"Thả ra..hức, mấy người đang làm cái trò gì vậy?" Cậu khóc thật to, mấy tên này đang tiến lại gần cậu rồi đưa tay sờ soạng khắp nơi khiến cậu rùng mình sợ hãi.
"Chốc nữa mày sẽ biết."
Gã bắt đầu giở trò lưu manh đồi bại của mình. Gã hít hà mùi hương trên cơ thể cậu một cách đầy biếи ŧɦái.
"Tránh xa tôi ra...hức, cút đi...tôi xin mấy người." Cậu vung chân đạp một cước vào hạ bộ của gã, làm gã đau đớn ngã xuống.
"Thằng chó này, chúng mày giữ nó lại cho tao."
Chát.
Chát.
Cậu đau đớn ôm lấy mặt, khóe môi đã rỉ máu.
"Mày đừng có mơ tưởng mày sẽ thoát khỏi đây được. Nên ngoan ngoãn một chút, anh đây còn thương."
"Không..hức, cứu tôi...hức, buông ra.."
Từ đâu, một lực mạnh kéo hẳn người gã ra khỏi cậu. Kim Thái Hanh mặt hầm hầm đen kịt đầy tức giận, mắt hắn đỏ ngầu, tay nổi đầy gân xanh. Cứ thế giáng hẳn cú đấm vào mặt của gã.
"Thằng rẻ rách này, mày đang làm cái chó gì thế? Ai cho mày làm vậy với em ấy?" Giọng nói trầm xuống, mang theo hơi lạnh thấu xương. Từng câu nói là từng cú đấm đáp thẳng vào mặt gã ta.
"THẰNG CHÓ, HÔM NAY TAO PHẢI ĐÁNH CHẾT MÀY, ĐỒ BẨN THỈU, CẶN BÃ. CÁI TAY NÀY VỪA LÀM GÌ EM ẤY? TAO BẺ GÃY HẾT."
"Mày, là thằng nào, không, phải chuyện của mày, biết điều thì..cút." Gã cảm thấy ngạt thở khi Kim Thái Hanh bóp chặt lấy cằm gã.
Đám đàn em thấy vậy cũng bổ nhào vào đánh hắn nhưng không ăn thua. Hắn thật sự rất tức giận, hắn điên thật rồi. Hắn cứ đánh, cứ đánh mãi. Mặt mày bọn chúng đã sớm bầm dập. Hắn nhớ ra còn con người kia nên cũng buông tay, trước khi đi còn đá cho chúng một phát vào bụng đầy đau đớn rồi chạy lại chỗ Điền Chính Quốc:
"Em ơi, em có sao không? Có đau ở đâu không? Bọn chúng làm gì em rồi?" Hắn ngồi xuống ôm chặt lấy cậu. Đến người mình thương còn không bảo vệ được thì thử hỏi hắn làm được cái gì đây? Giây phút này, hắn biết hơn ai hết, đó là Điền Chính Quốc rất quan trọng trong cuộc đời hắn. Cậu là bông hoa thuần khiết, trong sáng, ngây thơ. Là mặt trời nhỏ soi sáng cuộc đời của Kim Thái Hanh. Hắn sẽ không để một ai vấy bẩn bông hoa này.
"Hức cậu ơi em..em sợ lắm, bọn chúng đánh em đau hức đau lắm.." Cứ thế, cậu cứ khóc trên vai hắn, cậu cảm thấy rất sợ hãi, rất nhục nhã.
"Tôi ở đây với em rồi. Không sao hết. Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi khi để em một mình..." Nhìn em thật lâu, rồi lại đưa tay lau đi những dòng nước mắt còn đọng lại.
"Không...không phải do cậu mà..." Chính Quốc ngước mắt lên nhìn hắn, và hắn cũng đang nhìn cậu.
Mắt đối mắt, Chính Quốc thấy mắt hắn đỏ hoe, chỉ chực chờ muốn rơi lệ, không kìm được, cậu đưa tay mình lên áp một bên má hắn:
"Cậu cậu...sao thế?" Chính Quốc đã ngừng khóc được một lúc bắt đầu hỏi han hắn.
"Em...em có biết không? Tôi đã rất sợ em xảy ra chuyện gì. Khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, tôi lại càng hận chính mình hơn." Kim Thái Hanh cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay chạm vào tay cậu đặt bên má.
"Em..em không sao mà..cậu ở đây với em rồi còn gì."
"Em nên nhớ rằng..em là người rất quan trọng đối với tôi, tôi sẽ không để ai làm tổn thương đến em cả.."
Chính Quốc lơ ngơ, tim đập nhanh dữ dội, cái gì mà quan trọng nhất? Có ý gì đây?
"Đi, tôi đưa em về..." Khoác áo của mình lên vai cậu, hắn đứng dậy đưa cậu về nhà.
Trên con đường đi về nhà, thì hắn và cậu gặp ba người kia. Khi thấy cậu trong bộ dạng này, họ lo lắng không thôi:
"Quốc, em sao vậy hả? Ai đã làm em ra thế này? Chuyện gì đã xảy ra?" Phác Trí Mân hỏi liên hoàn, bây giờ cậu cũng như là em trai của anh vậy. Anh cũng lo lắng cho cậu lắm.
"Em...em không sao." Chính Quốc không muốn nghĩ về cảnh tượng lúc nãy, cậu còn sợ lắm, chắc đây sẽ là một nỗi ám ảnh về sau.
