Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc tâm tình với nhau cả nửa ngày trời mới chịu bước ra khỏi phòng. Cả hai cùng sánh vai thong dong lên trên nhà lớn. Giữa ban ngày ban mặt, hắn chẳng chịu giữ chút thể diện đâu đa, cứ ôm ấp rồi lại xoa bụng cậu miết thôi, đã thế còn cười tươi rất khoái chí. Chính Quốc lắc đầu, chán chả buồn nói nữa !
"Quốc, trời ơi, nghe tin con khỏe lại má mừng lắm đó đa." Bà cả đặt vội tách trà nóng hổi vừa mới nhấp môi một ngụm nhỏ xuống bàn, tay chân lóng ngóng hỏi han sức khỏe dâu cưng.
"Con trai của má, còn đau nhức chỗ nào không?"
Ông bà Điền cũng có mặt tại đây sau khi nghe tin cậu đã tỉnh lại. Ông bà đang ở nhà bên vội vàng cấp tốc chạy sang bên này để thăm con trai của hai người, thấy Chính Quốc vẫn khỏe mạnh, ông bà vui phải biết.
"Con khỏe quá chừng luôn nè, cha má đừng có lo quá nghen, kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe." Cậu cười cười phải phép, nói nói mấy câu cho cha má khỏi lo.
"Tốt, tốt quá rồi. Ăn uống nghỉ khỏe nhớ chưa? Còn có cháu của má nữa đó."
"Vâng, con biết rồi mà. Cháu của má cũng là con của con chớ đùa." Chính Quốc cười xòa, ánh mắt xuất hiện những tia vui vẻ lạ thường.
"Thằng Hanh, mày cứ liệu mà chăm con má cho tốt. Để cháu nội với Quốc nó xảy ra vấn đề gì thì coi chừng ta đó." Bà cả nghiêm giọng, đang âu yếm Chính Quốc bao nhiêu, quay sang con trai mình thì chỉ dành cho một cái liếc mắt.
"Má không nhắc thì con cũng biết đường mà chăm thật tốt cho hai ba con. Má làm như con ác ôn khốn nạn lắm không bằng." Thái Hanh bĩu môi, tay xoa xoa bụng phẳng không ngớt.
"Ừm, biết điều là tốt."
...
Thái Hanh và Chính Quốc cùng ngồi lại tán ngẫu với hai bên cha má. Nào là bao giờ cưới? Đặt con tên gì? Trai hay gái nhỉ? Tất tần tật những câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu.
"Để cha má tính xem, lúc nào thích hợp để làm đám cưới. Dù gì cũng có mang rồi, cưới càng sớm càng tốt."
"Bà thông gia nói phải, cũng nên cho hai đứa nó cưới nhanh thì hơn. Để lâu tôi nghĩ cũng không tốt đâu đa."
"Dạ vâng, tụi tui không để Quốc nó chịu thiệt đâu."
"Cha má cứ tính đi ạ, con xin phép dẫn Quốc về phòng nghỉ trước." Thái Hanh nắm lấy bàn tay trắng hồng mà xoa đều, miệng cười thích thú khi nghe tin sắp được cưới người thương.
"Ừm, hai bây đi đi."
...
"Cậu, phòng mình hướng kia mà? Cậu dẫn em đi đâu vậy?" Chính Quốc ngập ngừng khó hiểu, trong lòng không khỏi thắc mắc vì sao lại rẽ vào con đường hướng tới nhà kho?
"Gặp một người."
Bước chân tới một nơi không bóng người, Kim Thái Hanh đẩy cửa nhẹ nhàng vào bên trong. Mạng nhện chằng chịt, cùng bụi bậm bay phất phới khiến Chính Quốc nheo mày, ho vài cái. Thái Hanh thấy vậy liền đưa tay xoa xoa lưng cho người thương bé nhỏ.
"Ai?" Giọng nói có chút mệt mỏi, ỉu xìu vọng ra từ bên trong song sắt.
"Quỳnh Lam?" Điền Chính Quốc cau mày, sao cô ta lại bị nhốt ở trong này vậy? Không phải vì chuyện của cậu đó chứ?
