Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên khi anh vừa mới bước ra từ phòng tắm với bộ quần áo ngủ pijama xanh dương artic sẫm thường nhật, một tay dùng khăn lau mái tóc ướt đang chảy từng giọt nước xuống bên dưới, một tay anh vớ lấy chiếc phone trên bàn rồi ấn nhận cuộc gọi.
- Kim Taehyung xin nghe!
- Nói chuyện với anh đây bằng giọng điệu đó à?
Một giọng nam trầm, hơi chậm chậm phát ra từ điện thoại mang ý trách móc. Nhưng đáp lại người đó cũng là một tông giọng chán nản nhưng có phần khá hơn ban nãy một chút.
- Anh biết bây giờ là mấy giờ không? 11:30 PM rồi đấy? Mùa đông đã phải tắm trễ lạnh cóng người, giờ còn bị hai anh gọi không cho ngủ.
- Taehyung nói như thế đau lòng anh đây lắm đấy!
Một giọng nam khác bỗng chen vào màn hình laptop để tham gia vào cuộc đối thoại nhưng có điều khác hơn đó là giọng người này có tông cao và nói chuyện nhanh mang một chút vẻ hào hứng hơn so với người lúc ban đầu.
- Rồi rồi. Hai người gọi em muốn hỏi thăm em gì nữa đây?
- Không phải hỏi thăm mà lần này là thông báo chuyện quan trọng. -Người nam giọng trầm nói.
- Chuyện gì mà quan trọng đến nỗi phải thông báo cho em? Hai người bị đuổi học hả?
- Thành tích kì này của anh hơi bị xuất sắc đó nha, báo cho em biết, đừng ở đó mà chọc anh nữa. Còn về tên lười biếng nói này á thì em khỏi lo, kì này nó lại đứng trong top 3% nữa đó. Kì này anh cũng rất ngoan ngoãn mà không quậy gì hết vì túi tiền yêu dấu của anh. Bà chưa cắt tiền tiêu vặt của anh.
Người nam còn lại liền háo hức khoe thành tích còn không quên báo luôn kết quả của người bên cạnh cho Taehyung biết.
- Nói chung là hai anh muốn thông báo cho em chuyện gì động trời đây?
- Bọn này sẽ đến Hàn Quốc. Đáng lẽ là gia đình anh về thôi vì để thuận tiện cho việc nghiên cứu gì đấy của ba mẹ anh nhưng thằng này cứ năn nỉ đòi đi theo, ông bà lại dễ tính nên đã nhờ đi chung một chuyến với gia đình anh. Chắc nó ở nhà cũ của ông bà đợi khoảng vài tháng sau thì ông bà nó mới có dịp để về.
- Thế khi nào về? Sân bay nào? Em ra đó đón tận nơi luôn cho.
- Đúng là Taehyung dễ mến của anh. Bọn anh đặt vé hết cả rồi, mai là bay, chắc khoảng tối mai là đến, khoảng 9:00 PM. Nhớ đón ở sân bay Incheon nha.
Cậu trai tinh nghịch đấy lại buông lời thân mật với anh với nụ cười luôn giữ trên môi suốt cả cuộc trò chuyện từ ban nãy đến tận bây giờ.
- Vậy à? Hơi tối nhỉ? Chắc lười khỏi đến đón vậy.
- Công anh mày nuôi mấy năm trời mà lại em lại đối xử với bọn anh như vậy à?
Hai con người này hễ mở miệng ra là lại nói lời khó nghe, người thì cố trêu chọc đối phương người thì mắng lại, vòng luẩn quẩn cứ thế mà tiếp tục mãi.
- Rồi rồi, đón mà. Ở đây bắt đầu chuyển sang đông rồi, nhớ lúc về thì mặc áo ấm vào đấy.
- Ừ. Biết rồi, hai anh đây đâu phải con nít như em.
- Lâu chưa gặp chưa biết ai con nít hơn ai đâu nha.
- Taehyung lại cố cãi kìa, không phải con nít chứ là gì.
- Hai người dừng cãi đi. Tối rồi nên ngủ đi, nhớ đón đấy.
