Kim Thái Hanh hình như hắn trúng tiếng sét ái tình thật rồi. Khi cái giọng nói ngọt ngào trong trẻo kia phát ra, khiến cậu Kim nhà này được một phen tim đập dữ dội.
"H-hả, hả."
"Anh có cần gì không ạ? Em thấy anh đứng đây nãy giờ."
"À.. không, không có gì. Tôi đi ngay đây, mà em tên gì ấy nhỉ? Tôi thấy em lạ quá, chưa gặp bao giờ."
"À, em là Điền Chính Quốc. Con bà bán cá vừa nãy, chắc anh không hay ra chợ nên không biết đó thôi."
ÔI. Sao hắn có thể không để ý rằng có một thiên thần đáng yêu như vậy chứ. Thật tội lỗi, tội lỗi quá.
"Vậy hả? Sao tôi lại không hay nhỉ? Vậy.. vậy em hay ra đây bán sao?"
"Vâng, em cũng hay ra đây phụ cha má. Còn anh thì sao? Anh tên gì?"
"Tôi là Kim Thái Hanh, cậu hai nhà hội đồng, em không biết tôi sao?"
Lúc này đây, cậu mới ngờ ngợ, cũng có phần lo lắng. Cậu thì biết cái gì đâu, cậu cũng có nghe danh hai cậu nhà hội đồng Kim nhưng không biết mặt mũi ra sao, nay được hắn đứng nói chuyện thế này cũng có phần bối rối. Cậu e ngại nói:
"D-ạ, dạ, cậu Kim, em xin lỗi cậu,em không biết, em vô ý quá."
Nghe câu trả lời, hắn có phần không vui, vì hắn nổi tiếng vậy mà, sao em xinh xinh này lại không biết chứ. Nhưng không sao, không biết thì bây giờ biết. Phải cho em ấy biết chồng tương lai của mình là ai chứ.
"Vậy sao? Vậy bây giờ em biết rồi đấy. Thế...thế tôi về trước nghen, bao giờ tôi lại ghé qua."
"À, v-âng.."
Kim Thái Hanh ngậm ngùi, quay gót không nỡ rời đi, hắn còn muốn ngắm em xinh xinh này cơ mà, người gì đâu vừa đáng yêu, lễ phép, giọng nói còn ngọt ngào nữa chứ.
"Không sai, trái tim tôi đã bị em nắm giữ rồi đấy Chính Quốc ơi. Em là người đầu tiên khiến trái tim này như vậy. Em phải chịu trách nhiệm đó đa."
Cậu hai Kim nhà này, trăng hoa thật đấy! Đang quen cái cô em kia, giờ lại phải lòng Chính Quốc. Nhưng hắn cũng đâu có yêu gì cô ả, quen qua đường thôi mà. Chắc sau hôm nay, hắn sẽ nói lời chia tay với ả kia mất. Vì hiện tại Hanh hắn đã trao cả con tim cho người con trai họ Điền kia rồi.
Lúc hắn quay người bước đi, cậu mới thở phào, cậu sợ lại đắc tội gì với nhà họ Kim kia sẽ không được sống yên ổn ở đây thì phải làm sao? Có khi lại đuổi cậu ra khỏi thôn ấy chứ. Cậu không muốn liên quan gì đến mấy nhà hội đồng đâu.
Nhắc đến nhà họ Điền, cha cậu là Điền Chính Hưng, mẹ là Lê Thị Thơm, cậu còn có một người chị đã lấy chồng nữa. Nhà này bán cá ngon lắm lung, vừa thơm, vừa tươi cũng bởi chính tay con trai ông đi bắt đi câu mà lại, con nào con nấy cũng ú ụ. Được bà con trong thôn khen ngon tấm tắc đó đa.Nhà cậu cũng gọi là đủ ăn đủ mặc, cơm ngày ba bữa, ngày rau ngày thịt, tùy vào việc bán cá có thuận lợi hay không. Cha mẹ cậu thương cậu lắm, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con, họ có thể ăn không no, mặc không ấm, nhưng con cái thì phải bằng bạn bằng bè, không để thiếu thốn thứ gì. Việc gì cũng ủng hộ con, khuyên bảo con những điều hay lẽ phải. Vì thế cậu cảm thấy hạnh phúc, biết ơn ông trời đã ban cho mình một mái ấm như vậy chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi.
-------------
Còn phía bên cậu cả Kim Thạc Trân, đang nhìn trời nhìn đất, nhìn xa xăm, xem tá điền thu hoạch lúa thế nào. Sải bước đến gần người kia đang thu lúa nói:
"Mùa thu hoạch lần này có được như lần trước không ông Chính."
"Dạ, tốt lắm cậu, khéo còn hơn cả đợt trước đó đa." Ông Chính-được nói là người chăm lúa tốt nhất, có kĩ năng, kinh nghiệm nhất thôn.
"Vậy là ổn rồi, kì này mọi người cũng vất vả hơn, mọi người cố gắng nghen."
"Vâng, Cậu Kim đừng nói vậy, việc chúng tôi cần làm mà."
"Thế tất cả đã ổn hết chưa? Để tôi về tôi báo cha."
"Dạ, cũng gọi là đâu vào đó rồi, con trai tôi đang mang chỗ lúa kia lên xe, chắc lát nữa là vận chuyển được."
Vừa nói ông Chính vừa chỉ tay sang chỗ con trai mình.
Kim Thạc Trân cũng nhanh mắt nhìn sang, đập vào mắt là thân trần của một người đàn ông, cao to, nước da đồng khỏe khoắn, mồ hôi chảy dài xuống, trơn trượt trên cơ bụng. Thạc Trân bất giác ngại ngùng đỏ mặt, đánh mắt sang chỗ khác. "Cậu Kim, cậu sao vậy, cậu không khỏe sao? Mặt cậu đỏ quá."
"V-âng, à kh-ông, tôi, tôi không sao hết."
"Cha à, trưa rồi, cha về nghỉ trước đi để con làm nốt cho, cũng sắp xong rồi." Kim Nam Tuấn-con trai một của ông Chính lên tiếng.
"Ừ, vậy ráng làm nốt rồi về nghen con."
"Vâng."
"Cậu đây là Kim Thạc Trân, con cả của nhà hội đồng đúng chớ?" Kim Nam Tuấn hỏi khi ông Chính đã quay người rời đi.
"H-ả, à, đúng rồi, là tôi. Sao vậy?"
"Không có gì, tại tôi cũng có nghe qua, nên hỏi vậy thôi, nay được cậu đích thân đến đây nên tôi cũng hơi thắc mắc."
"Nay cha tôi có việc nên nhờ tôi ra đây chỉ đạo mọi người. Mà cậu đây tên gì nhỉ?"
"Tôi là Kim Nam Tuấn, con ông Chính, cũng 20 xuân xanh rồi."
"Vậy tôi lớn hớn cậu hai tuổi rồi."
"Vâng, nếu bây giờ không còn việc gì nữa, tôi xin phép."
"Khoan đã..." "Có chuyện gì sao cậu?"
"Kh-ông có gì." Thạc Trân ngại ngùng không biết nói gì.
"Thế tôi đi đây."
Nói rồi, Kim Nam Tuấn nhanh chóng bước đi, để Kim Thạc Trân lại với một đống suy nghĩ.
"Chả lẽ, đây được gọi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ư?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!