Kim gia hôm nay nhiều người qua lại quá đa? Sáng sớm tinh mơ, một hàng dài những chiếc xe chở lúa đỗ ngoài cổng. Chẳng là, hôm nay là ngày thu hoạch lúa để đem đi bán. Trong nhà lớn, ông Chính đang bàn bạc với ông bà Kim.
"Ông hội đồng thấy mùa màng năm nay được không đa?"
"Được, được tốt lắm chớ đùa. Công nhận ông Chính chăm khéo quá chừng. Đợt thu hoạch lần này diễn ra suôn sẻ như vậy, một phần cũng nhờ ông đây cả. Tôi quả là không nhìn sai người mà." Ông Kim tự hào nói.
"Ông hội đồng cứ nói quá. Việc tôi nên làm mà. Gia đình tôi cũng mang ơn ông bà nhiều lắm lung. Mấy cái này có là gì đâu chớ."
"Ấy ấy, chúng tôi có sao nói vậy. Xưa nay, nhà tôi thấy bà con ai gặp khó khăn, bất trắc gì giúp được ai thì giúp thôi. Sống là phải cho đi đúng không đa? Tôi cũng chẳng cần nhận lại cái chi. Chỉ mong gia đình mãi đầm ấm, hạnh phúc là được rồi." Bà Kim nhà ông hội đồng từ trước tới nay vẫn vậy. Bà hiền hậu, nhân từ lắm lung. Hồi xưa còn là thiếu nữ, bà cũng nổi tiếng xinh đẹp, giỏi giang được đám trai trong làng theo đuổi dữ lắm. Nhưng bà lại gặp vào yêu ông hội đồng đây. Mang tiếng là ông lớn trong Kim gia rộng lớn mà chỉ có mỗi bà là vợ, không có thói ong bướm bên ngoài. Bà Kim có phúc lắm đó đa.
"Cha à, cái này để được ở đâu ạ?" Kim Nam Tuấn đang khiêng mấy bao lúa vào nhà ông hội đồng.
"À, đây là con trai một của nhà tôi. Nó tên Tuấn, vừa tròn 20, đợt thu hoạch lúa lần này cũng một phần nhờ nó cả." Ông Chính mỉm cười nói.
"Dạ, con chào ông bà hội đồng."
"Ừm, chào con. Cha chả, ông Chính đẻ khéo quá đa. Con trai cao to khỏe mạnh quá trời lại còn chăm chỉ làm lụng giúp đỡ cha má nữa chứ. Chả bù cho mấy thằng quỷ sứ nhà tôi." Ông Kim tấm tắc khen anh.
"Cha, cha lại nói xấu con đúng không?" Thạc Trân ngái ngủ bước ra ngoài.
"Đấy, con cái nhà ngủ đến trưa trời trưa trật mới dậy, nhìn mà chán." Ông Kim xua tay thở dài.
"Cha suốt ngày kiếm cớ mắng con thôi."
"À, Tuấn đúng không đa? Con để mấy bao lúa ở gần nhà kho hướng bên phải cho bà nghen." Bà Kim nhanh chóng đổi chủ đề.
"Dạ."
Lúc này Thạc Trân mới quay đầu nhìn, cái con người này cứ làm anh nghĩ suốt mấy đêm đây sao? Vậy mà hôm nay chả thèm chào hỏi anh một câu cơ đấy. Được lắm.
----------
Xong xuôi tất cả. Kim Nam Tuấn tạm biệt ông bà hội đồng rồi cũng đi dọc con đường quen thuộc để trở về nhà.
"Thằng Trân, mày cẩn thận khéo ngã xuống bây giờ." Phác Tri Mân lo lắng nói.
"Yên tâm, tao trụ được, mấy trái xoài trên này mới ngon."
Đấy, cậu cả nhà họ Kim lại đang đi trộm xoài. Hình tượng ở đâu? Danh dự gia đình để đâu? Nhưng mà mấy cái đấy có ngon như xoài chấm mắm ruốc không?
