"Cậu có thôi ngay đi không? Em không ngờ cậu có bộ mặt này đấy?"
"Em mắng tôi? Giờ em lớn tiếng với cả tôi cơ đấy."
Từ cái giây phút mà Chính Quốc và Thái Hanh thành người yêu của nhau. Hắn cứ thế được đà, hết ôm rồi lại hôn hôn. Khiến Chính Quốc bất lực không biết làm sao.
"Thế cậu ở đây một mình đi, em đi về."
"Ơ...không...không, tôi xin lỗi." Hắn giữ lấy tay cậu, cái đầu lại dụi dụi vào cổ.
"Giờ em về nhà tôi dùng cơm nha. Tôi sẽ nói với cha má chuyện của chúng ta luôn."
"Không...không, như vậy có phải sớm quá không? Em sợ..nhỡ ông bà không chấp nhận thì sao?"
"Em không phải lo gì hết. Có tôi ở đây mà. Tôi còn muốn cưới em về luôn cơ." Hắn cười, nụ cười hình hộp ít ai có thể thấy qua.
"Nhưng...nhưng em.."
"Tôi nói là không sao. Em chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi. Mọi chuyện cứ để tôi lo."
---
*Kim gia*
"Cậu, em..đi về được không?"
"Đã đến đây rồi em còn đòi về sao? Em cứ nắm tay tôi đây này, tôi sẽ bảo vệ em mà. Không sao đâu."
"Vâng...ạ."
"Cha, má, anh hai, con về rồi." Từ cửa Kim Thái Hanh nói vọng vào.
"Về rồi sao? Mau vào chuẩn bị ăn cơm."
"Con..con chào ông bà, chào anh Trân ạ."
"Quốc? Chào em nha."
"Ơ, Quốc hả con? Vào đây, vào đây. Bà mong con lắm lung. Dạo rầy không thấy con sang chơi." Bà cả khi nghe thấy tiếng chàng dâu tương lai thì vui mừng chạy lại ôm ấp, vứt hẳn Kim Thái Hanh sang một bên.
"Con đến đây rồi thì dùng cơm với nhà ta luôn nha."
"Vâng ạ."
"Bây đâu, kêu chúng nó dọn cơm lên cho ông bà với mấy cậu đi." Ông hội đồng cũng nhanh miệng sai đám gia đinh dọn cơm.
...
Trong bữa ăn, như chỉ tồn tại 3 con người vậy. Ông hội đồng, bà cả và Điền Chính Quốc. Ông bà hết gắp thức ăn rồi lại hỏi thăm cậu bao điều bỏ lại hai thằng con ruột nhìn nhau ngơ ngác. Chính thức trở thành con ghẻ.
"Ăn cái này đi con."
"Đây, ông gắp cái này cho con nha. Ngon lắm lung."
"Vâng...con..cảm ơn." Chính Quốc rụt rè, bát cơm của cậu đã đầy ụ rồi làm sao mà ăn hết được đây.
"Cha..má, để em ấy tự nhiên đi."
"Rồi..rồi được rồi."
"Em...em không phải ngại đâu. Dù gì chúng ta sắp là người một nhà rồi." Thái Hanh ghé sát vào tai Chính Quốc thì thầm, lâu lâu lại đưa tay sờ đùi cậu một cái.
"Cậu...cậu đừng nói nữa." Chính Quốc thẹn quá hóa giận, đánh bốp một cái vào tay hắn.
"..."
Ông cả, bà cả, Kim Thạc Trân tàng hình.
"Này...hai đứa làm cái gì mà thì thầm to nhỏ thế? Có chuyện gì giấu cha má phải không?"
"Không giấu gì cha má và anh hai đâu. Con và em Quốc đang yêu nhau. Con mong gia đình chấp nhận và ủng hộ tụi con." Kim Thái Hanh đường đường chính chính tuyên bố, công khai nắm lấy tay cậu.
"CÁI GÌ?" Bà cả là người to tiếng đầu tiên.
Chính Quốc sợ hãi khi bà hội đồng lớn tiếng như vậy. Vậy là có được đồng ý hay không ?
"Má làm con giật mình đấy." Kim Thạc Trân giật bắn người khi nghe tiếng má của mình.
