Bản kế hoạch yêu đương một tháng của tôi và hắn được soạn thảo kĩ càng, bao gồm:
Tuần một: Tìm hiểu.
Tuần hai: Hẹn hò.
Tuần ba: Yêu sâu đậm.
Tuần bốn: Chia tay.
Tôi và hắn xây dựng một lộ trình bắt đầu từ lúc mới quen tới lúc chia tay chỉ vỏn vẹn một tháng. Mặc dù cả hai đã tới giai đoạn hôn nhưng chính xác có yêu thương nhau hay không thì cả hai cũng không rõ. Cũng có thể tôi và hắn nhầm lẫn giữa yêu và sự chia sẻ, có khi chỉ là cả hai cảm thấy thân thiết giữa thành phố lạ nhưng bây giờ không còn thời gian nữa.
Chỉ một tháng thôi, hãy yêu nhau.
Ngày đầu tiên hẹn hò, hắn đi mua một em cún. Hắn đặt tên em là Đậu, tôi chê tên xấu, hắn bảo vì hắn hay chửi bậy nên sau hắn có chửi "đậu má" người khác sẽ nghĩ hắn gọi tên thú cưng của hắn. Em Đậu quấn hắn lắm, hắn đi một bước theo một bước. Hắn bảo tôi đừng quấn hắn như Đậu. Hắn sợ sự ràng buộc. Tôi tự nhủ vậy là hắn không muốn mình yêu hắn thật rồi.
Cuối tuần đầu tiên hẹn hò, hắn đưa tôi tới một quán trà có tên "The Enternal". Hắn bảo trà ở đây rất ngon, uống trà nghe nhạc không lời rất thư thái. Tôi không thích nhạc không lời, cũng không thích uống trà cho lắm. Tôi bảo hắn như mấy thầy nho sĩ ngày xưa có những thú vui rất tao nhã. Hắn bật cười khoe khoang, ai cũng bảo hắn có phong thái đĩnh đạc. Và lần này tôi và hắn tiếp tục bị chủ quán đuổi.
Hắn đưa tôi về tới đầu ngõ, hắn nhất quyết chờ tôi vào nhà mới chịu về nhưng miệng hắn bảo tôi vào đi mà tay hắn lại ôm ghì lấy tôi không buông. Hình như tôi bắt đầu không muốn xa hắn.
Tuần thứ hai hẹn hò, hắn bảo sẽ chờ cơm tối. Hắn đưa tôi địa chỉ nhà và dặn dò đi làm về nhớ qua ăn cùng hắn một bữa cơm. Tôi bất ngờ khi cơm hắn nấu khá ngon và căn phòng gọn gàng với giá sách đầy ắp. Trong lúc hắn dọn dẹp tôi ngồi ôm em Đậu, tôi hỏi hắn khi hắn đi rồi ai sẽ nuôi em. Hắn không nói, nhún vai như kiểu: "Câu đấy mà cũng phải hỏi à?"
Tôi nghĩ, khi hắn đi, cả tôi và Đậu sẽ cùng nhớ hắn.
Hắn tranh thủ lúc tôi yếu lòng, mè nheo thủ thỉ.
- Đêm nay ở lại đây với anh.
Tôi đá hắn dí vào tường lẩm bẩm:
"Đừng hòng cướp đời trai tân của ông đây."
Tôi vùng vằng bỏ về, hắn lẽo đẽo đi xe đằng sau, không dám vượt lên ngang hàng. Tôi giận hắn.
Hai mươi lăm tuổi, tôi yêu nhiều, thương nhiều nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ quan hệ với ai ngoài người mà sau này tôi lấy. Có điều tôi tìm, tìm mãi vẫn chưa thấy anh chồng tôi xuất hiện. Tôi biết hắn sẽ đi thì có lí do gì tôi sẽ ngủ với hắn chứ? Hắn đã quá ảo tưởng rồi.