"AA.....A, MÂN....." Tiếng hét của Thạc Trân vang vọng.
Ể, sao ngã xuống mà không đau vậy nè?
Thạc Trân nhắm tịt mắt bây giờ mới dám mở ra. Trước mắt cậu kim nhà nọ hình như, hình như là cậu đang nằm trong vòng tay ai đó...Trái tim cậu cả Kim lại bắt đầu đánh trống trong ngực.
"Cậu Kim, cậu....cậu có sao không?"
"H-ả, aa, tôi không sao, thật ngại quá, cảm ơn em đã giúp tôi." Thạc Trân ngượng ngùng đáp trả, vừa nãy mải nhìn người ta không chớp mắt. Thật là ngại quá đi.
"Á à, thằng này có gian tình? Thích người ta à ? Mà tao kêu mày cẩn thận rồi mà lại để bị ngã xuống cơ. Đang ngắm trời ngắm đất, thấy tiếng hét của mày làm tao hú hết cả vía, lúc quay qua thấy mày đã nằm trọn trong vòng tay người ta rồi. Còn nhìn nhau đắm đuối nữa chứ. Khai thật đi." Phác Trí Mân khi thấy Nam Tuấn rời đi bắt đầu gặng hỏi.
"C-ái gì mà gian tình chứ? Người ta không thích tao đâu. Vừa mới gặp vài ba hôm, yêu đương cái chi." Thạc Trân vội phủ nhận. "Thế, thế mày có thích người ta không ?"
"Tao...tao, tao không biết."
"Chán mày thế, mọi hôm tán tỉnh mấy em thì nhanh lắm. Thôi, đi về."
"À ừm.."
---------------
"Em Quốc, lại gặp em rồi."
"Ơ, cậu, cậu đi đâu đây ạ?"
"À, tôi đi loanh quanh vô tình gặp em thôi mà."
Tôi sẽ không nói là tôi đi kiếm em từ nãy tới giờ chảy cả mồ hôi nách đâu.
"Vậy ạ? Em đang ra bờ ao tắm đó đa. Nước ở đấy mát lắm lung."
"Thế cho tôi đi chung với."
Tôi phải canh chừng em, không lỡ thằng nào thấy em Quốc của tôi tắm thì sao. Tôi không cho đâu.
"Cậu cũng muốn đi sao ạ? Vậy, vậy để em dẫn cậu đi."
Ra đến bờ ao, cậu dừng lại, nói với hắn vài câu:
"Cậu có muốn xuống cùng em không?"
"Thôi, em cứ xuống đi."
"Cậu không muốn xuống thật hả? Ở đây, nước sạch với mát lắm lung." Vừa nói, Chính Quốc vừa bước xuống, hòa mình vào dòng nước trong lành. "Cậu xuống đây đi. Mát lắm."
Kim Thái Hanh như bị lời nói của cậu thôi miên. Bước từng bước chân xuống nước và bơi đến chỗ cậu:
"Em Quốc, đợi tôi với..."
Cả hai cùng chơi đùa vui vẻ. Bỗng chợt, hai mắt chạm nhau. Trong đôi mắt của hai người chỉ thu lại hình ảnh của đối phương. Hai người nhìn nhau đắm đuối. Như có một thế lực nào đấy thôi thúc. Thái Hanh đang tiến lại gần, áp sát mặt mình vào Chính Quốc. Và điều gì đến cũng sẽ đến. Hai môi bắt đầu chạm nhau. Chính Quốc hoảng hốt, trợn mắt, bối rối đứng im bất động. Nhưng Kim Thái Hanh khi hôn lại càng thích, từ từ cạy mở khoang miệng của cậu ra, luồn chiếc lưỡi tinh ranh càn quét hết mật ngọt trong khoang miệng. Điền Chính Quốc được một phen tim đập dữ dội, nhưng lại không đẩy hắn ra mà cậu cũng từ từ bị cuốn theo và không có cách nào thoát ra được...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!