc cái là có mặt ngay. Tâm linh tương thông mà.
Hắn cười toe toét chạy ra mở cửa định ôm người kia vào lòng thì chợt khựng lại. Nụ cười vì thế cũng tắt ngúm theo, mặt thả lỏng không cảm xúc:
"Cô? Ở đây làm gì?" Hắn nói với giọng chán ghét.
"Hai bác gọi anh ra dùng cơm." Quỳnh Lam vén lọn tóc vừa cười cười nói chuyện.
"Thì sao? Liên quan gì đến việc cô ở đây?"
"Em...mới ghé qua thôi mà. Nghe hai bác nói anh chưa thức dậy nên em mới.."
"..."
"Kim Thái Hanh."
"A, Quốc ơi, tôi nhớ em lắm." Thái Hanh khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhảy cẫng lên gạt ả kia sang một bên mà chạy đến chỗ Chính Quốc thơm thơm khắp mặt.
"Cậu đừng như thế nữa. Còn có người ở đây." Chính Quốc nhìn về hướng Quỳnh Lam.
"Kệ, tôi cứ thích thế đấy. Chúng ta ra ngoài ăn bữa sáng với cha má tôi đi. Họ nhớ em lắm." Thái Hanh đan mười ngón tay với tay cậu, miệng cười tình ơi là tình dẫn lên nhà lớn mà không để ý con người kia tức giận như thế nào.
...
"Ôi Quốc của má, vào đây ngồi, ngồi đi con. Ngồi cạnh má nè." Bà cả thấy dâu cưng là lại vui mừng khôn xiết.
"Dạ...con chào cha má."
"Không, em Quốc ngồi cạnh con cơ." Thái Hanh bĩu môi, kéo Chính Quốc ngồi cạnh mình.
"Cái thằng này."
Quỳnh Lam dù rất tức giận và ghen ghét nhưng ả vẫn mặt dày bước vào trong nhà lớn nơi có 4 con người kia. Cố vẽ nụ cười trên môi, ả ta tiến về chỗ họ điều chỉnh giọng nói:
"Hai bác ạ..."
"À...cháu cũng ngồi xuống dùng bữa đi." Bà cả ngượng mồm nói, chả lẽ lại đuổi về.
"Cháu cảm ơn." Ả ta bước đến ngồi bên cạnh Thái Hanh, miệng cười cười.
...
"Quốc, ăn đi em. Ngon lắm." Thái Hanh cười rồi lại gắp thức ăn cho cậu.
"Thôi mà, đầy ụ rồi đây này." Chính Quốc lắc đầu.
"Hihi, tôi lo cho em mà." Hắn lấy tay bẹo má cậu rồi lại thò xuống nắm lấy tay xinh.
"Anh Hanh, anh ăn cái này đi." Quỳnh Lam khi thấy một màn vừa rồi thì không khỏi chướng mắt căm ghét.
"Không cần." Thái Hanh quay sang gương mặt lạnh tanh giọng nói trầm thấp rợn người.
Quỳnh Lam gắng cười gượng gạo, ả ta nhìn Chính Quốc không mấy thiện cảm. Tại sao cậu lại được ưu ái như vậy chứ? Cô có gì không tốt? Chỉ có cô mới xứng với Kim Thái Hanh thôi. Một thằng đực rựa thấp hèn mà cũng đòi tơ tưởng đến việc trèo cao sao?
"Tí Quốc đi cùng má lên chợ nghen." Bà hội đồng liếc họ Phạm một cái rồi lại quay sang cười hiền với Chính Quốc.
"A, vâng ạ."
Quỳnh Lam lúc này ngớ người. Từ bao giờ mà cái tên này lại được ông bà hội đồng xưng hô thân mật như vậy? Ông bà là đang ngầm đồng ý cái mỗi quan hệ này sao? Vậy còn kế hoạch, tương lai của cô tất cả đều đổ sông đổ bể vì Điền Chính Quốc?
"Dạ...cháu xin phép hai bác cháu về trước." Ả không chịu nổi cái không khí này nữa nên đành đứng dậy xin phép ra về.
"Ừ. Về đi." Bà hội đồng bấy giờ cũng chẳng thèm khách khí nữa.
