"Em có thích không hả? Miệng nhỏ này coi bộ chắc thèm tôi đút cho ăn no lắm rồi đây." Thái Hanh nửa thân trên khuy áo xộc xệch, bàn tay vỗ bép vào má mông cậu, chiếc quần từ bao giờ đã nằm yên vị dưới nền đất.
"Đ-đừng...nói nữa mà." Chính Quốc từ đầu tới chân không còn một mảnh vải che thân, cơ thể nuột nà trắng trẻo nay đã có vài dấu hôn cộng thêm vài vết bầm tím, đầu ngực trở nên sưng tấy và căng trướng đến đau. Cậu chống hai tay xuống tấm phản, cả người rung chuyển lên xuống theo nhịp thúc của ai kia.
"Xem kìa, em đang khiến tôi phát điên đấy." Thái Hanh lật ngược cậu lại đối diện với mình, khuôn mặt đỏ phừng trông câu dẫn vô cùng kèm theo tiếng rêи ɾỉ của Chính Quốc khiến hắn không thể kìm lòng mà dừng lại.
"Ưʍ....a..a."
Kim Thái Hanh một tay nắn bóp cặp mông mềm mại, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi xinh xắn. Công nhận khả năng môi lưỡi của hắn tốt hẳn lên nhỉ? Điêu luyện quá trời, khiến cho Chính Quốc không thể thoát ra được, cứ bị cuốn vào nụ hôn nồng cháy kia thôi. Bên dưới vẫn hoạt động mãnh liệt,vẫn lút cán liên tục như không có dấu hiệu sẽ buông tha.
"Hức...em mệt...d-dừng lại...đi.."
"Nhưng mà thằng em của tôi nó vẫn chưa chịu ngủ." Hắn vẫn còn sung sức lắm, dang rộng vòng tay bế cậu ngồi lên đùi làm cho cây súng siêu to và gân guốc một cước đâm sâu vào tận bên trong.
"A..sâu quá..rồi..ưm sẽ hỏng..."
"Sướng không?" Hắn đảo lưỡi quanh đầu ngực đỏ au, hai tay vòng qua eo cậu mà đẩy hông liên tục. Kim Thái Hanh hắn chết mất trong sự ngọt ngào của Chính Quốc mà đem lại.
"C-cậu...lại..lừa em..hức..cậu kêu là chỉ ôm..hức... thôi mà."
"Không phải tôi lừa em đâu. Mà tại thằng nhỏ của tôi nó nhớ cái lỗ nhỏ này của em quá. Nó hư quá em nhỉ?" Lời nói toàn mùi của du͙ƈ vọиɠ được phát ra từ miệng của cậu hai nhà ông hội đồng, mồm nói nhưng phía dưới vẫn tiếp tục luân động không ngừng nghỉ.
Hỏi tại sao lại dẫn đến việc này ư? Chuyện là thế này, ban nãy hắn và cậu sau khi trải qua một cuộc giận hờn vu vơ thì cũng nằm trên giường cười khúc khích mà ôm nhau thủ thỉ, tâm tình. Vốn dĩ chỉ định ôm thôi, nhưng chẳng biết là Chính Quốc cố tình hay vô ý mà cái mông cậu cứ chạm vào thằng em của hắn. Thái Hanh đã nhẫn nhịn lắm mới không đè cậu ngay lập tức. Xui thay, người tính sao bằng trời tính. Chỉ một phút sau, quần áo của cậu đã yên vị dưới nền nhà, chỉ đợi cậu kịp định hình lại mọi thứ thì Chính Quốc đã bị người nọ thao đến thở cũng không xong rồi...
"E-em ra..em ra mất...ưʍ.."
