Bầu bì ốm nghén, ăn chẳng được bao nhiêu lại nôn thốc nôn tháo. Chính Quốc khó ở ngồi sau vườn cùng Kim Thái Hanh. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế xoa xoa tấm lưng qua lớp áo mỏng cho người bên cạnh. Vẻ mặt hớt hải cộng thêm vài phần lo lắng.
"Ụa...ụa..."
"Em, em có ổn không? Uống nước đi."
"Bụng em khó chịu lắm." Điền Chính Quốc vừa nôn sau khi ăn bát cháo thịt, uống cốc nước hắn đưa, môi bĩu ra nhăn nhó.
"Em ăn rồi lại nôn hết ra thế này thì lấy đâu ra chất cơ chớ? Khó chịu ở đâu, tôi xoa cho nhé." Hắn kéo cậu ngồi vào trong lòng, xoa xoa cái bụng chứa một sinh linh bé nhỏ. Trong lòng dấy lên một nỗi xót xa.
"Hức- em ăn không được. B-buồn nôn lắm..." Cậu khó chịu mà nấc lên, vòng tay qua ôm hắn, mặt xinh vùi vào trong hõm cổ cọ cọ chiếc mũi cao cao.
"Ngoan. Vậy em có thèm ăn gì không? Tôi kêu chúng nó mang lên cho."
"E-em thèm chua..." Cậu lén nhìn lên hắn, Chính Quốc biết hắn sợ cậu ăn nhiều đồ chua sẽ không tốt, nên thi thoảng mới cho cậu ăn thôi...
"Được rồi, tôi dẫn em đi hái xoài."
"N-nhưng mà nhà mình làm gì có cây xoài đâu?"
"Hái trộm."
Không để người kia kịp nói tiếp, Kim Thái Hanh nắm lấy bàn tay trắng xinh kéo đi, Điền Chính Quốc phía sau ú ớ không thành tiếng.
Một quãng đường lăn tăn đi bộ, hai người dừng chân tại nơi cần đến. Cây xoài nhà ông Toàn trĩu quả chìa cành ra tận bên ngoài sân. Kim Thái Hanh liếc ngang liếc dọc, khi không nhìn thấy ai mới bắt đầu kề sát tai Chính Quốc nói nhỏ:
"Em đứng đây, có ai đến là nói tôi ngay biết chưa?"
"Anh định làm gì vậy?"
"Thì hái xoài cho em ăn."
"Không được đâu, để người ta biết thì hổng có hay." Chính Quốc bấu lấy cánh tay hắn mà nói, ánh mắt có chút xao động.
"Hái mấy quả thôi, không ai biết đâu. Em cứ đứng đây, tin tôi là được." Kim Thái Hanh bật cười, vuốt ve bầu má núng nính. Ngày xưa hắn cùng với mấy đứa bạn hay làm như vậy suốt. Có lúc còn bị chủ nhà thả chó rượt xách quần chạy không kịp ấy chứ.
Chính Quốc nơm nớp lo lắng nhưng cũng nhanh chóng gật đầu. Kim Thái Hanh nhanh tay nhanh chân vặt hái những quả xoài xanh xanh vén áo lên bỏ vào.
...
"Anh ơi, nhiêu đó đủ rồi. Mình đi về thôi." Điền Chính Quốc chạy lại níu tay hắn, từ nãy đến giờ trẩy được cũng kha khá rồi. Một mình cậu ăn không xuể.
"Nghe em. Đi."
Một nhỏ một lớn, nắm tay nhau cùng với một bọc xoài đầy ắp. Điền Chính Quốc nuốt nước bọt ừng ực, cậu thật sự rất thèm chúng.
Về đến nhà, Thái Hanh đẩy cậu vô phòng. Bản thân lại lon ton xuống bếp lọ mọ rửa sạch đống quả kia, rồi tận tay gọt vỏ từng quả cho người thương ở bên trong phòng. Mang danh cậu hai nhà ông hội đồng có tiếng có tăm nhất vùng, nhưng bây giờ lại cặm cụi ở dưới bếp cầm con dao thái qua thái lại đến nỗi đầu ngón tay có chút rỉ máu.