"Có gì tao kể sau, giờ tao đưa em ấy về. Anh Trân, có về thì báo cha má giúp em." "Ừ được rồi, em đưa Quốc về đi."
---
"Cậu..cậu ơi, bây giờ em..em vô nhà, nhỡ cha má phát hiện rồi lại lo lắng cho em nữa." Đứng trước cửa nhà, Chính Quốc rụt rè không dám bước tiếp.
"Bây giờ em cứ chạy vô phòng trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với cha má em cho. Em không phải lo đâu. Tôi hứa sẽ không kể chuyện ngày hôm nay." Hắn mỉm cười xoa đầu cậu.
"Vâng ạ." Nói rồi cậu chạy một mạch vô phòng. Chắc giờ này cha má đang ở nhà trên, mà cậu đi đường khác về phòng nên chắc chắn sẽ không nhìn thấy.
...
"Con chào hai bác ạ." Thái Hanh bước cửa chính vào trong nhà.
"Hanh à con? Có chuyện gì sao? Mà Quốc đâu? Ta tưởng hai đứa con đi chung?" Bà Điền thắc mắc khi không thấy con mình đâu.
"Dạ chuyện là..khi nãy tụi con chơi hơi quá, nên Quốc bị thương, con đưa em ấy về phòng rồi. Hai bác không phải lo đâu ạ. Không nặng lắm đâu." Thái Hanh gãi đầu bối rối. "Vậy sao? Thằng này nó cũng nghịch lắm. Mấy lần rồi có chừa đâu. Thế con để ý nó giúp bác nghen. Nhìn vậy thôi nó còn trẻ con lắm." Ông Hưng cười trừ, cả cái xóm này, đám trẻ con quý Chính Quốc lắm.
"Vâng ạ, vậy..con xin phép vào cùng em ấy."
"Ừm, đi vào trong đi."
---
*Cốc, cốc*
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Chính Quốc lật đật chạy ra mở cửa.
"Cậu...cậu chưa về sao?"
"Hôm nay tôi sẽ ở đây chăm sóc em, tôi có nói với cha má em rồi."
"Cái..cái gì chứ? Em không sao đâu ạ. Cậu không phải làm như vậy đâu."
"Không cần cái gì chứ? Tôi nói cần là cần. Ra đây tôi bôi thuốc cho." Hắn kéo tay cậu ngồi xuống bên giường, cẩn thận lấy thuốc mỡ ra sức lên vết thương.
"Được rồi, giờ đi ngủ thôi. Em ngủ đi, tôi nằm dưới đất cũng được." Hắn mở lời đề nghị, hắn biết cậu vẫn còn đang sợ chuyện khi nãy lắm nên không dám tùy tiện. "Nhưng...nhưng mà.." Cậu bất ngờ trước câu nói của hắn, ai đời lại để con nhà ông hội đồng nằm đất chứ.
"Không sao, nhanh, nhắm mắt và ngủ đi em." Hắn với tay tắt đi ngọn đèn và thổi chiếc đèn dầu cuối cùng, tay chân cũng nhanh lẹ sải tấm chiếu ra và nằm xuống.
Một bóng tối bao trùm khắp căn phòng, không gian im lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng ve kêu, tiếng ếch ngoài đồng. Cái hình ảnh đáng kinh tởm ấy lại xuất hiện trong đầu cậu một lần nữa. Cố gắng không nghĩ nhiều, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
...
"Không, thả, thả tôi ra...hức, biến đi.." Nửa đêm, Chính Quốc giật mình thức dậy bởi cơn ác mộng vừa rồi, cái kí ức đáng sợ ấy có lẽ nó sẽ đeo bám cậu đến mãi sau này mất.
Thái Hanh khi nghe thấy tiếng hét của cậu thì bất thình lình tỉnh giấc, leo nhanh lên giường, ngồi cạnh cậu hỏi han: "Em,..em sao vậy? Em gặp ác mộng sao? Không sao không sao tôi ở đây mà."
"Hức em..em sợ lắm..cậu ơi." Chính Quốc cứ thế ôm chặt lấy Kim Thái Hanh, cậu muốn xóa bỏ cái hình ảnh đáng sợ ấy mãi mãi, cậu không muốn nhớ đến chúng nữa.
"Ngoan nào, không sao cả...nín đi, không khóc nữa, sưng hết mắt rồi đây này." Hắn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt, hắn hận không thể một cước gϊếŧ hết mấy tên cầm thú kia. Điền Chính Quốc của hắn, hắn thương, hắn nâng niu cậu từng chút một, mà chúng nó lại làm cho cậu phải khóc, phải sợ hãi như thế này.
Vỗ về được một lúc, Chính Quốc cứ thế thϊếp đi trong vòng tay của hắn. Thấy cậu ngừng khóc, hắn biết cậu đã ngủ nên cũng nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống.
"Cậu..cậu định đi đâu sao?" Thoát khỏi hơi ấm quen thuộc, Điền Chính Quốc mơ hồ mở mắt. "Không, tôi không đi đâu cả. Em ngủ đi."
Hắn dâng lên trong lòng một nỗi xót xa, nằm xuống bên cạnh cậu, dang tay ôm cậu vào lồng ngực. Cằm tựa vào đầu Chính Quốc, mông lung suy nghĩ xa xăm mãi chẳng chợp mắt được. Điền Chính Quốc thấy vậy cũng nhẹ nhàng choàng tay qua ôm lại hắn. Cậu hiện tại không còn nghĩ được gì nữa. Mong rằng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!