[Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào

Chương 17: Chap 17: Mùa xuân...


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Taehyung's pov:

- Gì thế? Cậu ấy không thèm bắt tay lớp trưởng Kim luôn sao?

- Chảnh thế nhỉ!

- Nhưng mình thấy cậu ấy hơi nhát thì đúng hơn.

Thôi thì sao có thể mãi để tay giữa không trung thế kia nhỉ? Cũng biết mỏi chứ, thôi bỏ tay xuống vậy, nếu em đã không muốn bắt tay tôi một lần thay cho lời chào sau chừng ấy năm gặp lại, không muốn quay về cái thời hồn nhiên mà lời chào sau khi gặp lại là những cái bắt tay thân mật cùng nụ cười tươi trên môi cả hai thì thôi vậy! 

Tôi không ép em làm gì, lặng lẽ bỏ tay hai bên quần thì rời khỏi chỗ đó cho em đỡ thấy tôi phiền phức, tôi chỉ về bàn rồi nằm dài chán chườn như mọi lần, có lẽ tôi nên đánh một giấc vì đã quá đau đầu khi cứ mãi nghĩ đến em, nghĩ đến cảm giác hạnh phúc gặp lại em, nghĩ đến cảm xúc kì lạ khi em xem hai ta như người dưng. 

_Tiếng chuông lại một lần nữa reo lên, kết thúc giờ giải lao tại đây_

- Nào các em mở trang 145 ra, chúng ta học bài mới.

Tiết này là tiết hóa, cũng thật nhàm chán khi cứ nhìn vào từng dòng chữ khô khan tôi đã hiểu từ lâu, bất giác lại như một thói quen, đôi ngươi của tôi lại hướng về phía bàn tít trên, phía người "em trai" thân thương của tôi đang ngồi đấy, xem ra em đã học hành chăm chỉ hơn nhỉ? Em đã không còn là đứa trẻ hay ngồi nằm dài trên bàn chán nản mỗi khi tiết học tới, không còn là đứa trẻ cứ kiếm trò chơi trong giờ học hay đơn giản là chỉ chọc ghẹo tôi mỗi khi rảnh rỗi. Liệu em đã không còn là em của trước đây? Liệu em đã thật sự thay đổi hay... đó chỉ là vỏ bọc của em? 

Tôi cũng chả biết vì em và tôi không ngồi cạnh cùng nhau trò chuyện trong một thời gian rất lâu rồi, tôi không thể hiểu nỗi trong tâm trí em giờ đang nghĩ gì! À...cũng đúng...vì giờ em có còn là đứa em trai của tôi nữa đâu? Nó thể hiện rõ việc em đã không còn là em trai của tôi ở việc em chọn cách xưng hô lúc ở giờ giải lao rồi! Trong lúc đang ngẫm nghĩ về em, một sắc hồng từ cửa sổ bỗng bay vào ở yên trên quyển sách hóa tôi đang học, gì đây nhỉ? 

À...mùa xuân thật sự tới rồi! Vì sao tôi biết ư? Anh hoa đào nở rồi, nó đang đua nhau mà bây vào bên trong lớp để cho gây sự chú ý với tôi đây mà, ngước nhìn ra bên ngoài thì sắc hồng tràn ngập giữa không gian mỗi xuân nhẹ nhàng, ấm áp, quả như tôi đoán nhỉ? Mùa xuân đến, hoa anh đào đến thì đột nhiên em lại xuất hiện!

_Tiếng chuông tiếp tục reo, cả năm tiết học dài đằng đẵng chẳng còn_

Đám học sinh xô đẩy nhau tranh giành ra về trước, đường nào mà chả về, làm gì mà phải xô đẩy nhau? Chẳng lẽ về sau một tí là sẽ bị nhốt tại trường sao? Phiền phức! Mà giờ mới để ý, giữa đám người chen chúc nhau, đôi mắt tôi đảo xung quanh liên tục chả bỏ qua một chi tiết nhỏ nhưng sao chả thấy em đâu nhỉ? Do em có vóc dáng quá nhỏ bé giữa dòng người xô bồ hay do em đã chạy ra khỏi lớp thật nhanh để tránh mặt tôi rồi?