- Biết rồi. See ya!
Chưa gì đã 11:45 rồi, cuộc gọi kéo dài tận 15', nếu như thường lệ thì còn dài hơn thế nhưng vì đã tối nên anh đã tắt sớm để còn đi ngủ, mai là một ngày đi học như thường lệ nên phải ngủ ngay thôi, không thì sáng mai không có sức mà học.
Tắt màn hình điện thoại đặt lên bàn cạnh giường ngủ, anh lấy chiếc máy sấy gần đấy sấy cho khô tóc hẳn mới bắt đầu bước lên giường ngủ. Mùa đông lạnh giá đang dần đến nên anh chỉnh điều hoà nóng một tí. 12:00, cậu trai đang chìm dần vào giấc ngủ.
_Sáng hôm sau_
Trước cổng nhà một ai đó có một cậu trai to lớn cao khoảng 1m70 đang đứng dựa vào cổng, lướt điện thoại xem tin tức rồi lại ngẩn ngơ chờ đợi một ai đó.
- Anh Taehuyng, xin lỗi đã bắt anh đợi, em lỡ chuẩn bị cơm hộp hơi lâu.
- Không sao, giờ này đi bộ đến trường vẫn còn kịp.
Anh lấy đồng hồ trên tay xem rồi trả lời thản nhiên. Cậu đây thì lại lấy tay chống gối thở hì hục sắp đứt hơi đến nơi, trên vai là một cái balo đen to đùng, đúng là cái thói quen thích mang đồ to hơn người này là không bỏ được mà. Cậu thì ngó dáo dác sau lưng anh như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó. Sau một lúc cảm thấy kì lạ thì Taehyung lên tiếng thắc mắc.
- Em nhìn gì thế?
- À... em tìm bác Lee. Hôm nay bác ấy không đi với anh à?
- Không, bác Lee chở anh đến đây rồi anh bảo bác về để anh đi bộ chung với em đến trường.
- Không à? Buồn thế, em còn định hỏi bác công thức bánh hôm trước bác làm cho em ăn ở nhà anh. Thậm chí em còn không biết bánh đó là bánh gì. Em muốn làm bánh đó cho mẹ.
- Anh chỉ biết đó là một loại cheesecake, nếu em thích thì để anh bảo bác Lee làm rồi đem cho em, cần chi hỏi công thức.
- Không, nếu anh muốn tặng bánh cho ai đó thì phải chính tay anh làm rồi tặng mới có ý nghĩa cơ.
Cậu kiên quyết lắc đầu từ chối lời đề nghị của anh rồi phản bác một cách quyết liệt.
- Thế à? Tại sao chính tay mình làm lại có ý nghĩa hơn, nếu do chính người khác có tay nghề cao hơn làm sẽ có vị ngon hơn mà, nếu là bánh thì ăn ngon là chính chứ.
- Anh đúng là chả hiểu gì. Thôi mệt quá, không giải thích nữa, sau này anh tự tìm câu trả lời đi.
- Ừ! Đi học thôi.
Nói rồi, hai người cùng nhau đi đến trường, cậu giận đỏ mặt với anh vì những câu nói trên, quả thật anh chả hiểu gì về tình cảm, cảm xúc của một con người thực thụ cả, một con người nhàm chán! Những câu nói cộc lốc, thiếu cảm xúc, tông giọng cứ đều đều, chả hiểu sao cậu lại có thể đồng hành cùng anh đến tận bây giờ.
Suy nghĩ một lát thì cũng đã đi bộ đến nơi cần phải sang đường, anh bỗng nhiên giơ tay ra trước mặt cậu, người kia chần chừ.
- Hết sợ qua đường rồi à?
Nghe thế cậu liền lắc đầu phản bác như câu trả lời, im lặng một lúc thì cậu quyết định chìa tay mình ra nắm chặt tay anh, nãy đến giờ tay cậu chảy mồ hôi khá nhiều, khi qua đường thì tay còn run run. Anh biết khi nãy cậu giận suýt hoá mất khôn, định không nắm tay anh mà bước nhanh qua đường nhưng nỗi sợ xe cộ của cậu vẫn còn thì thế nên quyết định ngừng giận anh trong vài giây.