Những ngày sau, hắn liên lạc nhưng tôi kiên quyết bơ. Đi học tôi cũng coi hắn như người vô hình. Hắn tỏ ra đau khổ lắm nhưng được ba ngày thì hắn cắt liên lạc. Không còn tin nhắn hay những cuộc gọi lỡ. Không còn lẽo đẽo theo sau lúc tan làm. Tôi vẫn thấy hắn online facebook. Tôi vẫn thấy hắn like ảnh của những em xinh đẹp, những comment trêu đùa vẫn hiện trên newfeed nhưng tôi và hắn như hai người xa lạ.
Ngày thứ tám giận nhau, cũng là hết tuần thứ ba yêu đương theo kế hoạch, tôi gặp hắn ở cửa cơ quan lúc tan tầm.
"Nhớ anh không?"
"Không."
"Thật chứ?"
"Thật."
"Đi với anh nhé."
Hắn kéo tay tôi ném lên xe rồi chạy thẳng ra biển. Vừa đúng lúc hoàng hôn, biển ngày giữa tuần vắng người, có những lúc cảm giác như cả biển rộng lớn chỉ còn lại tôi và hắn. Hắn ôm tôi, dụi dụi vào tóc khẽ thì thầm.
Anh nhớ em."
Tôi xoay người ôm chặt hắn. Tôi nhớ hắn, vô cùng nhớ hắn. Tôi vẫn chưa biết tôi có thực sự yêu hắn không nhưng nghĩ tới việc bảy ngày nữa không được gặp hắn tôi thấy đau lòng. Tôi khóc. Nước mắt lăn dài trên má rồi rơi vào áo hắn, hắn hốt hoảng.
Hắn càng dỗ tôi càng khóc to, như một đứa trẻ đang ăn vạ mẹ. Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi an ủi. "Anh có thể ở lại cùng em không?"
"Điều đó là không thể."
"Anh không yêu em à?"
"Anh có yêu."
"Vậy tại sao?"
"Anh yêu em nhưng đi Mỹ là con đường anh đã chọn từ rất lâu. Nếu anh ở lại cùng em mà cả đời vẫn nghĩ về nước Mỹ thì chúng ta sẽ không hạnh phúc. Cũng như việc em không muốn rời xa gia đình đi cùng anh thì anh không thể không đi Mỹ."
"Anh sẽ về chứ?"
"Anh chưa biết."
"Nếu em chờ anh."
"Đừng chờ, thanh xuân một người ngắn lắm. Anh đã xin của em một tháng vậy là anh mãn nguyện rồi. Sau khi anh đi em hãy quên anh đi."
Đêm đó tôi và hắn không về. Trong một căn phòng khách sạn hạng sang dành cho vợ chồng mới cưới, tôi nằm nhìn hắn. Tôi muốn ghi nhớ từng nét trên khuôn mặt hắn, từng sợi râu hay cái mụn đều không bỏ sót. Tôi muốn khắc vào ký ức mọi thứ để sau khi hắn đi tôi sẽ không quên hắn. Là hắn của ngày hôm nay. Là hắn với trái tim thuộc về tôi. Chỉ hôm nay thôi, hắn là của tôi. "Muốn không?"
"Em hỏi thừa, thằng nào trong hoàn cảnh này chẳng muốn."
"Rồi sao?"
"Thì cố nhịn."
"Được cả đêm chứ?"
"Anh không muốn hại đời trai tân của em."
Tôi bật cười khanh khách trước vẻ mặt khổ sở của hắn rồi rúc vào ngực hắn ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau hắn đánh thức tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào. Bình minh trên biển thật đẹp và ấm áp. Tôi và hắn đan chặt những ngón tay và cứ đứng đó, hướng về phía biển xa xăm. Còn sáu ngày nữa hắn bay...