 Chả suy nghĩ nhiều, nhất định phải tìm ra em, phải đuổi cho bằng được em, tôi gấp gáp xách balo ở một bên vai nhanh chóng chạy tìm em, rốt cuộc em ở đâu nhỉ? Jungkook à! Giờ tôi phải trách là mọi người cao lớn quá hay là do em nhỏ bé quá đây nhỉ? Chạy một lúc lâu, tôi đang bước nhanh trên từng bậc thang thì cuối cùng cũng đến tầng thấp nhất, đảo mắt lần nữa ở sân trường, à, em đây rồi!

 Thân hình nhỏ bé đó đang đứng cạnh một cây hoa anh đào to lớn giữa sân trường, đó cũng là cây hoa anh đào đã mang những cánh hoa của nó bay vào bàn tôi khi nãy, con ngươi đen tròn xoe nhìn ngây thơ biết bao khi nó chỉ hướng về mỗi phía cây hoa anh đào, em vẫn giữ thói quen thích ngắm hoa anh đào nhỉ? Chẳng phải tôi đã khiến em như thế sao? Chẳng phải tôi là người mọi năm đều cùng em ngắm hoa sao? Chắc em quên rồi...hoặc em cố tình quên...

- A! Bắt được một cánh hoa anh đào rồi!!!

Vừa bước đến cạnh thôi mà tôi đã thấy nụ cười lộ hai chiếc răng thỏ của em rạng rỡ thế nào, hồn nhiên thế nào khi bắt được cánh hoa anh đào, hai lòng bàn tay của em chỉ chứa một cánh hoa bé xíu nhưng em nâng niu nó như thể một viên ngọc quý báu không thể đánh mất của riêng mình

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào tại truyen35.shop

- Nghe nói rằng nếu ai bắt được hoa anh đào thì họ sẽ nắm bắt được hạnh phúc của chính họ trong năm đó hoặc có thể là cả đời, vì vận tốc rơi của hoa anh đào là 5cm/s, rơi đột ngột, không quá nhanh cũng không quá chậm, giống như hạnh phúc của mỗi con người vậy! Nó đến không nhanh, không chậm nhưng lại đến bất chợt nếu không biết nắm bắt thì sẽ nuối tiếc.

Tôi chỉ nhẹ nhàng bước đến cạnh em rồi không kiềm lòng được nói vài câu nói vu vơ được nảy ra trong đầu chứ chả biết thật sự bản thân đang nói gì, chả hiểu sao gặp lại em bỗng tôi trở thành một đứa đần độn. Tò mò, tôi quay sang nhìn phản ứng của em, em cúi đầu xuống im lặng, cánh hoa cũng đã bị gió thổi đi từ lâu chứ chả còn nằm yên vị trên lòng bàn tay nhỏ nhắn của em nữa, em mím chặt môi lại cắn vào nhau, hai tay nắm thật chặt lại, dáng vẻ này...em sợ hãi điều gì sao? Hay là...em đang sợ tôi?

- Xin lỗi lớp trưởng Kim, mình...phải về rồi...

 Em cứ như thế mà chạy thật nhanh ra cổng trường, tôi cứ sợ em ngã, có ai cúi đầu  mà lại chạy băng băng như em không cơ chứ, nhưng cho đến khi thấy em leo lên xe mẹ đón rồi về bình an thì tôi cũng yên tâm được phần nào, đôi mắt xanh dương sâu thẳm nhìn lên bầu trời đầy những cánh hoa anh đào bay giữa không trung, đám mây bồng bềnh mà tôi vẫn thích ngắm. Khi vừa gặp lại em, đối với tôi cảnh vật của mùa xuân rất đẹp, đẹp vì nó khiến em quay về bên tôi, đẹp vì trong mùa xuân có em, nhưng rồi...khung cảnh hiện tại sao trở nên u ám đối với tôi đến lạ, vẫn là những đám mây trắng trôi lênh đênh, vẫn là cánh hoa anh đào mà tôi thích, vẫn là bầu trời xanh trong vắt thế kia, có phải vì tôi ngắm chúng bằng đôi mắt đượm buồn khó tả? "Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ." Xuân vì em mà đẹp, xuân vì em mà ấm áp nhưng nó cũng vì em mà thật buồn!