Sau khi bước sang lòng đường bên kia, cậu liền bỏ tay qua rồi chở về trạng thái giận dỗi như ban nãy. Anh bỏ cuộc thở dài, chuẩn bị hít thật sâu và rồi cất tiếng hát bài Winter bear khi ấy như một lời xin lỗi dịu dàng. Cứ thế, anh hát bài đó suốt chặng đường đến trường, vừa đi vừa hát, anh ngắm nhìn cảnh thành phố Seol nhộn nhịp như một thói quen rồi quay sang theo dõi từng hành động nhỏ của cậu như thường lệ, cậu đã thả lỏng vai và cơ mặt.
cuối cùng đã ngừng giận rồi!
Chả hiểu sao bây giờ anh lại rất thích đi bộ như thế này, vậy mà vài năm trước anh còn than thở rằng đi bộ vừa tốn sức vừa tốn thời gian, đi xe thoải mái và nhanh hơn nhiều. Quả thật là phải tốn sức nhiều hơn đi xe, phải thức sớm hơn đi xe, mất nhiều thời gian hơn nhưng nó lại rất xứng đáng. Đáng, có lẽ vì anh có thể ngắm nhìn cảnh thành phố Seol tấp nập đông đúc người qua lại này một cách chân thật, chậm rãi và tận hưởng hơn so với lúc trên xe, biết rõ hơn tại sao mẹ anh lại yêu nơi này đến thế. Đáng một điều nữa là có thể đi cùng cậu, có thể từ từ chậm rãi theo dõi hành động nhỏ của cậu trai kia kĩ hơn và lâu hơn. Vậy là quá đủ, một cái giá phải trả quá xứng đáng cho việc đi bộ.
Anh vừa hát xong câu hát cuối cùng thì cũng vừa đặt chân đến trường, liền lấy điện thoại ra đưa ra trước mặt cậu cho xem tên bài hát, đưa hai bên airpod cho nhanh vào lỗ tai cậu.
- Bài này hay lắm, nghe thử đi. Đúng thể loại nhẹ nhàng em thích đấy.
- A! Em cảm ơn.
Nở nụ cười nhẹ nhõm khi cậu chụp lấy điện thoại đang trên tay anh mà đắm đuối nghe mặc kệ mọi thứ xung quanh, anh nhanh chóng lấy hai tay mình bịt lại rồi cúi gầm mặt xuống để không phải nghe tiếng xì xào như hằng ngày đến từ bọn học sinh săm soi và của bọn học sinh đầy sự ngưỡng mộ kia. Anh không cần nghe, cũng không muốn Jungkook phải nghe những lời đó, anh không cần bọn chúng, chỉ cần cậu bình yên bên cạnh anh thôi.
- Là cậu lớp trưởng Kim lớp 10-1A kìa.
- Lớp trưởng Kim gì chứ, phải là sát nhân Kim Taehyung mới đúng chứ!
Bọn xung quanh tên mới vừa nói cười ào lên như sấm, chúng thay phiên nhau chỉ trỏ rồi nói lên những câu đùa muốn sát muối vào tim anh. Một số là vậy, một số khác phản biện lại rồi khen anh đủ thứ như một fan thực thụ.
- Cậu ấy giỏi lại còn đẹp, sao lại là sát nhân được chứ? Nếu đã gϊếŧ người thì phải vào tù từ lâu rồi.
- Mày nói vậy là không biết rồi. Nghe bảo là tại vì sinh nó ra mà mẹ nó mới chết đấy. Poor Hana! Thật tội nghiệp cho một nghệ sĩ piano nổi tiếng của thế kỷ lại có một đứa con như vầy.
- Vậy sao?
Người khi nãy vừa phát biểu thì lại bỗng nhiên im thinh khi nghe cậu trai kia kể lại câu chuyện như vậy. Bây giờ, chủ đề bàn tán lại có thêm Jungkook.
- Hôm nay cậu học sinh Jeon nhát cấy ấy lại đi học cùng Kim Taehyung à?
