Trời bắt đầu mang lên mình chiếc áo mới. Trăng trên cao soi sáng khắp đường làng, ngõ xóm. Hôm nay nhiều sao quá. Thật đẹp! Dưới hiên nhà, bốn thằng con trai đang chơi đánh bài, cùng với tiếng cười rôm rả của hai ông bà hội đồng:
"Mày nè con.."
"Heo cơ nè, chết chưa con?"
"Á à, thằng này được."
"Ba đôi thông này, giờ thì ai chết?"
Thái Hanh mở to mắt nhìn anh trai ruột của mình? Đây là anh hắn sao? Không, không đây là kẻ thù thì đúng hơn.
"Anh được lắm."
"Ừ, anh cảm ơn, khen nhiều anh ngại lắm." Thạc Trân hí hửng.
"Nào, đưa cái mặt đây, để tao họa cái mặt mày nào."
Sau đó là một loạt những âm thanh cười hả hê đến từ vị trí ông bà hội đồng. Hắn cảm thấy mình như là con ghẻ vậy đó đa. Thật không thể chấp nhận nổi mà.
"Thôi muộn rồi, ngủ đi mấy đứa, thức khuya không tốt."
"Vâng ạ, tụi con đi ngay."
Không gian rơi vào tĩnh lặng. Vậy là lại một ngày nữa trôi qua trong hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười....
--------------
Sáng sớm tinh mơ, gà đã gáy, người trong nhà cũng lần lượt thức dậy. Đám gia đinh ở dưới bếp cũng xì xào to nhỏ:
"Hôm nay mần món gì đấy?" con Nụ hỏi.
"Hôm nay có món cá nè, cá hôm qua cậu Hanh đem về ấy, bây giờ mới kịp mần." Con Hồng đáp.
"Ừ, mần nhanh lên, ông bà không thấy cơm đúng giờ lại rầy thì khổ."
Bước ra khỏi phòng với bộ quần áo tươm tất, mấy cậu ra nhà lớn chào hỏi ông bà Kim. Sau đó ngồi vào bàn ăn:
"Nay Hanh đi đâu à con?" Ông Kim hỏi.
"Con đi ra ngoài kia lát thôi ấy mà, cha không phải lo đâu."
Thật ra, hắn vì nhớ bé kia quá, nên mới kiếm cơ ra ngoài đó đa. Mục đích là gặp người làm trái tim hắn nhớ thương .
"Mày cứ biết đường mà chơi. Đừng có lêu lỏng quá. Đi phá làng phá xóm, người ta lại về mách cha lại khổ." Ông Kim thở dài.
"Con biết rồi mà."
-------------
Dọc con đường làng quen thuộc, Hanh hắn lững thững bước đi. Ngó trước ngó sau, lại chẳng may va vào một người, hắn luống cuống:
Nghe được giọng nói quen quen, hắn ngước đầu lên nhìn. Đập vào mắt là hình dáng con người làm hắn nhớ nhung, tương tư bấy lâu. Vội vã mở lời:
"Ơ, Quốc, phải em không? Em đang làm gì ở đây vậy?"
"D-ạ, cậu, em, em đang đi bắt cá về bán." Cậu lí nhí trả lời.
"À, vậy sao? Tôi đi cùng em nhé, chẳng hay tôi cũng không có việc gì làm." Hắn vui vẻ chớp lấy cơ hội được gần bé xinh xinh tròn tròn.
"Cậu, cậu đi cùng em hả? Nhưng...nhưng..." Cậu ngập ngừng nói không thành tiếng.
"Không nhưng nhị gì hết. Tôi nói đi là đi. Hay em không thích tôi nên mới kiếm cơ không cho tôi đi cùng. Nếu mà như vậy thật thì tôi buồn lắm đấy."
"Không, không, ý em không phải vậy mà."
"Vậy thì chúng ta đi."
Chính Quốc đành phải dẫn cậu hai Kim đi ra bờ ao, bảo hắn ngồi trên bờ còn mình nhảy xuống nước bắt đầu công việc:
"Cậu ngồi đây đợi em, em xuống bắt cá nghen. Nếu chán quá cậu có thể về."
"Không, không tôi không chán đâu. Em làm gì thì làm đi, tôi đợi được."
Nói rồi, cậu bắt đầu công việc của mình, hết mò chỗ này, mò chỗ kia. Hôm nay trời nóng thì cậu bắt bằng tay, hôm trời lạnh thì lấy cần câu. Cậu thích công việc này lắm đó đa. Chẳng mấy chốc, giỏ đã đầy ú. Con to con nhỏ có cả. Cậu bước lên bờ, toàn thân ướt như chuột lột lại gần hắn:
"Cậu, về thôi."
CÁI GÌ ĐÂY?
CÁI GÌ TRƯỚC MẶT HẮN ĐÂY?
Đừng có như thế chứ, trước mặt hắn là một Điền Chính Quốc ướt sũng toàn thân, quần áo cũng vì thế mà bó sát vào người, lộ ra vòng eo thon nhỏ, hai điểm hồng hào lúc ẩn lúc hiện. Còn cả...ừm, hắn đang di chuyển con mắt xuống bờ mông của cậu đó. Khẽ nuốt nước bọt. Tịnh tâm, tịnh tâm. Em Quốc của hắn đẹp quá, lại còn ngon nữa, chết thật, chết thật, không bắt về sớm thì có khi bị thằng oắt con nào đấy cướp mất. Không ổn tẹo nào. Phải nghĩ cách thôi.
"H-ả, à, đúng rồi, đi về thôi."
Trên đường trở về, hắn và cậu sánh bước cùng nhau nói chuyện. Vì thế, Chính Quốc cũng đỡ e dè, mà cởi mở với hắn hơn. Nhiều cô gái cứ nhìn chăm chăm vào hắn. Nhưng chả hiểu mắt cậu hai Kim nhìn thế nào lại cho rằng mấy người kia đang nhìn em Quốc của hắn bằng một ánh mắt thèm thuồng. Cậu Kim đen mặt, lườm hết những con người ngoài kia.
Em Quốc là của tôi, của Kim Thái Hanh này. Đừng có mà nhìn em ấy như vậy, em ấy là của một mình tôi thôi, chỉ có tôi mới có quyền đấy.
"Em Quốc, hay em khoác tạm cái áo của tôi nghen? Em mà bị bệnh là tôi lo lắm lung." Vừa nói vừa cởϊ áσ choàng lên người cậu. "Không sao mà, em quen rồi."
"Thôi, cứ vậy đi. Em mà không nghe tôi giận đó."
"À... vâng ạ." Cậu sượng mặt trả lời.
"Giờ tôi đưa em về nhà nghen?"
"Phiền cậu lắm, em tự về được mà."
"Với em, cái gì cũng không phiền. Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!