"Cái thằng, mày làm gì mà đẩy anh thế? Anh không tranh chỗ với mày đâu mà cứ sợ."
"Kệ em."
Kim Thái Hanh khi thấy anh trai mình định ngồi xuống cạnh Chính Quốc thì vội vàng đẩy ra còn mình thì ngồi vào chỗ đó. Chỉ có Hanh hắn mới được ngồi gần Chính Quốc thôi.
"Anh em trong nhà mà suốt ngày cãi nhau cha chả cha chả. Số tôi nó khổ thế đấy. Có hai thằng con mà nghịch như quỷ. Quốc nhỉ? Phải chăng nó được ngoan ngoãn đáng yêu như con thì tốt biết mấy." Bà cả thấy màn đấu khẩu của con mình liền chẹp miệng.
"Ơ kìa má, má đừng nói như vậy chứ."
"Thôi thôi, không nói chuyện này nữa. Ăn đi mấy ông giời." Thạc Trân và bà hội đồng cứ nói qua nói lại, mà không để ý hai con người từ nãy tới giờ cứ thì thầm to nhỏ:
"Quốc, không ngờ hôm nay lại gặp được em ở đây đấy. Tôi vui lắm lung." Thái Hanh cười híp mắt.
"Cậu..em cũng không nghĩ gặp được cậu ở đây."
"Má tôi có vẻ thích em quá chừng."
"Em cũng quý bà lắm cậu ạ."
"Ờm, thôi em ăn cái này nè. Ngon lắm đó đa." Vừa nói, hắn vừa gắp thức ăn bỏ vào bát cậu.
"Em..em cảm ơn."
"Trân, mày có thấy gì không? Hai đứa này lạ lắm nha. Chúng nó đang giấu má chuyện gì sao?" Bà cả khi thấy màn đối đáp vừa rồi vội nói với Thạc Trân.
"Haha, chắc là như má nghĩ đấy. Có khi nào nhà mình sắp có dâu rồi không?"
"Quốc mà về làm dâu nhà này thì má vui mừng chết mất. Có dâu đẹp dâu ngoan ai mà không thích. Mà thấy hai đứa này cũng đẹp đôi quá trời. Thằng Hanh mà nó chê, nó không thích thì có mà thằng này nó ngu." Bà cả khi nhắc đến Chính Quốc thì cười rất tươi.
"Má cứ nói thế. Có mà em trai con nó mê đắm đuối ấy chứ."
"Nó mà rước được Quốc về thì tao mở tiệc ăn mừng banh nóc luôn. Chơi tới bến."
--------
Tiệc nào rồi cũng tàn. Trời cũng đã tối, khách cũng ra về gần hết. Chính Quốc cũng chào hỏi ông bà để trở về nhà, nhỡ đâu cha má mất công đi kiếm thì mệt:
"Bà ơi, con xin phép về nhà ạ. Con sợ cha má lo."
"Quốc về sao? Hay hôm nay em ở lại chơi với tụi anh đi, có cả thằng Mân với Kì nè." Thạc Trân khi nghe cậu muốn trở về nhà bèn níu kéo.
"Thôi mà..em Quốc ở lại đây nha, sáng mai hẵng về, lát tôi nhờ người sang báo với cha má em một tiếng nghen." Thái Hanh bấy giờ mới nói, hắn cũng mong cậu ở lại lắm đó.
"Quốc, con cứ ở lại đây chơi đi. Ông bà sợ con về tối khuya nguy hiểm lắm lung."
"Dạ...con.." Cậu không biết phải từ chối ra sao mới phải nữa.
"HÚ, HÚ, bọn tao sang rồi đây." Từ đâu tiếng gọi hú hét của Phác Trí Mân làm kinh thiên động địa.
"Chúng nó tới rồi, mình đi thôi Quốc. Em không phải lo gì đâu, tôi sẽ báo với cha má em mà." Thái Hanh cứ thế lôi kéo cậu đi mà không chờ câu trả lời từ cậu.
-----
Ở sân vườn nhà ông hội đồng Kim là những tiếng cười nói rôm rả của bảy con người. Vì sao lại là bảy ư? Có thêm Kim Nam Tuấn và Trịnh Hiệu Tích đó. Chả là ban nãy khi Kim Nam Tuấn cùng cha xin phép ông bà hội đồng để trở về, đi được đến cổng, thì bị Phác Trí Mân gọi lại, nằng nặc thuyết phục anh ở lại đây chơi. Ông Chính thấy bọn trẻ như vậy cũng chỉ biết lắc đầu xua tay đồng ý. Còn vì sao Trịnh Hiệu Tích cũng xuất hiện ở đây à? Là do anh đang đi kiếm Chính Quốc ấy. Cha má cậu lo cho cậu gặp nguy hiểm mà nhờ anh đi tìm giúp. Đang loay hoay không biết đi đâu để gặp được cậu thì người hầu bên Kim gia về báo cậu sẽ ở lại đến sáng mai sẽ về. Cha má Chính Quốc có thắc mắc vì sao con mình lại ở nhà ông hội đồng nhưng song cũng im lặng gật đầu, con trai không gặp chuyện gì bất trắc là tốt rồi. Trịnh Hiệu Tích không yên tâm cho lắm nên quyết định đi cùng về Kim gia. Khi đến nơi, anh thấy đám kia đang chơi đùa vui vẻ, Chính Quốc cũng bất ngờ khi thấy anh đến đây. Vì là bạn của Chính Quốc nên Thạc Trân cũng kéo vào cuộc vui luôn. "Bây giờ chúng mình chơi thật và thách nha. Nếu không làm được sẽ phải uống bia chịu phạt." Thạc Trân bày trò cho cả đám chơi.
"Ý hay, ý hay."
"Nhưng...nhưng em không uống được đâu." Điền Chính Quốc cúi mặt trả lời.
"Ui chời, hôm nay là ngày vui mà, cứ thoải mái đi em. Uống một ít không sao đâu. Như nước ấy mà." Trí Mân biết cách dụ dỗ trẻ em lắm à nha.
"Thôi, cứ như thế đi. Nào bắt đầu nhá. Tao xoay chai trúng ai thì sẽ bị đầu tiên." Thạc Trân vừa nói vừa bắt đầu xoay.
"Á, thằng Kì đầu tiên, nào nào, thật hay thách?"
"Thật."
"Hmm...thế, thế mày có người thương chưa? Bọn này có biết không?"
"Có từ lâu, chúng mày biết rõ là đằng khác." Mẫn Doãn Kì cứ thế mà liếc mắt sang Trí Mân. Còn Trí Mân cứ cúi mặt im lặng như không muốn nghe.
"Ghê thật đấy. Nào, lượt tiếp theo." Đến lượt Doãn Kì quay. "Thằng Hanh.., thật hay thách."
"Thách."
"Ừm...thách mày dám vào đánh thức hai bác đang ngủ trong kia đấy."
"Mẹ, chơi mất dạy thế. Tao uống được chưa?" Thái Hanh ngậm ngùi tu hết một cốc bia.
"Đến tao đúng không, để xem ai là người tiếp theo nào."
"Chính Quốc.."
"Em..em chọn nói thật.."
"Thế hiện tại em đã yêu ai chưa? Hay..ý là em đã rung động với một ai đó chưa? Nói xem người ấy là ai nào?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!