- Thông tin về cậu ta đa số bị ẩn nhưng ít nhất sau vài lần họp phụ huynh thì tao biết ra một vài điều, mẹ cậu ta là nhà thiết kế thời trang Jeon nổi tiếng đang làm mưa làm gió bây giờ đấy.
- Nhìn nhát thế mà gia thế cũng khủng thế nhỉ? Còn ba cậu ta thì sao?
- Tao biết nè! Để nói cho nghe, ba cậu ta từng là CEO của một công ty chuyên về các linh kiện điện tử còn có một hãng xe oto riêng nhưng mà lại kinh doanh lỗ nặng vào vài năm trước sau những năm huy hoàng nên dẫn đến phá sản. Nghe đồn là cha cậu ta còn lao vào rượu chè cờ bạc, giờ thì cha mẹ cậu ta ly hôn rồi. Mỗi khi họp phụ huynh chỉ thấy mỗi mẹ cậu ta đến.
- Một kẻ sát nhân không có mẹ, một đứa hèn nhát không có ba. Hợp nhau thế nhỉ?
Nghe thế, anh tức giận nắm chặt tay lại thành hình nắm đấm nhưng rồi lại thả lỏng ra, dù giận đến mấy thì cũng phải kìm chế vì bọn nó quá dơ bẩn để bàn tay anh động vào.
Cứ thế mà bước đến lớp cùng cậu. Anh ngồi bàn cuối cùng như mọi lần còn cậu thò ngồi ở bàn giữa, hai người đều thuộc dãy 2 từ cửa tính vào, anh thích ngồi một mình nhưng cũng thích ngồi với cậu. Taehyung từng đề nghị ở ngày đầu nhận lớp là anh và cậu ngồi chung bàn nhưng cậu lại từ chối. Vì lý do đơn giản là anh quá cao lớn nên đành phải ngồi cuối để không che khuất tầm nhìn của một số bạn khác, còn cậu thì lại khá nhỏ bé so với nam giới nên đành chọn bàn giữa.
Thôi đành vậy, cậu đã từ chối thì anh không hỏi làm gì nữa!
Vào lớp thì cậu liền bỏ balo xuống rồi chạy lon ton xuống bàn cuối cùng để trò chuyện cùng Taehyung, cậu liền trả lại điện thoại cho anh rồi nói bằng giọng điệu hào hứng cùng đôi mắt lấp lánh.
- Bài này hay quá đi à! Hay để tối nay em học lyrics của bài đó rồi hát gửi cho anh nghe nha.
- Lo học bài trước khi học lyrics đi.
Nói đến đây, mặt cậu bỗng trở nên ỉu xìu vì tưởng anh không thích nghe cậu hát. Thế rồi anh đành tiếp lời.
- Nhưng nếu học bài xong rồi mà còn dư thời gian thì cứ hát gửi anh nghe, lúc nào anh nghe cũng được, giọng em trong và dịu nhẹ lắm.
Nghe lời nói chữa cháy đó của anh xong, cậu liền nở nụ cười tươi rối lộ chiếc răng thỏ đáng yêu, cậu liền tiếp lời với giọng nói vui vẻ như thường ngày.
- Ok! Mà nè anh Taehyung, một người bạn thân của em ở Mỹ sắp về Hàn đó, nghe bảo là cậu ấy sẽ học vào trường này vì đã đậu kì thi đầu vào. Còn bài thi xếp lớp thì em chưa nghe tin tức gì cả.
- Vậy à? Trùng hợp đấy, anh cũng có 2 người bạn ở Mỹ sắp chuyển về đây. Không hẳn là bạn cùng tuổi mà là bạn thân lớn tuổi hơn.
- Vui thế nhỉ? Vậy là có thêm bạn mới rồi, anh nhớ giới thiệu hai người đó cho em làm quen nha!
- Ừ, anh nhớ!
Vừa nói một cách ôn nhu, anh vừa dùng một tay xoa xoa mái đầu cậu thay cho tay còn lại đang chống cằm. Đây là một cảnh tượng quen thuộc mà dường như cả lớp ai cũng quen, hai người đó, một người trầm tĩnh, ít nói còn một người nhìn tinh nghịch, nói rất nhiều.
