- Nào các em mở trang 145 ra, chúng ta học bài mới.
Tiết này là tiết hóa, cũng thật nhàm chán khi cứ nhìn vào từng dòng chữ khô khan tôi đã hiểu từ lâu, bất giác lại như một thói quen, đôi ngươi của tôi lại hướng về phía bàn tít trên, phía người "em trai" thân thương của tôi đang ngồi đấy, xem ra em đã học hành chăm chỉ hơn nhỉ? Em đã không còn là đứa trẻ hay ngồi nằm dài trên bàn chán nản mỗi khi tiết học tới, không còn là đứa trẻ cứ kiếm trò chơi trong giờ học hay đơn giản là chỉ chọc ghẹo tôi mỗi khi rảnh rỗi. Liệu em đã không còn là em của trước đây? Liệu em đã thật sự thay đổi hay... đó chỉ là vỏ bọc của em?
Tôi cũng chả biết vì em và tôi không ngồi cạnh cùng nhau trò chuyện trong một thời gian rất lâu rồi, tôi không thể hiểu nỗi trong tâm trí em giờ đang nghĩ gì! À...cũng đúng...vì giờ em có còn là đứa em trai của tôi nữa đâu? Nó thể hiện rõ việc em đã không còn là em trai của tôi ở việc em chọn cách xưng hô lúc ở giờ giải lao rồi! Trong lúc đang ngẫm nghĩ về em, một sắc hồng từ cửa sổ bỗng bay vào ở yên trên quyển sách hóa tôi đang học, gì đây nhỉ?
À...mùa xuân thật sự tới rồi! Vì sao tôi biết ư? Anh hoa đào nở rồi, nó đang đua nhau mà bây vào bên trong lớp để cho gây sự chú ý với tôi đây mà, ngước nhìn ra bên ngoài thì sắc hồng tràn ngập giữa không gian mỗi xuân nhẹ nhàng, ấm áp, quả như tôi đoán nhỉ? Mùa xuân đến, hoa anh đào đến thì đột nhiên em lại xuất hiện!
Đám học sinh xô đẩy nhau tranh giành ra về trước, đường nào mà chả về, làm gì mà phải xô đẩy nhau? Chẳng lẽ về sau một tí là sẽ bị nhốt tại trường sao? Phiền phức! Mà giờ mới để ý, giữa đám người chen chúc nhau, đôi mắt tôi đảo xung quanh liên tục chả bỏ qua một chi tiết nhỏ nhưng sao chả thấy em đâu nhỉ? Do em có vóc dáng quá nhỏ bé giữa dòng người xô bồ hay do em đã chạy ra khỏi lớp thật nhanh để tránh mặt tôi rồi?
Chả suy nghĩ nhiều, nhất định phải tìm ra em, phải đuổi cho bằng được em, tôi gấp gáp xách balo ở một bên vai nhanh chóng chạy tìm em, rốt cuộc em ở đâu nhỉ? Jungkook à! Giờ tôi phải trách là mọi người cao lớn quá hay là do em nhỏ bé quá đây nhỉ? Chạy một lúc lâu, tôi đang bước nhanh trên từng bậc thang thì cuối cùng cũng đến tầng thấp nhất, đảo mắt lần nữa ở sân trường, à, em đây rồi!
Thân hình nhỏ bé đó đang đứng cạnh một cây hoa anh đào to lớn giữa sân trường, đó cũng là cây hoa anh đào đã mang những cánh hoa của nó bay vào bàn tôi khi nãy, con ngươi đen tròn xoe nhìn ngây thơ biết bao khi nó chỉ hướng về mỗi phía cây hoa anh đào, em vẫn giữ thói quen thích ngắm hoa anh đào nhỉ? Chẳng phải tôi đã khiến em như thế sao? Chẳng phải tôi là người mọi năm đều cùng em ngắm hoa sao? Chắc em quên rồi...hoặc em cố tình quên...
- A! Bắt được một cánh hoa anh đào rồi!!!
Vừa bước đến cạnh thôi mà tôi đã thấy nụ cười lộ hai chiếc răng thỏ của em rạng rỡ thế nào, hồn nhiên thế nào khi bắt được cánh hoa anh đào, hai lòng bàn tay của em chỉ chứa một cánh hoa bé xíu nhưng em nâng niu nó như thể một viên ngọc quý báu không thể đánh mất của riêng mình
Mùa xuân đưa em đến bên tôi, mang em vào thế giới tăm tối trong tâm hồn tôi, tôi chào đón em một cách đầy yêu thương nhưng rồi chính mùa xuân lại mang em rời khỏi tôi một cách tàn nhẫn nhất khi tôi đang mãi chìm trong hạnh phúc đang có em, vô lo vô nghĩ, chả ngờ đến việc một ngày tôi sẽ mất em. Nhưng rồi em lại đến gặp tôi vào một mùa xuân, khi hoa anh đào nở, nhưng em đến bên tôi một cách đầy lạnh lùng và đối xử với một bằng một cách đầy nhẫn tâm nhất mà em có thể làm, là xem tôi như người xa lạ, không quen, không biết. Liệu mùa xuân đưa em đến bên tôi là hạnh phúc hay là đau đớn? Liệu em có thể ngừng đối xử tàn nhẫn như thế với tôi có được không? Hay đó chỉ là lời cầu xin từ tôi mà em chả bao giờ muốn nghe hay thực hiện...
Xem ra hôm nay tôi thắc mắc hơi nhiều rồi! Tất cả là đều tại em cả, "đứa em trai khó hiểu của tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!