Sáu ngày, hắn bận rộn với việc trả nhà trọ, đóng gói đồ đạc và gửi gắm em Đậu cho cậu bạn thân. Sáu ngày, tôi cố gắng ở bên hắn càng nhiều càng tốt. Tôi luyến tiếc tới mức màn đêm buông xuống cũng không nỡ tạm biệt hắn. Hắn kiên quyết đưa tôi về nhà, hắn sợ sẽ mắc những sai lầm. Hắn muốn giữ khoảng cách trong khi chính bản thân tôi đã quên mất việc cần giữ gìn bản thân như thế nào. Dường như tôi càng đếm ngược thì thời gian trôi càng nhanh, sáu ngày cuối cùng kết thúc. Ngày hắn bay, tôi gặp hắn ở cửa nhà, ôm vội một cái rồi quay bước đi. Tôi không tiễn hắn ra sân bay, tôi không muốn hắn nhìn thấy tôi khóc. Tôi chạy thẳng ra biển, thuê lại căn phòng tôi và hắn từng ở và òa khóc. Tôi cứ mặc cho nước mắt đua nhau tràn ra, trong lồng ngực trái tim như bị bóp chặt. Không phải là hình như mà là chắc chắn tôi yêu hắn. Ba tiếng: "em yêu anh" ngắn ngủi tôi chưa một lần nói ra nhưng bây giờ tôi mới nhận ra thì đã quá muộn. Hắn đi rồi và tình yêu của chúng tôi sẽ kết thúc từ ngày hôm nay.
Hành trình từ Seoul đến Mỹ dài đằng đẵng, tôi ở lỳ khách sạn, hết khóc rồi lại ấn F5 facebook của hắn. Cuối cùng hắn cũng xuất hiện. Hắn thông báo với mọi người đã hạ cánh an toàn. Ngay sau đó hắn chặn facebook của tôi. Vậy là Taehyung đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Một tuần sau khi hắn đi, tôi quay về cuộc sống như một kẻ vô hồn. Tôi nhớ hắn đến quay quắt nhưng tôi không có cách nào liên lạc với hắn. Tôi và hắn cũng thỏa thuận sẽ xóa sạch ký ức của nhau nên tôi cố nén những yêu thương vào sâu trong tim. Tối thứ bảy, tôi tới The Enternal một mình. Tôi chưa kịp gọi đồ uống anh chủ quán đã mang lên một ấm bát bảo cùng một hộp quà nhỏ.
"Bạn em gửi cho em, cậu ấy dặn anh nhất định sẽ có ngày em quay lại."
Hắn gửi cho tôi một bức ảnh chụp chung. Đó là bức ảnh duy nhất chụp chung của hai đứa. Ngoài ra hắn còn gửi rất nhiều bức ảnh của tôi. Khi tôi đi học, khi tôi đi làm, khi đi siêu thị, đi phơi đồ, khi ngủ và cả khi khóc. Mọi khoảnh khắc đời thường của tôi đều được hắn chụp lại. Thậm chí cả những ngày tôi giận hắn cũng có ảnh của tôi. Hắn đã đi theo tôi nhiều như vậy ư? Một tháng đã qua mọi giây phút của tôi đều có hắn vậy mà tôi không nhận ra. Chỉ biết rằng bây giờ khi không còn hắn nữa tôi cảm thấy trống vắng vô cùng. "Jungkook à. Anh đi rồi em hãy sống tốt nhé. Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức muộn và đừng khóc vì anh. Anh yêu em nhưng con đường chúng ta chọn khác nhau nên anh đành buông tay em. Anh xin lỗi. Nếu có ngày anh quay về, anh nhất định tìm em."
Tôi ôm lá thư vào lòng nức nở. Em yêu anh, Kim Taehyung à, em yêu anh.
- Hoàn -
Một vài lời muốn nói:
Xin lỗi các cậu vì mình đã đổi quê quán của Jungkook từ Busan sang Daegu nhé, nhưng mọi chi tiết chuyện đều là hư cấu thôi nha. Đây là một món quà nhỏ đặc biệt mà mình dành cho couple mà mình yêu thương. Happy Taekook's day.
두사람은행복하게산다. 사랑해요 (//∇//)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!