- Bác Lee, cháu đi ra ngoài một lúc đây, không cần bác hay ai theo đâu. - Tahuyng trước khi định mở cửa, anh đã thông báo trước về việc mình sẽ ra ngoài cho quản gia đỡ phải lo lắng.
- Cậu chủ lại đi đến "nơi đó" à?
- À...vâng... - Nói đến đây, anh bỗng gục đầu xuống, đôi mắt xanh dương đượm buồn, sâu thẳm trong đôi mắt đó là cả một tâm tư khó nói.
- Hay là để tôi đưa cậu chủ đến đó, ở đó xa lắm nên tôi muốn...
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của anh thì cũng khiến quản gia đây chạnh lòng, sau gì cũng đã dõi theo anh suốt mấy năm, có thể nói là cả quá trình anh trưởng thành, bác Lee không muốn nhìn thấy anh buồn như vậy nên muốn đưa lời đề nghị đi cùng, như vậy chỉ mong rằng an ủi anh được một phần nhỏ nào đó. Nhưng bỗng anh lại ngắt lời của quản gia đang nói dang dở
- Không...không cần đâu bác, cháu muốn được một mình đôi chút. - Anh nói bằng giọng dịu nhẹ nhưng mang một chút cảm xúc buồn man mác trong đó, anh chỉ lắc đầu nhẹ từ chối lời đề nghị của bác, một mình cũng đôi lúc tốt mà!
Nói rồi, cậu cầm trên tay là một túi đồ gì đó bước ra khỏi nhà, hôm nay là chủ nhật cũng như là một nghỉ ngơi cho việc học tập, đảm bảo bài tập đã xong nên anh mới rời khỏi nhà thế này, anh bước đi trên đường phố Seoul đông đúc, tấp nập người qua lại với nhiều ánh mắt của người qua đường nhìn chăm chăm vào người. Khá khó chịu nhưng anh cũng đã quen rồi, quan tâm chúng làm chi, anh bước đến nơi mà mình cần đến ngay lúc đầu.
Đó là một vườn hoa tràn ngập màu sắc-đây là khu đất do chính ba anh mua đầu tiên tại Hàn nếu không tính khu đất của ngôi nhà gia đình anh đang sống, và ba đã dành riêng khu đất này để trồng hoa cho mẹ anh, khi đó mẹ rất thích hoa, chính tay mẹ đã chăm sóc nên cả khu đất nhỏ ở đây, đặc biệt lối vào và bao xung quanh đều là những cây hoa anh đào- đó là loài hoa mà mẹ anh thích nhất và hôm nay, chúng đã tràn đầy sắc hồng trên những cành cây trơ trụi vì mùa xuân đã đến, ngay cả những loài hoa khác cũng đều đã nở rộ rực rỡ.
Tại sao hôm nay anh lại đến đây? Để ngắm hoa sao? Một phần là vậy, muốn ngắm lại thành quả mà người phụ nữ của gia đình anh đã chăm sóc suốt bao năm trước khi mất, muốn ngắm nhìn lại cả quá khứ tươi đẹp ở đây vào mỗi khi xuân đến mẹ đã dắt anh đến đây để cùng ngắm và chăm sóc từng loài hoa một, mặc cho anh là con trai chả thắm thiết mấy với những màu sắc lòe loẹt của hoa, nhưng vì mẹ thích nên anh sẵn sàng đi cùng.
Nhưng đó không phải là mục đích chính anh đến đây, Taehyung đến đây để thăm Hana Kim- tên được đổi lại của mẹ sau cưới ba. Lấy từ trong chiếc túi mang đi ban nãy một bó hoa anh đào, mặc dù biết rằng chuyện đến thăm một ai đó cầm theo hoa anh đào quả thật là kì lạ nhưng vì đó là loài hoa bà thích nên anh mới mang đến cho người, cầm trên tay bó hoa, anh bước đến một bãi đất trống nho nhỏ trong khu đất trồng hoa này, ở đó có một ngôi mộ khắc tên Hana Kim. Bước gần đến ngôi mộ, anh quỳ hai gối xuống trước mộ rồi đặt xuống đó bó hoa ban nãy, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Chào mẹ, hôm nay con đến thăm mẹ này.
