"Chúng mày chọc mù mắt tao đi? Tao không thấy gì hết, không thấy gì hết. Tao mù ngang."
"Ái chà, thằng Hanh khá quá nhỉ? Quen được một em xinh trai phết, khéo còn hơn mấy con ả trước đây chứ. Đắm đuối thế kia cơ mà."
"Thằng điên này, xích ra cho tao xem với."
Đây cứ như là đi ăn trộm ấy nhỉ? Thấp thỏm không yên. Chuyện là ba người Thạc Trân, Trí Mân, Doãn Kì đang trên đường đi xung quanh làng chơi. Từ đâu lại bắt tại trận Thái Hanh nhà này đang hôn hít con nhà người ta ở một nơi vắng vẻ thế này. Cả ba không nói không rằng, nhanh chân tấp vào bụi chuối chứng kiến hết tất cả những hành động ám muội kia.
"Đệch, sao mà ngứa thế? Con muỗi nó cứ đốt tao, gãi không kịp."
"Thằng Trân, mày nói nhỏ thôi."
"Á..Á..."Trí Mân chẳng may dẫm vào cái gì đó, mặt nặng mày nhẹ gào lên.
Tiếng hét thất thanh đó làm hai con người dưới kia bừng tỉnh. Chính Quốc xấu hổ vội vàng đẩy hắn ra. Thái Hanh quay sang chỗ ba người đen mặt, lườm họ muốn cháy cả con mắt. Trí Mân hiểu tình hình hiện tại đang đi vào bế tắc liền nở một nụ cười giả trân:
"Ôi bạn yêu, hôm nay trời đẹp bạn nhỉ? Cái cây kia xanh quá, haha, bọn tôi mới đi ngang qua thôi, không thấy gì đâu."
"Haha, thằng Mân nói đúng đấy. Tôi sẽ không nói là tôi thấy bạn hôn bé kia đâu." Mẫn Doãn Kì hùa vào.
"Em trai yêu dấu của anh. Anh thề là anh che mắt rồi, không có thấy cái gì hết trơn."
Chính Quốc xấu hổ,mặt mày đỏ bừng bừng, ở đây có cái lỗ nào là cậu chui xuống ngay đấy. Cậu vội vã lắp bắp:
"C-ậu, c...ậu, em...em, về trước đây." Chính Quốc ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà.
"Em Quốc, từ từ đã...."
"Ui cha, cái bé kia là cái bé bạn nói hả? Cũng ra gì đấy." Trí Mân bước đến khoác vai.
"Mày còn nói?"
"HÔM NAY TAO KHÔNG ĐÁNH CHÚNG MÀY, TAO KHÔNG PHẢI LÀ KIM THÁI HANH." Hắn tức tối đen mặt, bắt đầu đuổi đánh ba người kia.
"Ơ kìa, nào nào bình tĩnh đi bạn yêu ơi." Trí Mân, Doãn Kì, Thạc Trân vác chân lên cổ mà chạy.
"ĐỨNG LẠI HẾT CHO TAO.."
--------------
Kim gia về đêm khoác lên mình một không gian yên bình tĩnh lặng. Đâu đó ngoài cổng, tiếng hét to của bốn thằng quỷ sứ đang đến gần.
"Hanh, tao mệt lắm rồi đừng chọi dép nữa."
Ông bà Kim cũng từ nhà bước ra ngoài sân, thấy bốn đứa nó mà thở dài bất lực.
"Mấy cái đứa này, suốt ngày đuổi đánh nhau. Bao giờ mới chịu lớn đây. Ai lấy phải chúng mày có mà khổ." Ông Kim cười trừ nói.
"Ơ kìa, có mà đầy người xếp hàng dài đợi tụi con tới rước ấy chứ."
"Thôi thôi ông tướng ơi. Vào nhà tắm rửa nhanh lên. Còn thằng Mân với Kì cũng ở lại đây. Ăn cơm xong thì về."
"Hanh, mày thật lòng thích cái em kia hả?" Trí Mân bất giác mở lời.
"Ừm, có lẽ vậy. Em ấy là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà tao muốn ở bên cạnh đến cuối đời." Thái Hanh đáp.
"Cái gì mà gặp vài ba lần đã như vậy rồi thế?" Mẫn Doãn Kì cũng nêu ý kiến.
"Tao không biết. Tao có cảm giác rất lạ khi ở cạnh em ấy, cảm giác thân thuộc với hạnh phúc lắm. Mới chạm mặt lần đầu thôi tim đã đập ba la bum. Chắc là trúng tiếng sét ái tình thật rồi." Hắn cười ha hả.
"Khiếp, ghê vậy sao? Yêu vào nó thế à. Hai anh em nhà mày được đấy. Cuối cùng cũng tìm được ý trung nhân rồi."
"Hả? Hai anh em nhà tao? Anh Trân cũng có người thương rồi sao?"
"Đ...âu, đâu, mày đừng nghe chúng nó nói bậy." Thạc Trân lắp bắp phủ nhận.
"Anh cứ ở đấy. Anh em với nhau mà cứ ấp a ấp úng."
"Tao cũng có người trong mộng từ lâu rồi này, mà chẳng hay người ta có để ý tao không?" Mẫn Doãn Kì bỗng dưng nói.
"AI?" Cả ba đồng thanh hỏi.
"Tao không nói đâu haha." Mẫn Doãn Kì cứ thế nhảy chân sáo rời đi. ----------
Chính Quốc đang ngồi thẫn thờ trong phòng cả buổi chiều. Cậu cứ nghĩ về cái hình ảnh ám muội lúc nãy. Sao cậu lại không đẩy hắn ra chứ? Đã thế còn hồn nhiên đáp trả lại. Xấu hổ chết mất. Vậy là cậu mất nụ hôn đầu rồi không những một mà hai lần còn là với cậu hai Kim nữa. Điều này cậu chưa từng nghĩ nó có thể xảy ra.
"Quốc ơi, ra ăn cơm đi con." Má cậu từ ngoài cửa nói vọng vào.
"Dạ con ra ngay đây." Bấy giờ cậu mới thoát khỏi những dòng suy nghĩ vu vơ kia.
Bước ra khỏi phòng, đi lên nhà ăn cơm thấy cha má cùng với một người nữa đang ngồi chờ:
"Quốc, mày làm gì mà lâu vậy? Hai bác với anh chờ mày mãi."
"Không có gì đâu anh, xin lỗi vì đã bắt mọi người phải đợi."
"Nay thằng Tích nó sang nhà mình chơi nên tiện thể ở đây dùng cơm với gia đình mình luôn." Má Chính Quốc lên tiếng. "Vâng thưa má."
"Mà dạo này con khỏe không đa?" Cha cậu hỏi Trịnh Hiệu Tích.
"Con vẫn vậy à. Cơ địa con tốt lắm không bệnh tật gì mấy."
"Thế là được rồi, gửi lời hỏi thăm của hai bác đến cha má nghen."
"Vâng ạ, có chi hai bác rảnh thì sang nhà con chơi nghen."
Kể từ lúc mà Trịnh Hiệu Tích với Điền Chính Quốc kết thân, hai gia đình ai cũng hay nên thành ra cũng có gọi là quen biết nhau. Vài ba câu hỏi thăm là lẽ thường tình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!