"Quốc...em nói cái gì vậy? Em...em không nhận ra tôi sao?" Kim Thái Hanh tắt ngúm nụ cười trên môi, chân tay run run hoang mang tột độ.
"Tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà nhận ra?" Điền Chính Quốc lơ ngơ hỏi ngược, vẻ mặt bình thản ấy như sét đánh ngang tai với Kim Thái Hanh.
"Em...tôi là Kim Thái Hanh, chồng sắp cưới của em cơ mà." Hắn ríu rít nắm chặt lấy tay cậu, thần trí mơ hồ như không tin vào những gì tai mình vừa nghe.
"Không. Anh nói dối, tôi chưa gặp mặt anh bao giờ thì sao có thể là chồng sắp cưới được? Anh đừng có hòng lừa tôi." Điền Chính Quốc lạnh nhạt hất tay hắn ra, đôi mắt vô cảm nhìn người đàn ông trước mặt.
Trái tim hắn như bị bóp nghẹn, người hắn từng yêu đến thế bây giờ lại không nhận ra mình thì biết phải làm sao đây? Kim Thái Hanh cùng đôi mắt đỏ au sợ hãi ôm chầm lấy cậu không dám nới lỏng dù chỉ là một chút.
"Này. Anh làm sao vậy?" Cậu tròn mắt nhìn bờ vai hắn hơi run, không biết vì sao lại có chút buồn buồn trong đáy lòng.
"..."
"Sao không trả lời tôi?"
"..."
"Kim Thái Hanh?"
"K-không được đâu, em đừng quên tôi mà. Để tôi đi gọi đốc tờ cho em." Hắn ngẩng đầu lên cùng đôi mắt ngập nước, sóng mũi cao nay đã trở nên đỏ ửng. Chất giọng run rẩy trông tội vô cùng.
"Gọi làm gì cơ chứ? Em có bị làm sao đâu? Vẫn khỏe re cơ mà?"
"Em...em nhưng mà em không nhận ra tôi..."
"..."
Cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn là không nỡ nhìn hắn như vậy, thương quá chừng, nhìn người thương khóc thế này, cậu xót chết mất, Chính Quốc lắc đầu cười cười.
"Cậu nghĩ sao vậy? Hình bóng của cậu đã khắc ghi vào trong trái tim em rồi quên là quên thế nào được cơ chứ, chỉ định trêu cậu một chút. Ấy thế mà em không ngờ cậu tin sái cổ vậy luôn đó, điệu bộ lúc nãy buồn cười lắm đó đa." Điền Chính Quốc ôm hai má hắn, không nhịn được liền nhe răng cười thành tiếng.
Ban nãy, khi tỉnh lại người đầu tiên cậu nhìn thấy là người mình thương, bỗng trong lòng cảm thấy hạnh phúc lạ thường. Cái dáng vẻ cuống cuồng hỏi thăm cậu đủ điều như thế, Điền Chính Quốc thầm cười trong bụng. Đột nhiên cái suy nghĩ xấu xa này lại nảy ra trong đầu, không nghĩ rằng cậu hai Kim Thái Hanh lại bị dọa cho đến khóc luôn đó đa. Chính Quốc đang cảm thấy tội lỗi hết sức.
"Em..."
"Ơ sao thế? Em chỉ đùa thôi, em vẫn khỏe lắm lung, đừng khóc mà, giời ạ." Cậu luống cuống tay chân, khi thấy một Kim Thái Hanh im lặng nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Lần...lần sau đừng đùa như vậy, tôi sợ lắm, Quốc ơi." Thái Hanh thút thít mà ôm cậu vào trong lồng ngực, cái khoảnh khắc mà em kêu không nhận ra mình ấy, không ai có thể hiểu được hắn đã lo lắng đến mức nào đâu.
"E-em xin lỗi. Em không nghĩ cậu sẽ phản ứng như thế."
"Nhớ em."
Kim Thái Hanh nhìn người trong lòng, bàn tay đặt hai bên má hồng hào từ từ tiến đến áp môi mình lên bờ môi mỏng. Điền Chính Quốc không cự tuyệt, mà cùng hắn phối hợp. Hai chiếc lưỡi luồn lách vào trong khoang miệng của đối phương, dần dần cảm nhận được hết mật ngọt còn vương vấn bên trong.
Hắn dồn cậu vào tường mà tiếp tục hôn ngấu nghiến nhưng không quên đặt bàn tay ở phía sau đầu để người nhỏ không bị đau. Bàn tay còn lại vòng qua eo mà siết chặt, kéo sát về phía mình. Điền Chính Quốc nhắm mắt quàng tay qua cổ hắn mà ôm, nụ hôn ướŧ áŧ cứ kéo dài, tiếng chóp chép vang vọng khắp căn phòng im ắng.
Nước bọt chưa kịp nuốt xuống liền chảy dài hai bên mép, đầu lưỡi trở nên tê rần, hắn cắn cắn lên đôi môi sưng tấy cứ như không kiểm soát được bản thân, rời khỏi nụ hôn sâu hắn mon men từ đó chuyển dần xuống bên dưới nơi cần cổ trắng ngần. Thái Hanh cứ mút mát khiến chúng hằn lên một mảng đỏ ửng. Chính Quốc chỉ biết kêu lên một tiếng thật khẽ trong cuống họng rồi mặc hắn làm loạn trên cơ thể. Mò mẫm xoa nắn khắp nơi, bàn tay từ chiếc eo thon nhỏ hướng lên mở từng cúc áo, chạm đến hàng cúc thứ ba thì... Cạch.