Cảm thấy tất cả đã ổn. Hắn lại nhanh chân chạy vào phòng. Hớn ha hớn hở ngồi xuống giường rồi kéo cậu vào lòng của mình. Tay phải vòng qua eo, tay trái cầm miếng xoài kề sát miệng nhỏ.
"Em ăn đi, của em hết đấy. Thấy tôi thương em chưa?"
"Dạ. Em cảm ơn."
Điền Chính Quốc cười tít mắt há miệng nhai nhai. Hắn nhìn cậu ăn mà có chút nhăn mặt nhưng sao trông cậu ăn ngon lành lắm lung. Người nọ ngồi trên đùi người kia, vui sướng ăn từng miếng một, cảm giác như được lấp đầy khoảng trống khiến cho Chính Quốc tươi tỉnh hơn hẳn. Kim Thái Hanh tựa cằm lên vai người thương, bàn tay như đã quen thói, luồn hẳn vào bên trong lớp vải lụa mà xoa nắn linh tinh.
"Ngon lắm hả?"
"Dạ."
Thái Hanh mỉm cười đầy dịu dàng, nhìn thấy người ấy vui vẻ mà bản thân cũng vui lây.
Chính Quốc nhồm nhoàm thưởng thức cho thỏa cơn thèm. Hắn ở phía sau với vẻ mặt vô cùng tận hưởng, thích thú khi bàn tay chu du chạm qua từng tấc da mềm mịn. Chiếc áo lụa màu trắng từ lúc nào đã bị mở tung những hàng cúc. Kim Thái Hanh sờ nắn một cách say mê, trượt dần từ chiếc bụng nhô ra rồi tới khuôn ngực có chút căng cứng, hình như từ lúc mang thai nó to hơn thì phải. "Ư...đừng sờ mà. Nhột lắm."
"..."
Hắn không có ý định sẽ dừng lại, xoay ngược cậu ngồi trên đùi của mình đối diện với hắn. Kim Thái Hanh đưa tay đỡ lấy tấm lưng, hơi cúi đầu ngậm đầu ti vào trong miệng. Hắn mút mát một cách ngon lành, đầu lưỡi đảo quanh khuôn ngực nhỏ nhắn, căn phòng vang vọng tiếng va chạm chóp chép.
"Ưʍ...A-anh nhả ra đi mà." Chính Quốc khó khăn lên tiếng, hai má hồng hây hây cùng chiếc áo trễ xuống tận bả vai.
"..."
Hắn trêu đùa với đầu ti khiến nó trở nên sưng đỏ, dính nhớp đầy nước bọt đọng lại khiến chúng trở nên sẫm màu. Thái Hanh cắn cắn day day mới chịu nhả ra, nhướn tới áp môi mình vào bờ môi chúm chím nọ.
"Em không thích tôi hôn sao, hửm?" Ôm lấy bầu má của xinh yêu, hắn đặt nụ hôn nhẹ trên gò má.
"Anh bắt nạt em...hức- không thèm chơi với anh nữa." Chính Quốc thút thít, bản thân vừa bị hôn cho sưng mỏ nhưng lại bị người kia được đà làm tới.
"Ngoan nào."
Cậu nũng nịu vùi đầu vào trong lồng ngực chồng mình cọ tới cọ lui khiến hắn có chút nóng trong người.
"Xinh đẹp ạ, tôi không xong thật rồi."
"A-anh bị làm sao? Anh bị bệnh ở đâu ạ? Đau chỗ nào?" Cậu luống cuống ngẩng đầu hỏi han, nghe hắn nói như thế ngỡ tưởng như bị gì nặng lắm ấy khiến Chính Quốc lo lắng không thôi. Nắm lấy bàn tay trắng trẻo, Thái Hanh không ngại ngùng mà đặt lên nơi đũng quần qua lớp vải mỏng. Tông giọng trầm khàn vang vọng bên tai.
"Ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!