"Đ-Điền Chính Quốc?"
"Phải, là tôi. Cô không ngờ tôi vẫn còn mạnh khỏe và đứng ở đây nói chuyện với cô chứ gì?" Cậu tiến tới lại gần nơi cô ả, ánh mắt sắc lẹm có chút khinh thường.
"T-tôi...tôi không..."
"Cậu có thể cho em một chút thời gian nói chuyện riêng với cô ấy không?" Chính Quốc quay đầu nhìn về phía hắn đang đứng, không nhanh không chậm, bảo. "Được, tôi chờ em bên ngoài."
"Bây giờ chỉ còn tôi với cô, còn điều gì muốn nói, thì xin mời?" Cậu nhìn thẳng vào ả ta mà đanh giọng, mạng của cậu lớn cũng may là không gặp chuyện gì nguy hiểm. Con người trước mặt này, Điền Chính Quốc không thể ngờ có thể làm ra những chuyện vô lương tâm như vậy.
"Tôi...tôi lúc ấy không kiểm soát được hành động của mình..." Quỳnh Lam cúi đầu không dám trực tiếp đối diện, bởi chắc có lẽ trong mấy ngày qua, cô ả cũng đã ngộ nhận được vài điều.
"Tiểu thư à, chắc có lẽ cô đã hiểu sai về khái niệm giữa cái được gọi là tình yêu và sự đố kị, ganh ghét rồi. Đó không phải là vì cô yêu anh ấy đâu, chỉ là vì cô không muốn thua kém một thằng đờn ông như tôi thôi. Cái mà cô luôn chấp niệm, chỉ đơn giản là sự hiếu thắng bên trong con người của cô, Quỳnh Lam ạ. Bây giờ chưa phải là quá muộn để ngộ ra, cô nên suy nghĩ chín chắn và thấu đáo hơn đi. Đừng để sau này, người thiệt thòi nhất chung quy lại vẫn chỉ là cô, không phải ai khác." "Cũng khá may, con của tôi vẫn còn khỏe mạnh, nếu mà có chuyện gì xảy ra, thì chắc giờ này tôi không còn đứng đây để nói mấy lời này với tiểu thư đâu."
"Tôi không dám chắc, nhưng nếu cô yêu Thái Hanh thật lòng. Thì cũng nên tôn trọng và ủng hộ quyết định của anh ấy. Không phải Kim Thái Hanh thì sau này nhất định cũng sẽ có một người khác yêu thương cô hết mực, cái quan trọng là cô gặp đúng người và đúng thời điểm thôi."
"Quỳnh Lam, một lời khuyên thật tâm muốn dành cho tiểu thư, đừng mãi chỉ nhìn về một hướng, cũng đừng chỉ nhìn về một người mãi mãi không thuộc về mình. Tiểu thư có tài, có sắc, tôi không tin, cô không tìm được một người thích hợp với bản thân để ở bên cạnh quãng đường đời về sau."
"Rõ ràng...tôi là người đến trước...nhưng anh ấy lại chọn cậu thay vì chọn tôi..." Quỳnh Lam ứa lệ, những lời nói ban nãy của Chính Quốc như một nhát đâm thẳng lên não bộ của ả, khiến cô nhận ra một số điều mà trước giờ bản thân chưa hề nghĩ tới. "Vậy rõ ràng người anh ấy yêu là tôi, nhưng cô vẫn cố chấp cho dù biết trước kết quả?"
"Chỉ vì cô có tình cảm với anh ấy, nên cô muốn được đáp lại? Tình yêu không thể đến từ một phía, cũng như không thể yêu một người mà bản thân không đặt người đó ở trong tim. Tôi và anh ấy, cả hai đều luôn hướng về đối phương. Bây giờ, chỉ vì cô nói cô yêu anh ấy, thì tôi phải có trách nhiệm nhường lại sao? Phạm Quỳnh Lam, đến cuối cùng cái cô nhận lại là điều gì?"