Phác Trí Mân cùng mấy anh em từ ngoài cửa đã vang lên tiếng cãi nhau chí chóe. Cho đến khi cánh cửa được mở toang, anh là người đầu tiên bước vào và thấy một cảnh tượng bỏng mắt, vội vàng chạy ra chặn đám kia lại.
"KIM THÁI HANH, bọn tao chưa có bị mù đâu đó."
Chính Quốc nghe thấy tiếng thét vang vọng liền giật mình đẩy người hắn ra. Mặt mày đỏ ửng đến tận mang tai, chân tay hơi run chỉnh trang lại quần áo. Thật sự là ngượng muốn chết, ấy thế mà Kim Thái Hanh vẫn tỉnh bơ hôn mấy cái vào má cậu cho được.
"N-này...mọi người vẫn còn đang ở ngoài. Cậu đừng có làm như vậy."
Kim Thái Hanh cười cười, đứng phắt dậy đi về hướng cửa, khi nhìn thấy đám bạn ở bên ngoài thầm trách mắng vì đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Gì?"
"Chính Quốc tỉnh lại rồi sao? Thế mà không thông báo để cho mọi người còn hay." Kim Thạc Trân liếc em trai của mình, chất giọng có chút khinh bỉ. "Thì bây giờ biết rồi đó."
"Ừ, bận tâm tình với ẻm bên trong rồi còn đâu, tâm trạng nào mà nghĩ đến chúng ta lo đứt ruột ở bên ngoài. Thật là muốn mù luôn hai con mắt." Trí Mân mường tượng lại khung cảnh ám muội vừa rồi, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy nhức nhức đôi con ngươi.
"Ai biểu không gõ cửa? Phép lịch sự để đâu?" Hắn không những không xấu hổ, mà còn quay ngược sang trách anh.
"Mày..."
"Thôi không thèm nói nữa, bọn tao vào thăm Chính Quốc."
"Quốc à...em ổn chứ? Có thấy đau ở đâu không?" Trịnh Hiệu Tích lon ton chiếm chỗ đầu tiên, nắm lấy tay cậu đang nằm ở trên giường mà hỏi thăm tới tấp.
"E-em không sao đâu, em khỏe rồi mà. Anh Tích cùng mọi người đừng lo quá nghen." Cậu mỉm cười, đáp.
"Hỏi thăm xong rồi thì đi ra ngoài đi." Thái Hanh hung hăng giật lấy tay em người thương ra khỏi con người đối diện. "Không cần đuổi, đây tự đi. Có bát cháo này, cho Quốc ăn cho đỡ đói."
Đám nọ hận không thể nhào vô đánh bờm đầu tên Kim Thái Hanh này, đen mặt phủi mông bỏ đi.
"Tuấn nè, hay hai đứa mình cũng về phòng tâm sự đi." Kim Thạc Trân chớp chớp mắt nhìn em người yêu của mình.
"Dạ được. Mình đi nhanh đi anh." Nam Tuấn trong lòng như nở hoa, sánh vai cùng cậu cả Thạc Trân bước đi bỏ lại đám bạn vẫn còn nhìn nhau ngơ ngác.
"Mẹ nó, anh em nhà này tao muốn choảng cho mấy đôi dép lắm rồi đó." Trí Mân xắn tay áo bực mình, khí thế hừng hực sẵn sàng chiến đấu.
"Thôi kệ nó đi, chúng mình cũng có nhiều chuyện để nói lắm, cùng nhau về rồi đóng cửa rồi nói chuyện nghen." Mẫn Doãn Kì mặt gian nhìn anh, giọng nói pha chút bỡn cợt.
"Á...mày thả tao xuống coi..."
Trịnh Hiệu Tích: "?"
...
Phòng của Kim Thái Hanh. "Một muỗng nữa đi, em ăn thế sao mà no được?"
"N-nhưng mà em không muốn ăn nữa đâu, bây giờ em chẳng muốn ăn gì cả, nó kiểu buồn nôn lắm đó đa, em không hiểu mình bị cái chi nữa." Chính Quốc bĩu môi nhìn bát cháo vơi chưa được phân nửa, dạo này cậu thấy bản thân có chút khác khác.
"Em ăn thì con của chúng ta mới khỏe mạnh được chứ, phải không hửm?" Thái Hanh buồn cười, quên béng đi mất một chuyện quan trọng chưa nói với cậu.
"Em không muốn...khoan đã, con? Con nào cơ?" Điền Chính Quốc đang định phản kháng thì nhận ra điểm bất thường, như không tin vào những gì mình vừa nghe, cậu lắp bắp hỏi lại.
"Con của chúng ta. Trong bụng em có con của chúng ta." Hắn chạm nhẹ lên chiếc bụng phẳng qua lớp áo mỏng, ánh mắt đầy ý cười nhìn người con trai hắn yêu.
"C-cậu...em em có em bé thật ạ?" Chính Quốc rưng rưng, nói. "Ừm. Được 2 tuần rồi."
"Con...con của em..."
"Của tôi nữa."
"Em...em vui lắm cậu ơi...hức." Cậu vỡ òa trong niềm hạnh phúc, ôm chặt lấy hắn mà nức nở.
"Tôi cũng vậy. Sau này, sẽ chăm lo cho hai ba con thật tốt."
---
ý định ban đầu là ngược thật đó, nhưng mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!