Bữa cơm cũng vì thế mà trở nên thoải mái hơn.
---
"Ư, ư hôn miếng coi." Thái Hanh đung đưa cánh tay của Chính Quốc, nở một nụ cười hình hộp chữ nhật với cậu. Cậu cũng có suиɠ sướиɠ gì đâu có người yêu trẻ trâu hết sức.
"Coi cái mặt kìa. Suốt ngày đòi hỏi. Nhỡ mai này em không ở cạnh cậu nữa thì phải làm sao?" Chính Quốc miệng nói vu vơ, áp hai tay vào má hôn chụt cái vào môi hắn. "Không, không em phải ở bên cạnh tôi cơ. Không cho em đi đâu." Hắn khi nghe vậy liền cuống cuồng ôm cậu thật chặt.
"Rồi, em ở đây mà."
"Em thơm quá đi." Hắn vùi đầu vào cổ cậu hít lên hít xuống hệt như thằng nghiện vậy.
"Này, cậu đừng làm vậy." Chính Quốc ngửa cổ khẽ đẩy nhẹ hắn ra.
Kim Thái Hanh như không có dấu hiệu dừng lại. Ngẩng đầu lên tìm môi xinh mà dẫn vào một nụ hôn sâu. Chiếc lưỡi cứ thế cạy mở khoang miệng cuốn lấy cái lưỡi rụt rè kia. Cả hai cứ liếʍ ʍúŧ không ngừng. Tiếng chụt vào lên làm cho căn phòng ngập tràn mùi ám muội. Bàn tay hư hỏng từ bao giờ đã lần mò vào trong lớp áo mỏng. Xoa nhẹ cái eo thon rồi lại tìm đến hai điểm hồng hào mà nắn bóp. Kim Thái Hanh không chần chừ cởi từng cúc áo của cậu ra.
Nghe đến đây, hắn mới chợt bừng tỉnh. Nhẹ nhàng gục đầu xuống vai cậu thở dài, hắn biết cậu chưa sẵn sàng mà hắn lại hấp tấp như vậy. Đúng là đồ tồi mà. Nhỡ em Quốc ghét hắn thì phải làm sao? "Tôi...xin lỗi. Tại tôi không kìm chế được. Em..em đừng ghét tôi nha. Tôi không cố ý đâu." Hắn ôm cậu trong lòng miệng liên tục nói xin lỗi.
Chính Quốc ngơ hết cả người. Hắn vì cậu mà dừng lại ham muốn của bản thân thật sao? Hắn luôn tôn trọng ý kiến của cậu. Hắn luôn yêu thương cậu đến thế cơ mà. Chính Quốc suy nghĩ đến đây thôi lại càng thêm cảm động, càng thêm yêu người đàn ông trước mặt hơn.
"Em nghỉ đi. Tôi đi tắm đã." Hắn chỉnh lại quần áo cho cậu rồi bước vào buồng tắm. Nói đúng hơn là hắn đang muốn đi giải quyết cái thứ đang trướng đau cương cứng trong quần.
Chính Quốc đương nhiên hiểu chứ. Cậu không muốn hắn vì cậu mà chịu đau. Cái việc này cậu cũng chuẩn bị sẵn tâm lí rồi chỉ tại ban nãy có hơi bất ngờ nên đẩy hắn ra nào ngờ hắn dừng lại thật. Kéo vội lấy bàn tay của Kim Thái Hanh đẩy ngồi xuống giường rồi ngồi lên đùi của hắn, cậu còn cảm nhận được cái thứ nóng bỏng kia đang chọc vào mông mình:
"Em làm gì vậy?"
Chính Quốc không nói, nhẹ nhàng lại gần hôn môi hắn. Mọi lần toàn là hắn chủ động nên giờ cậu không biết dẫn dắt việc này như thế nào, cứ liếm liếm quanh bên ngoài thôi.
Thái Hanh bất ngờ bật ngửa. Vậy ý cậu là ngầm đồng ý rồi sao?
"Em..cho tôi được không?" Hai tay áp vào má cậu, mắt nhìn thẳng vào gương mặt non trẻ đang đỏ phừng mà nói.