"Haha, má xin lỗi nha, má vui quá. Vậy là Quốc sắp thành dâu nhà bà rồi sao? Haha, mở tiệc ăn mừng thôi." Bà cả cười toét miệng, câu nói này bà chờ lâu lắm rồi.
"Ông bà..con..bà chấp nhận con sao?" Chính Quốc như không tin nên hỏi lại cho chắc.
"Chứ sao nữa. Bà nhắm con lâu rồi. Bà biết thể nào con cũng là dâu nhà bà mà."
"Con..con cảm ơn ông bà ạ." Chính Quốc vui mừng quay sang nhìn Kim Thái Hanh, hắn cũng đang nhìn cậu mắt đầy ý cười.
"Cưới luôn được không? Để má đi xem ngày luôn cho."
"Ơ kìa má, từ từ chứ. Má làm Quốc nó sợ." "Đúng rồi đó mình. Mình cứ bình tĩnh chuyện đâu còn có đó." Ông hội đồng chỉ biết cười cười trong bất lực.
"Quốc nè, kệ cha con nhà này. Từ giờ con như người trong gia đình này bà cũng như là má con. Nên là hãy gọi bà như vậy nha."
"Hả...dạ..con con.."
"Không sao đâu, đằng nào chả phải vậy."
"Má.."
"Ông, cả ông nữa."
"Cha.."
"Haha, tốt tốt rồi. Thằng Hanh coi liệu chăm dâu tao cho tốt, mày mà để nó buồn thì coi chừng." Bà cả tặng hắn một cái nhìn sắc lẹm.
"Chẳng biết con là con ruột hay con ghẻ nữa."
---
"Được rồi, cậu về nhà đi. Em vào trong đây."
"..."
"Còn chuyện gì nữa sao?" Đang định quay đầu vào trong thì hắn đột nhiên giữ lấy góc áo của cậu.
"Em...hôn một cái." Hắn chỉ vào môi của mình.
"Đang trước nhà em đấy. Nhỡ ai thấy thì không hay."
"Một cái thôi mà..." Có tình yêu vào nó như vậy sao? Mới có thế mà cái mặt xị ra như sắp khóc thế kia. Chụt.
"Rồi đấy, cậu về đi. Đi đường cẩn thận."
"Em ngủ ngon nha. Nhớ mơ về tôi." Được em người yêu hôn phát cái tươi tỉnh hẳn ra.
Chính Quốc nhoẻn miệng cười. Không hiểu sao trước giờ cậu nghĩ hắn trưởng thành thế nào, mà bây giờ như một đứa trẻ vậy. Bước chân vào nhà, cậu giật mình khi thấy ba con người đang thập thò ở ngoài cửa:
"Á à, Quốc, mày với cậu Kim kia là như thế nào? Nhìn tình thế?" Trịnh Hiệu Tích bắt đầu tra khảo cậu.
"Quốc? Hai đứa có phải.."
"Dạ...dạ, con với cậu như mọi người thấy. Cha má con." Chính Quốc sợ lắm, cậu không nghĩ mình sẽ bị phát hiện sớm như vậy, cậu chưa đề cập đến vấn đề yêu đương bao giờ, sợ cha má ngăn cản.
"Haha, thấy chưa? Tôi nói mà ông không nghe."
"Rồi rồi, tôi tin."
"Cha má.."
"Không sao đâu con, con yêu ai là chuyện riêng tư, hạnh phúc cả đời, cha má không có quyền ngăn cản hay cấm đoán. Chỉ cần con vui, con hạnh phúc thì chuyện gì ta cũng ủng hộ." Bà Thơm cười hiền, xoa đầu đứa con trai nhỏ. "Con cảm ơn.." Cậu nhào vào lòng má như một đứa trẻ, cậu thật sự là rất may mắn khi có một gia đình như vậy. Họ tuy nghèo về vật chất nhưng lại giàu tình yêu thương con cái.
"Vậy anh chúc mày hạnh phúc nhá. Mặc dù là con nhà hội đồng đấy nhưng nó mà làm gì tổn thương đến cậu là anh múc ngay." Trịnh Hiệu Tích coi cậu như đứa em trai của mình vậy, sẵn sàng giúp đỡ chở che cậu mọi lúc.
"Em cảm ơn."
"Được rồi, được rồi. Vào nhà thôi. Tích hôm nay ở đây luôn nghen."
"Vâng thưa bác."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!