Miệng xinh chưa kịp dứt hết câu thì đã bị hắn chặn lại bằng môi của mình. Xấu xa tới mức nắm lấy phân thân của Chính Quốc để không cho cậu bắn ra khiến cậu khó chịu vô cùng. Hậu huyệt vẫn co bóp mạnh mẽ hút lấy người anh em của hắn, bờ mông trắng tròn hằn hẳn mười ngón tay của người nọ. Đầu khấc rỉ ra nước, tϊиɦ ɖϊƈh͙ cậu bắn ra nhiều đến mức bám từ bắp đùi cho đến thân trên của hắn. Cho dù là như vậy, hắn vẫn chưa chịu buông tha, vẫn chưa chịu bắn tinh trong khi cậu đã ra hẳn 3 lần.
"Cho em..r--"
"Thằng Hanh đâu rồi mang Chính Quốc ra ngoài cho má, có cái Xuân từ trển xuống chơi nè." Thật tình, bà hội đồng chưa thấy người đâu nhưng giọng nói đã vang khắp căn phòng rồi. Người ta đang bận làm chuyện đại sự mà...
"Dạ con ra ngay đây." Thúc một nhịp đủ mạnh để cả hai cùng xuất ra một lúc. Cậu xụi lơ gục mặt trên vai hắn. Suốt ngày chỉ biết đè người ta làm cho ná thở.
"Tôi đi tắm cho em rồi mình cùng đi ra ngoài." Chính Quốc mệt mỏi nói không ra hơi. Mặc kệ hắn làm gì thì làm. Thái Hanh bế ngang cậu vào phòng tắm, phải dọn dẹp bãi chiến trường này thôi.
[...]
Bên trên nhà lớn của ông hội đồng có thêm hai vị nữa xuất hiện. Một người con gái là cháu của ông bà và người ngồi bên cạnh là chồng của cô ấy.
"Hai bây, giờ mới rảnh rang để xuống chơi với bọn ta hen."
"Bác thông cảm cho tụi con, bất quá vợ chồng con làm ăn hơi bận bịu. Bây giờ mới có dịp trở về quê hương." Cô Xuân là con gái của em trai ông. Do sức khỏe ốm yếu mà đã ra đi trước, mẹ của cô cũng vì vậy mà sinh bệnh theo nên không lâu cũng qua đời. Ông cả thương cô cháu gái này lắm. Thương như con ruột của mình vậy. Con gái cũng đến tuổi cập kê, ông cũng không do dự mà đồng ý cho mối tình giữa cô và cậu Tùng đây. Chung quy cũng chỉ muốn mang lại cuộc sống như ý muốn của cô mà không can thiệp vào quá nhiều. Sau nhiều năm chung sống trong đầm ấm và hạnh phúc thì hai vợ chồng cô cậu quyết định lên Sài thành lập nghiệp. May rủi thay lại vô cùng suôn sẻ và thành công.
"Về là vui rồi hen, tí nữa bác giới thiệu cho hai bây một người."
Bà cả đánh mắt về hướng cửa, dâu cưng của bà tới rồi. Được dịp là phải khoe ngay chư lị.
"Quốc vào đây với má." Bà cả vẫy vẫy tay cười tươi với cậu, đâu có để ý gì đến thằng con bên cạnh nữa.
"Dạ."
"Giới thiệu với hai đứa, đây là Điền Chính Quốc, ý trung nhân của thằng Hanh nhà này. Sắp tới dự định sẽ tổ chức lễ đính hôn. Hai bây nhớ tới dự biết chưa? Mà còn thằng Trân nữa, nghe ngóng đâu cũng có mối tình gì rồi nhưng mãi chẳng thấy dắt về xem mắt."
"Vâng thưa bác. Chào anh Quốc nha. Em tên Xuân, em gái họ của anh Hanh đó." Xuân lễ phép chào hỏi cho phải vai vế, bàn tay đưa ra ý muốn bắt tay làm quen, tính ra là cô lớn hơn Chính Quốc dăm ba tuổi luôn đó. "Chào cậu Quốc. Tôi là chồng của Xuân." Cậu Tùng bên cạnh giữ phép lịch sự tối thiểu mà gật đầu chào hỏi Chính Quốc.