"Chắc tiểu thư đây cũng hơn tôi vài tuổi, tôi nghĩ chắc cô không muốn để một thằng nhóc kém cỏi dạy mình mấy cái đạo lí ở đời như này chứ? Suy nghĩ sâu xa và đúng đắn một chút. Đừng đặt lợi ích của bản thân lên đầu, mà làm ảnh hưởng đến những người khác. Bởi, trên đời, cái gì cũng có cái giá của nó, thưa tiểu thư." "..."
"Những lời cần nói, tôi đã bày tỏ xong. Chuyện hôm trước, coi như tôi sẽ không tính toán làm chi. Vì tôi nghĩ, ai cũng có những lần lầm lỡ. Quan trọng là bản thân có chịu sửa đổi và tiếp thu hay không? Tiểu thư Phạm, tôi xin phép trước." Điền Chính Quốc nói một tràng không dứt đến khô cả cổ, toan tính đứng dậy quay người rời đi, cậu không muốn nán lại lâu nữa.
Vừa mới bước được vài bước chân, Kim Thái Hanh đã từ đâu chạy tới ríu rít vuốt ve người thương.
"Em làm gì ở trỏng mà lâu quá vậy? Cô ta có làm gì em không? Có bị thương chỗ nào không?"
"Em không sao. Cô tình nhân cũ của cậu coi bộ còn tình cảm với cậu lắm đó đa." Chính Quốc buông một câu châm chọc, khịa kháy. Ai biểu hồi xưa đào hoa quá làm chi? Để giờ mang vạ vào cái thân. Coi cái mặt thấy ghét quá chừng. "Quốc...em, hồi xưa suy nghĩ còn non dại. Hiện tại hay tương lai tôi chỉ yêu mỗi một mình Chính Quốc thôi." Thái Hanh xoắn xuýt phản bác.
"Đừng nói trước, coi chừng bước không qua." Trong lòng đã sớm cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hờn dỗi.
"Tôi yêu em lắm lung, em không tin tôi hả?"
"Cứ cho là vậy đi."
Nói rồi, Chính Quốc bước đi thật nhanh bỏ lại Kim Thái Hanh mặt mày bí xị chới với đuổi theo phía sau.
[...]
Trời chuyển tối muộn, ai cũng đã về phòng nấy. Thái Hanh và Điền Chính Quốc cũng không phải ngoại lệ. Người lớn tựa lưng vào thành giường, còn người nhỏ ngang nhiên ngả hẳn người về phía lồng ngựa vững chắc. Người ở phía sau, bao trọn con người trước mặt vào trong lòng. Kim Thái Hanh mon men nắm lấy đôi bàn tay trắng xinh của Chính Quốc mà xoa xoa, tay còn lại tiếp tục đặt trên chiếc bụng mà thủ thỉ: "Con phải thật khỏe mạnh đó đa. Đừng có mà quấy ba Quốc của cha đó."
"..."
"Cậu này, ngày mai mình đưa Quỳnh Lam về với gia đình nghen. Em không muốn giữ cổ lại đâu." Chính Quốc được hắn ôm và thì thào liền cười khúc khích. Nhưng không quên có việc quan trọng hơn cần phải nói.
"Được. Nghe em hết mà. Tôi chỉ sợ cô ta sẽ làm hại đến em nữa thôi."
"Sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Cậu hãy nghe em lần này. Chắc cổ cũng biết lỗi của mình rồi."
"Vậy ngày mai tôi sẽ cho người rước cô ta về."
"Dạ, em cảm ơn cậu."
"Ưʍ...nhột em..." Chính Quốc cười hi hi ha ha khi hắn cứ mút mát vành tai mẫn cảm.
Kim Thái Hanh vẫn tiếp tục công cuộc làm loạn trên cơ thể người nhỏ. Từ vành tai đến cần cổ trắng nhưng cuối cùng vẫn trườn lên môi lưỡi một hồi rồi nằm bệt xuống bên cạnh, ôm chặt người thương trong lồng ngực. Nhẹ nhàng chạm môi lên trán, giọng nói trầm ấm vang đều bên tai. "Tôi yêu em, và con thật nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!