Cậu không nói, nhẹ nhàng gật đầu thể hiện sự đồng ý. Thái Hanh vui sướng liền đặt nhẹ cậu xuống giường, bàn tay thoăn thoắt lột bỏ những thứ vướng víu, nụ hôn ở môi dần chuyển xuống cần cổ trắng mà mút mạnh. Đặt cậu nằm ở dưới thân mình. Kim Thái Hanh hôn lên khắp người Chính Quốc, từng nơi hắn đi qua là để lại một dấu hôn đỏ thẫm. Ngậm lấy đầu ngực đang căng cứng vào trong miệng mút lấy một cách ngon lành khiến cậu ưỡn người lên vì kɦoáı ƈảʍ hắn mang lại. "Ưʍ..ưʍ..nó..lạ quá.."
"Em hãy im lặng đi. Vì tí nữa chắc hẳn sẽ mỏi miệng hơn đấy." Hắn lại tiến đến ngậm lấy môi cậu mà dày vò ngấu nghiến.
Chính Quốc bị hôn tới đầu óc lâng lâng, không còn nghĩ được cái gì nữa. Mặc kệ hắn chu du khắp cơ thể mình. Kim Thái Hanh tiếp tục cúi xuống liếʍ ʍúŧ không ngừng hai điểm hồng hào kia để lại một mảng nước bọt ướt đẫm. Lâu lâu lại day day cắn nhẹ khiến nó dần trở nên sưng tấy. Chính Quốc là lần đầu trải qua cảm giác lạ như vậy liền không chịu được mà rên lên từng tiếng ngọt lịm. Bàn tay cứ xoa xoa đầu ngực còn lại vì hắn cứ mải mê chăm chút cho bên kia làm nó khó chịu mà trở nên ngứa ngáy:
"Ưʍ...bên này...bên này nữa.."
"Xem em kìa, em là đang thử thách sức chịu đựng của tôi đúng không ?"
"Ưʍ.." Hắn nói xong liền liếʍ ʍúŧ bên còn lại, bàn tay không đứng đắn bắt đầu kéo quần cậu xuống. Cả cơ thể trắng muốt từ từ lỗ lòa ra trước mắt. Chỉ còn lại một chiếc quần con che giấu nơi tư mật. Kim Thái Hanh cứ nhìn cậu không chớp mắt khiến cậu ngượng ngùng không thôi.
"Cởi đồ cho tôi." Kim Thái Hanh ngồi trước mặt cậu nói.
Cậu cũng vội vàng đưa tay cởi từng nút áo cho hắn. Làn da đồng khỏe khoắn cả cơ thể dần hiện lên trước mắt cậu. Kim Thái Hanh vừa nhìn cậu cởi đồ cho mình vừa thò tay vào trong lớp quần con mỏng mà nhào nặn cặp mông tròn trịa kia. Dường như không thể chịu được nữa, hắn đẩy cậu xuống giường lột phăng chiếc quần còn xót lại ra, hắn cứ đắm đuối nhìn nơi đó của cậu khiến Chính Quốc ngại ngùng khép chân lại nói:
"Cậu...đừng nhìn nữa mà.."
Thái Hanh không nghe, đưa tay tách hai chân cậu ra một phát ngậm lấy vật nhỏ vào miệng liếʍ ʍúŧ nó. Chính Quốc giật mình một loại kɦoáı ƈảʍ ập tới làm cho cậu rên lên từng tiếng, không bao lâu bắn ra đầy trong miệng hắn. Kim Thái Hanh không nghĩ ngợi mà trực tiếp nuốt trôi xuống bụng. "Đừng...nhả ra đi...bẩn lắm."
"Ngọt.."
Hắn lại tách chân cậu ra nhìn vào nơi hậu huyệt đang mấp máy mời gọi, liền đưa lưỡi tiến tới liếʍ ɭáρ khiến nó co bóp lại vì nhận tác động lạ. Sức chịu đựng đạt đến giới hạn, nhưng hắn không muốn cậu bị đau bởi vì hắn biết đây là lần đầu của cậu. Nhẹ nhàng cho một ngón tay vào nơi hậu huyệt kia để nới lỏng cũng vì thế mà Điền Chính Quốc hét lên đau đớn.