"Chào cô. Chào cậu." Cậu ngồi xuống ghế mà khó khăn, nhưng miệng vẫn nở một nụ cười đưa tay ra nhận lấy cái bắt tay kia.
"Này. Ai cho mày nắm tay cục cưng của anh?" Thái Hanh đánh vào tay cô một cái, quay sang ôm khư khư Chính Quốc. Cứ kiểu như rời xa một cái là có người khác cướp mất không bằng.
"Thấy gớm. Chỉ là chào hỏi thôi mà. Anh có cần vậy không? Anh Quốc thông cảm nha, anh nhà em lắm lúc không được bình thường." Cô rụt tay lại mà lườm người anh kia của mình. Hai người từ bé đến lớn suốt ngày bám lấy nhau mãi. Nhưng do sau này cô phải đi theo chồng nên cũng ít phải đụng mặt nhau hơn.
"À...không sao..."
"Thôi, lâu lắm rồi mới về đây chơi mà hai bây cứ như con nít con nôi ấy. Cứ cãi nhau suốt thôi." Bà cả lắc đầu chán nản, biết tính của mấy anh em nhà này vẫn như vậy mà. "Tại anh đấy."
"Tại mày ý. Quốc của anh chỉ anh được nắm thôi."
"Anh giữ của quá rồi đó."
"Không giữ để vào tay thằng khác à? Như vậy mày có đền lại cho anh được không? Quốc nhỉ?" Thái Hanh cãi tay đôi với đứa em lâu ngày không gặp, bao năm rồi mà không chịu lớn gì hết.
"Ta nói thôi ngay. Tùng với Quốc thông cảm nha con, hai anh em nhà này là vậy đó."
"Vâng, không sao ạ."
"Cậu cũng im ngay cho em." Chính Quốc ngồi bên cạnh nhéo đùi hắn một cái, người gì mà trẻ trâu hết sức, không chịu nhường em nó tí gì cả.
"Mọi người ở đây đợi con tí nghen, con xuống bếp dọn cơm lên. Cô cậu đi đường xa cũng mệt rồi." Mặc toàn thân vẫn còn đau nhức cậu vẫn xung phong làm công việc này. Thấy Điền Chính Quốc ra dáng dâu hiền cháu thảo chưa? Bảo sao ông bà không yêu mến cho được.
"Ừm. Nhanh nhanh rồi lên nghen." Bà cả gật đầu hài lòng, mắt nhìn của bà không có sai đâu nha. "Vâng ạ."
"Ơ...Quốc đợi tôi đi cùng với." Thiếu hơi là không chịu được đây mà.
...
*Ở dưới bếp.*
"Này này, c-cậu lại đinh làm gì vậy hả...ưʍ.."
Căn bếp giờ chỉ còn lại hai người là Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh. Do ban nãy hắn đã bảo đám gia đinh lui xuống hết rồi. Hắn từ phía xong mà ôm lấy cậu, quay ngược người lại mà áp môi mình vào môi Chính Quốc hôn lấy hôn để.
"C-cậu để yên cho em...dọn cơm...cha má đang chờ..." Dứt khỏi cái hôn hắn lại vùi đầu vào cổ của cậu mà hít lên hít xuống như một liều thuốc phiện.
Thái Hanh hình như vẫn mặc kệ lời nói của cậu. Hắn lần mò tới cúc áo mà mở 2 hàng đầu tiên ra, đảo lưỡi quanh đầu ngực vẫn còn hơi sưng và căng trướng sau trận kíƈɦ ŧìиɦ vừa rồi...
"D-dừng lại đi...có người nhìn thấy..."
"Được rồi mà. Tôi phụ em dọn cơm nha." Thái Hanh cuối cùng cũng dừng mọi động tác, chỉ định trêu đùa cậu chút xíu thôi, song cũng cài khuy áo cho cậu cẩn thận rồi cả hai bắt đầu cùng nhau dọn cơm lên nhà chính... ---
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!