Dù cho trên môi là cười nhưng sao nhìn đôi mắt anh kìa, nó chả giống gì nụ cười cả, một đôi mắt có phần ướt át nhưng không hẳn là khóc, nó chỉ hơi ướt thôi vì nước mắt đang đọng lại trong đấy, anh không cho bản thân được khóc ngay trước mộ của bà, vì khi mẹ anh mất, anh đã đọc được một bức thư xem như di chúc từ bà đã nhờ ba đưa lại cho anh đọc khi anh đã đủ lớn để nhận thức, bức thư chứa đầy sự quan tâm còn lại dành cho con trai mình của người phụ nữ sắp ra đi:
" Bà con từng bảo con khi lớn sẽ là một đứa trẻ cô đơn, sẽ chịu cực kì nhiều đau đớn trong suốt quá trình con lớn lên nhưng đến cuối cùng con vẫn luôn cố giành lấy hạnh phúc và con sẽ làm được, mọi người nói bà con là một nhà tiên tri tài giỏi, mặc cho mẹ nghĩ đó là thứ mê tín nhưng nhìn vào đôi mắt này của con và khi biết tình hình bệnh đang tồi tệ dần của mình, mẹ biết rằng mẹ sắp chết và không thể bên con mãi,không thể chứng kiến quá trình con trai mẹ trưởng thành, đó cũng một phần nữa "giúp" con trở thành đứa trẻ cô đơn như lời tiên tri bà con đã nói, mẹ nghĩ lời tiên tri đó là sự thật. Vậy nên hãy giao ước với mẹ rằng khi đau khổ con được khóc nhưng chỉ được khóc 3 lần trong suốt quãng đời của mình, và những lần đó đều dành cho những người con yêu thương và quan trọng nhất trong cuộc sống của con, còn lại chỉ được rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Mẹ dõi theo con vì vậy không muốn nhìn thấy con phải khóc trong đau đớn nhiều đâu, con trai à. Tạm biệt, Kim taehyung! "
Anh đã khóc một lần, đó là khi anh đã lớn và nhận thức được về chính cái chết của người mẹ thân thương, đó cũng là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vào chính ngày giỗ của người đó. Và hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ, nhưng hôm nay anh không được khóc, anh không muốn bà thấy mình khóc quá nhiều đâu nên vội dụi đi đôi mắt có phần ẩm ướt, anh chỉ quỳ xuống như thế, nhìn thẳng vào mộ bằng đôi mắt xanh dương được di truyền lại của mẹ, miệng cũng chả mở để nói thêm câu gì sau câu chào đó, cứ như thế, anh cứ trong tư thế như vậy suốt 30' liền.
Đột nhiên, phía sau có một bàn tay to lớn, thô và rắn chắn đặt lên đôi vai đang thả xuống nặng trĩu của anh rồi người đó cất chất giọng khàn khàn, trầm ấm, có lẽ đó là giọng nói mà một phần anh được di truyền từ và là giọng nói đã khoảng 4 ngày rồi anh chưa được nghe qua thậm chí là qua điện thoại.
- Con trai, đứng dậy được rồi, con định lần nào ngày giỗ của mẹ con đều quỳ cho đến khi ba tới sao?
- Còn tưởng ba không đến, không phải công việc công ty dạo gần đây bận lắm sao? Con nghe thư ký nói thế.
- Ừ...nhưng sao quên được ngày giỗ của mẹ con.- Khi thấy con trai mình vẫn không có dấu hiệu đứng dậy, ông cũng quỳ xuống bên cạnh con trai, mắt hướng về phía ngôi mộ khắc chính cái tên của người con gái ông yêu, người ông yêu cả cuộc đời, sẽ mãi như vậy và chả bao giờ đổi thay.
- 7 năm rồi nhỉ? Mẹ mất khi con mới vào lớp 2, giờ đây con cũng đã lớp 9 mất rồi.
- Năm nào cũng vậy nhỉ? Chỉ khi đến ngày giỗ của mẹ thì con cha ta mới có dịp nói chuyện - Nói vậy nhưng anh cười thầm trong lòng, không phải là cười vui mà là cười chua xót cho bản thân, vì mối quan hệ của cha con họ thật kì lạ, nói rõ hơn là xa cách hơn so với gia đình bình thường.
- Ừ...con nói thì ba mới để ý, xem ra nếu như không phải ngày giỗ thì con cũng đến thường xuyên nhỉ? Mộ của mẹ rất sạch sẽ.
- Không phải ba cũng đến thường xuyên sao? Đó là lý do tại sao hoa ở đây vẫn đẹp và tươi tốt như vậy, ba đã chăm sóc chúng thường xuyên mà, mặc dù việc một người đàn ông chăm sóc hoa thì không được đàn ông mấy trong mắt thiên hạ - Anh đã nói đáp trả lại bằng giọng đầy trêu chọc với ba mình.
- Thật tình, không muốn con học tính phản bác ba và giọng điệu đó từ ai. Không phải là từ mẹ con đấy chứ - Ba anh lắc đầu bất lực trước lời trêu chọc đầy hàm ý của con trai mình.
