Chính Quốc thay quần áo tươm tất, từ đầu đến chân đứng đợi cậu hai Kim trước cửa. Thái Hanh vừa đến nơi liền vui vẻ gọi:
"Chính Quốc, em đợi tôi lâu chưa?"
"Dạ, cũng vừa mới thôi ạ."
Ôi. Hôm nay em Quốc của hắn đẹp quá. Lại còn thơm thơm mùi đào. Mùi hương này làm Hanh hắn say mê quá chừng. Thích chết mất.
"Vậy mình đi nghen, tôi thấy chỗ này hay lắm lung."
"Vâng ạ."
----------------
Điểm dừng là một chợ đêm, ở đây nhiều thứ đẹp thật sự. Chính Quốc cậu chưa đến đây bao giờ. Nhưng mà đông quá, như thế này nhỡ lạc mất nhau thì chết, cậu không biết đường về đâu.
"Chính Quốc, có đẹp không em?"
"Đẹp lắm cậu ơi, lần đầu em đến đây đó đa."
"Em thích là tốt rồi. Vậy hôm nào rảnh tôi lại dẫn em đi."
"Cảm ơn cậu."
Theo chân Kim Thái Hanh, hắn đến một quầy bông gòn, hắn bảo cậu đứng đấy đợi, còn mình chạy ra mua:
"Em Quốc, em thích ăn cái kia không? Tôi mua cho em."
"Dạ thôi, không cần đâu ạ."
"Em không phải ngại đâu. Cứ nhận cho tôi vui."
Không đợi cậu trả lời, hắn nhanh chóng tiến lại mua và cũng nhanh chóng trở ra trên tay là một cây bông gòn:
"Nè, của em, em ăn đi."
"Dạ, em xin."
Cậu vừa ăn vừa ngắm đông ngắm tây, bỗng cậu có cảm giác tay mình như có ai đó bao phủ, cảm giác thật ấm áp. Chính Quốc ngước mắt lên nhìn Thái Hanh khó hiểu, hắn cũng nhìn cậu nói:
"Tại ở đây đông quá, tôi sợ em lạc mất thôi. Em đừng suy nghĩ nhiều."
"D-ạ, em, em..."
"Chỗ kia có pháo hoa kìa, mình đi thôi." Kim Thái Hanh vội vã nắm chặt tay cậu bước đi, không đợi cậu đáp trả.
Tay em Quốc nhỏ nhỏ xinh xinh, lại còn ấm nữa. Nắm thích thật đấy. Cái gì của em Quốc cũng xinh hết. Hanh tôi đang vui sướng lắm đấy em biết không?
Còn Điền Chính Quốc từ nãy tới giờ cứ ngại ngùng đỏ cả mặt. Không dám nhìn người kia.
Đi đến cuối chợ, ở đây đông người thật. Người người nhà nhà đến đây xem pháo hoa. Họ chen lấn xô đẩy nhau để kiếm một chỗ đứng tốt nhất. Vì quá nhiều người, nên hai thân ảnh cứ dính sát vào nhau, làm cho ai kia bối rối, mặt đỏ như trái gấc.
"Quốc à, em ráng chịu một lát nghen, hôm nay chả hiểu sao lại đông như vậy."
"Không sao ạ. Em đứng được mà."
Hai người đứng đối diện nhau, chen lấn để tìm đường. Chẳng may, có một ai đó vô tình đụng trúng cậu hai Kim, làm cho hắn mất đà ngã về phía trước.
TRỜI ĐẤT.
LÀNG NƯỚC ƠI.
Hắn...hắn đang chạm môi mình vào môi em người thương đó. Nhưng chả được bao lâu hắn bối rối, buông ra ngay. Cậu hai Kim ngượng mặt, lắp bắp thanh minh:
"E-m, em...không phải như vậy đâu. Tại, tại có người đụng trúng tôi."
"D....ạ, kh-ông sao ạ." Điền Chính Quốc xấu hổ đáp.
"Bây giờ cũng tối rồi, hay mình về sớm đi em."
"Được ạ."
Suốt đường đi, không ai nói với nhau câu nào. Chắc ngại chuyện ban nãy. Nhưng tay thì vẫn nắm chặt đó đa.
Cả hai cứ bước đi mà không để ý có một con mắt đang nhìn, con mắt của sự tức giận, ganh tị ghen ghét:
"Anh Hanh, anh bỏ em là vì cái thằng đực rựa kia sao? Anh cứ chờ đấy, em không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu. Anh không thuộc về em, thì cũng đừng mong người khác có được."
---------
"Em vào nhà đi. Tôi cũng về đây."
"Cậu về cẩn thận. Em vào nhà trước." Chính Quốc nhanh chân chạy vào nhà.
Kim Thái Hanh cứ đứng đấy cười ngây ngốc. Nhìn vào ai mà nghĩ là cậu hai Kim nổi tiếng lăng nhăng, trêu ghẹo hoa bướm giờ đây lại phải lòng một bé xinh xinh bán cá ngoài chợ. Đã thế còn mê đắm đuối. Say mê con người ta không đường lui chứ. Về đến nhà, ăn cơm tối xong xuôi, Thái Hanh về phòng của mình. Loay hoay mãi mà chẳng thể ngủ được. Trong tâm trí chỉ nghĩ về hình bóng ai kia thôi. Hôm nay, hắn được chạm môi em người thương đó. Cảm giác thật thích, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng như chuồn chuồn bay nước nhưng cũng đủ để Hanh hắn cảm nhận được môi em thật mềm, chạm nhẹ một cái cũng đủ làm trái tim này loạn nhịp.
Em Quốc à, tôi yêu em chết mất. Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã biết cuộc đời tôi sống không thể thiếu em rồi. Nói ra thì không ai tin, chứ tôi là thật lòng với em đó, không như những người khác đâu. Nên là Chính Quốc không biết có thích tôi chút nào không nhỉ?
---------------
Ở bên kia như thế nào, thì bên này cũng vậy đấy. Chính Quốc nhà ta cũng đang bồn chồn mãi chẳng vào được giấc ngủ. Hình ảnh hai người lúc ấy cứ hiện mãi trong trí nhớ của cậu thôi. Phải công nhận, cậu Kim nhà hội đồng như lời đồn, đẹp trai, cao ráo hết sức thảo nào mấy cô mấy cậu mê như điếu đổ. Cái lúc đi chợ đêm, cậu cũng lén nhìn người ta nhiều lắm lung. Lúc ấy, cậu có cảm giác lạ lắm, ngại ngùng bồi hồi chẳng hạn, cảm giác gì đó mà chính cậu cũng không giải đáp được. Trong lòng cậu đang hỗn loạn cực kì. Một đống suy nghĩ, tâm sự lại hiện lên. Lạ thật đấy. Không biết cậu hai có như vậy không nhỉ? Hay cậu lại ghét mình rồi? Mà mình đâu có làm gì sai. Nhưng...nhưng mà trái tim lúc ấy thật lạ, sao nó cứ như đánh trống trong ngực vậy. Thình thịch như sắp rớt ra ngoài đến nơi. Không được, không được, chắc cậu Kim không có ý gì đâu. Cậu làm sao có thể để ý một đứa như mình cơ chứ. Mình chỉ biết suy nghĩ lung tung thôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!