"Aa, đau...không được...đau.." Cậu không chịu được khi hắn cứ tiếp tục cho hai rồi lại ba ngón vào nơi nhỏ bé đang co bóp kia.
"Ngoan..tôi xin lỗi." Hắn cũng xót xa lắm chứ. Nhanh chóng hôn môi cậu để an ủi trấn an người yêu nhưng bàn tay phía dưới vẫn tiếp tục luân động khuấy đảo.
Từ cảm giác đau đớn dần chuyển qua thoải mái suиɠ sướиɠ. Nhận thấy cậu đã dần thích nghi được, hắn vội vàng giải thoát cho thằng em của mình ra bên ngoài. Nó đã cương cứng và trướng đau. Chính Quốc khi nhìn thấy vật kia của hắn thì há hốc mồm. Cái đó sẽ vào được bên trong cậu sao? Nó quá to rồi. Chưa kịp suy nghĩ xong thì hắn đã một cước đẩy mạnh vào bên trong hậu huyệt ướŧ áŧ. Điền Chính Quốc như muốn rách toạc kêu lên. "Aa, hức...đau..hức...không làm nữa..đồ xấu xa..đau chết tôi rồi."
"Huhu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà. Em đừng khóc nữa. Để tôi khóc là được rồi." Hắn dừng lại không động nữa, nói thật hắn đau cũng không kém gì cậu đâu. Nhưng mà khi nhìn thấy cậu khóc thì hắn không chịu được, xót lắm.
"Anh...động đi.." Chính Quốc sau một hồi cũng thích nghi được độ to của vật kia thì cũng không muốn hắn chịu đựng nữa.
Thái Hanh nghe xong thì vội vàng đưa đẩy, từng kɦoáı ƈảʍ, sự suиɠ sướиɠ khiến hai người nhắm mắt tận hưởng. Tốc độ đưa đẩy của hắn ngày càng nhanh khiến cậu không chịu nổi mà bắn ra rồi vội vàng thở dốc:
"A, từ từ thôi...không..không thở được."
"..."
"Ưʍ...nhanh lên..đúng rồi chỗ đó."
"Gọi chồng đi rồi tôi sẽ chiều em hết." Hắn nhếch môi cười đểu, vắt hai chân cậu lên vai mà đưa đẩy không ngừng. "Ưʍ..chồng..chồng...nhanh nữa..thoải mái.." Chính Quốc đầu óc mông lung làm theo lời hắn nói.
Kim Thái Hanh bị tiếng gọi làm cho điên cuồng hơn cứ liên tục thúc, bàn tay cứ bóp lấy mông cậu khiến nó đỏ ửng lên.
*1 tiếng sau*
"Ưʍ...em mệt...em muốn đi ngủ...dừng lại đi.." Cậu mệt mỏi thở từng đợt khó khăn, cái tên này là trâu bò hay gì vậy? Vật cậu mấy tiếng đồng hồ vẫn không chịu buông tha. Trong khi cậu đã bắn tận 4 lần thì hắn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
"Nhưng...mà tôi chưa mệt.."
"Chồng ơi...mình ơi...em mệt, muốn đi ngủ cơ.."
Hắn cư nhiên lại một phát bắn hết vào bên lỗ nhỏ kia. Chỉ vì một lời nói ngọt ngào như vậy mà có thể khiến cây súng của hắn bắn dễ dàng như vậy. Đúng là chỉ có Điền Chính Quốc thôi. Hiện tại, cậu đã quá mệt và mất sức nên đã ngủ thiếp đi. Rút cự vật của mình ra. Ôm cậu trong vòng tay và tắm rửa sạch sẽ. Mặc qua cho cậu cái áo, không thèm mặc quần để thuận tiện cho ý đồ không mấy tốt đẹp của hắn rồi đặt người yêu nằm trên giường dang tay ôm chặt cậu trong lòng mà miệng cười khúc khích: "Em ngủ ngoan. Yêu em." Hắn thả nhẹ nụ hôn trên trán rồi nhắm mắt thiếp đi.
Ừm, ngày hôm ấy, có hai con chim xanh ở trong phòng hú hí từ sáng sớm đến tận gần chiều.
---
hic, không biết nói gì, lần đầu viết h mà nó lạ quá...
bonus thêm ảnh minh họa:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!