- Chắc vậy...lâu rồi ba con mới nói chuyện vui vẻ thế này, chắc cũng phải nhờ mẹ rồi.
- Ừ, mà giờ ba mới để ý, năm nay con lại đem hoa anh đào sao? Ba còn nhớ lúc thăm bệnh mẹ, con cũng đem theo hoa anh đào.
- Đương nhiên, đó là loài hoa mà mẹ thích mà. Nói đúng hơn là cả nhà ta đều thích.
- Vậy năm nay mẹ lại được tặng hai bó hoa anh đào rồi - Ba anh cười nhẹ rồi lấy từ túi ra một bó hoa anh đào khác đặt lên mộ - Nhớ di chúc của mẹ con chứ? Mẹ con cũng đã để lại cho ba một lời nhắn, con biết đó là gì không?
- Sao con biết được?
- Mẹ bảo phải chăm sóc con thật tốt thay cho bà nhưng có lẽ ta không làm được rồi, công việc của ba bận siêng suốt, việc công ty tất bật.
- Con biết mà. Với lại...con cũng quen rồi - Lời nói từ anh nghe thốt ra thật nhẹ nhàng nhưng lại bóp nén mạnh con tim của một người làm bố như ông, có lẽ ông đã bỏ rơi đứa trẻ này quá lâu khiến cảm xúc trong nó bị hao mòn dần, ông cảm thấy có lỗi nhưng dường như chả thể thay đổi điều gì vì chính công ty là cả công sức của ông và người ông yêu, là cả tuổi trẻ của hai người vì vậy không thể đánh mất nó.
- Vậy à... Bà con nói không sao... Con là Lonely Child. Mặc cho ba cũng không muốn lời tiên tri đó thành hiện thực nhưng xem ra ba cũng chả thể nào giúp con tránh nổi, con biết đó công ty là cả tâm huyết của mẹ con dồn vào, kể cả vườn hoa và con cũng vậy - Ông nói bằng giọng trầm và nhỏ hơn ban nãy, ông thấy có lỗi, thấy thật vô dụng khi chả thể thay đổi điều gì và chả thể đem lại điều tốt đẹp cho con trai ông, một người ba tồi tệ!
- Con biết...thật khó khăn khi phải chăm lo cho nhiều thứ.
- Được rồi, đứng lên thôi, về nhà, hôm nay ba nấu cho con ăn một bữa - Ông đứng dậy đồng thời kéo Taehyung đứng theo, rồi phủi phủi bụi trên người cho anh mới đến lo cho mình.
- Ba có chắc là nó ăn được không đấy? - Một lần nữa, anh chả thể bỏ thói trêu chọc đó được, có lẽ ngoại trừ đôi mắt được di truyền từ mẹ thì còn có tính cách thích trêu ghẹo ba anh đấy mà.
- Thằng quỷ nhỏ, ba nấu thử, nếu không được thì nhờ quản gia Lee, hay hôm nay mời quản gia ăn cùng gia đình ta nhỉ? - Ông xoa xoa đầu thằng con trai mưu mô này, miệng mồm sắc bén y như mẹ nó.
- Con không muốn bác Lee phải chịu chung cảnh khổ phải ăn món ăn quái dị của ba nấu với con đâu nhưng nếu nó ăn được thì bác Lee ăn chung càng vui.
- Bó tay với con... - Lại một tiếng thở dài bất lực và kèm theo bên cạnh là tiếng cười khúc khích của con trai ông, bao lâu rồi ông không được nhìn thấy nụ cười hình hộp này đây nhỉ? Chắc cũng đã rất lâu đến nỗi ông chả nhớ nỗi nữa rồi.
Vậy là hai ba con họ đã rời khỏi bãi đất đầy hoa kia mà đi về nhà, thưởng thức một bữa ăn gồm 3 người: ba anh, anh và bác Lee. Bữa cơm có một trong năm này rất hạnh phúc, vui vẻ, ấm áp mang hơi ít gì đó cái được gọi là không khí gia đình mặc dù đồ ba anh nấu chả ngon gì nếu so sánh với đồ quản gia Lee thường hay làm nhưng thế là đủ rồi!
Liệu lời tiên tri của bà anh về Lonely Child có thành sự thật? Liệu nếu anh là đứa trẻ cô đơn thì sau cùng anh sẽ có hạnh phúc chứ?Sẽ có được hạnh phúc như lời mẹ anh đã nói và đã tin tưởng vào anh chứ? Anh chả biết, ba anh cũng chả biết, và chả ai biết cả.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!