Một người nói, một người nghe nhưng họ chỉ nói và nghe đối phương, họ xem cả thế giới dường như chỉ có hai người, mặc kệ trầm tính hay vui tính, họ ít giao tiếp với mọi người khác trong lớp. Nếu có chỉ dừng ở mức bạn cùng lớp bình thường. Họ là hai con người trong một thế giới riêng thu nhỏ của riêng họ, một thế giới khép mình, một thế giới không có một khẽ hở cho bất kì ai vào cho đến hiện tại...
*Reng...Reng*
- Mới đây chuông kêu rồi à? Thôi em về chỗ đây nha.
- Bye!
Cậu vẫy tay nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình, một chỗ người cạnh một bạn nữ xinh đẹp, cao và có phần mảnh khảnh. Anh đây chỉ giơ tay lên chứ chả vẫy, mắt vẫn cứ hướng theo tấm lưng nho nhỏ tại chiếc bàn chỉ một mình anh đây ngồi.
Sau vài tiết trôi qua nhạt nhẽo thì đã đến giờ giải lao, cậu lại cầm theo hai phần cơm hộp mình tự tay làm chạy lại chỗ anh đang ngồi. Ai chả quen với hình ảnh này chứ, lúc nào cậu với anh cũng bám lấy nhau như sên. Jungkook nhanh chóng bỏ một phần cơm hộp xuống bàn rồi mới ngồi xuống đối diện với anh.
- Hôm nay ăn món gì đây?
- Anh mở ra đi rồi biết!
Anh lấy tay mở phần cơm của mình ra trong tâm trạng có phần phấn khởi vì mỗi ngày khi Jungkook muốn nấu cho anh ăn thì đều là vài món mới thay đổi liên tục.
- Kimbap chiên và miến trộn à?
- Yep! Ăn nhanh đi, chuông reo nữa thì lại khổ.
- Vừa ăn vừa nghe nhạc nữa nha? Anh còn một list nhạc jazz hay lắm.
- Ok!
Taehyung một lần nữa lại nghe nhạc cùng Jungkook, ăn cùng Jungkook và...
trốn tránh những lời nói độc địa của bọn kia cùng Jungkook.
Anh không còn phải một mình chống chọi nữa, như đã nói, anh không cần gì, chỉ cần Jungkook bình yên cạnh anh, chỉ cần Jungkook bên cạnh là anh thấy bình yên rồi. Những lời nói đấy, anh không cần quan tâm khi đã có cậu ở đây. Chỉ vậy thôi là đủ, vậy là hạnh phúc.
Một lát sau, họ cùng ăn và nghe nhạc không nói một lời thì chuông cũng reo báo giờ vào lớp. Như thế thì lại vài tiết trôi qua như thường lệ, nghe giảng, ghi chép, làm bài.
Đến giờ ra về thì mẹ cậu lại chạy sớm đến đón khi vừa kết thúc công việc xong, anh chào tạm biệt cậu thì một mình bước trên đường phố Seoul đông đúc mà về nhà.
Một ngày như thế cứ lặp đi lặp lại chán ngấy mà trôi qua gồm thức dậy, đến trường, nghe những lời ca ngợi cả những lời nói độc địa, ăn, học bài, về nhà, ngủ,... nhưng đó là quá khứ, còn hiện tại thì rất tuyệt vời, tuyệt vời vì có Jeon Jungkook.
Không chỉ còn bầu bạn với quản gia Lee, với những người bạn cũ qua màn hình điện thoại, bầu bạn với chiếc piano, bầu bạn với những trang sách, giờ anh còn có cậu ở đây. Người ta có chửi anh, lăng mạ anh mấy trăm lần, mấy trăm người cũng chả bằng một lần Jungkook giận anh. Cuộc sống cứ tốt đẹp như vậy là được, tốt đẹp vì có cậu bên cạnh, tốt đẹp vì có cậu bình yên, tốt đẹp vì cậu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!