 Lớp trưởng Kim? Cậu? Mình? em xem tôi là gì? quan hệ của chúng ta là gì? tôi thì lại không muốn trở thành "lớp trưởng Kim" của em. Tại sao em lại làm thế? Tại sao em lại bằng cái sự nhút nhát, rụt rè mà vốn dĩ đứa trẻ Jungkook năng động của tôi vốn đây không hề có, làm nát đi chính trái tim trống rỗng trong tôi! Nó vỡ ra từng mảnh đen khi em xem tôi như người lạ, khi em đã vứt bỏ chính em của người xưa. Giờ tôi đã chìm trong bóng tối, tôi cứ nghĩ khi gặp lại em thì một lần nữa tôi sẽ được giải thoát nhưng tôi đâu ngờ có lẽ chính cậu bé Jungkook ngày xưa của tôi giờ cũng đang ở trong bóng tối mất rồi! Liệu em có thể một lần nữa bước vào thế giới đen tối này của tôi được không? Liệu...thôi bỏ đi...tôi thắc mắc quá nhiều rồi.

_Tại nhà Kim Taehyung_

- Bác...bác nghĩ năm nay cháu có nên rủ ba đi lễ hội không nhỉ? Giờ cũng đã sang xuân rồi.

- Nhưng thưa cậu chủ, ông chủ còn có...

- Có việc ở công ty, không có thời gian rảnh để đi lễ hội cùng đứa con trai này, cháu biết mà!- Tôi ngắt lời quản gia chỉ vì nội dung này đã quá đỗi quen thuộc.

- Bác...Nếu bỗng nhiên có một người bác rất mong muốn được gặp quay về rồi đến khi gặp lại nhau, bỗng người đó xem bác như người xa lạ, không quen, không biết, không quan tâm thì bác sẽ làm gì?

- Cậu chủ...cậu gặp chuyện gì sao?

- Không có gì, chỉ muốn hỏi bác vậy thôi, bác cứ trả lời đi, cháu nghe.

- Chắc tôi sẽ tìm lý do, tôi chắc chắn người đó phải có lý do gì đó mới làm như vậy hoặc là...người đó không muốn phải gặp mặt tôi thôi.

Ngồi dựa vào chiếc ghế sofa một cách chán chườn mệt mỏi, tôi thở dài một tiếng rồi lại nhìn ngắm cảnh thành phố mà suy tư...liệu em có không muốn gặp măt tôi không nhỉ?

Mùa xuân đưa em đến bên tôi, mang em vào thế giới tăm tối trong tâm hồn tôi, tôi chào đón em một cách đầy yêu thương nhưng rồi chính mùa xuân lại mang em rời khỏi tôi một cách tàn nhẫn nhất khi tôi đang mãi chìm trong hạnh phúc đang có em, vô lo vô nghĩ, chả ngờ đến việc một ngày tôi sẽ mất em. Nhưng rồi em lại đến gặp tôi vào một mùa xuân, khi hoa anh đào nở, nhưng em đến bên tôi một cách đầy lạnh lùng và đối xử với một bằng một cách đầy nhẫn tâm nhất mà em có thể làm, là xem tôi như người xa lạ, không quen, không biết. Liệu mùa xuân đưa em đến bên tôi là hạnh phúc hay là đau đớn? Liệu em có thể ngừng đối xử tàn nhẫn như thế với tôi có được không? Hay đó chỉ là lời cầu xin từ tôi mà em chả bao giờ muốn nghe hay thực hiện...

Xem ra hôm nay tôi thắc mắc hơi nhiều rồi! Tất cả là đều tại em cả, "đứa em trai khó hiểu của tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào, truyện [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào , đọc truyện [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào full , [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào full , [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top