[Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào

Chương 22: Chap 23: Bạn mới


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Cháu về rồi đây ạ.

Vừa về đến nhà, anh bỏ ngay giày đi học rồi thay vào đó là một đôi dép lông ấm áp dành cho mùa đông, nhân tiện đó anh cũng nói câu nói quen thuộc mà bất kì một đứa trẻ nào cũng được dạy là phải nói khi về đến nhà. Bỗng một giọng nói không mấy được nghe vang lên.

- Con về rồi đấy à?

- Ba? 

Anh ngạc nhiên khi thấy hình bóng vừa quen thuộc nhưng lại vừa hiếm thấy, ba anh đang ngồi thản nhiên trên bộ sofa ngay giữa phòng khách xem tin tức trên tivi. Anh trố mắt nhìn, xoa xoa mắt mấy lần như không thể tin vào mắt mình.

- Không phải công ty đang rất bận cho hợp đồng sắp tới sao? Tại sao hôm nay ba lại về sớm vậy?

Cảm giác lâng lâng như muốn bùng nổ thế này là sao đây? Dù đã là một cậu học sinh cấp ba, nói chính xác hơn là lớp mười nhưng anh vẫn luôn tươi cười vui vẻ nhất khi thấy ba mình hệt như một đứa trẻ nhỏ 7,8 tuổi khi xưa vậy, không hề thay đổi gì cả vì Taehyung vẫn luôn là Taehyung.

 Anh nhanh chóng xỏ dép vào rồi chạy tọt lại phía sofa ngồi đối diện với ba mình.

- Thấy ba vui đến nỗi không kịp cất balo luôn à? Hôm nay việc công ty cũng thuận lợi nên ba về sớm hơn mọi ngày một chút.

- Thế à? Vậy thì tốt quá rồi. 

Anh ngồi cạnh ba nhúng nhúng người mà cười suốt, từng lời nói đều mang ý cười. Ông thấy con trai chỉ vì thấy mình mà cười vui vẻ thế thì tâm trạng ông cũng được kéo lên theo mặc kệ cho đã làm việc mệt mỏi suốt cả hơn 10 tiếng đồng hồ dài đằng đẳng từ hôm qua đến nay.

- Mà hôm nay con không đi xe à? Đột nhiên lại đi bộ về nhà thế này vừa tốn thời gian lại tốn sức.

- Không sao, con về cùng bạn cho vui đấy mà. Vậy hôm nay ba ăn cơm chung với con đúng không?

- Ừ. Nhanh lên phòng tắm rửa, dẹp balo còn xuống ăn cơm. Bữa tối quản gia Lee nấu xong cả rồi.

- Vâng.

Nói xong là anh chạy vọt lên cầu thang rồi một mạch vào phòng dẹp chiếc balo, tắm rửa, thay một bộ quần áo ngủ thoải mái. Vừa lau khô đầu, anh vui đến nỗi còn ngâm nga vài khúc ca mang giai điệu vui vẻ khác với thường ngày.

- Nhìn nó kìa. Vẫn như xưa, đúng là trẻ con mà!

- Cậu chủ không trẻ con đâu, chỉ trẻ con với những người cậu chủ yêu quý thôi.

- Vậy à... Dạo này tình hình học của nó thế nào? Các mối quan hệ ra sao?

- Tình hình là...

- Ông đúng đấy làm gì? Ngồi xuống đây nói như cuộc trò chuyện của hai ông bạn già đi. Sau gì ông cũng như người ba thứ 2 của Taehyung và như một người bạn giúp tôi chăm sóc cho nó mà.

Thấy quản gia Lee đứng bên cạnh nói chuyện có phần không tự nhiên nên ông Kim Jiho đề nghị thay đổi vị trí, ông đặt tay nhẹ ở chỗ ghế ngồi đối diện với ông như có ý mời bác Lee sẽ ngồi ngay đó. Ban đầu, bác Lee còn bàng hoàng bỡ ngỡ nhưng sau đó lại nhẹ nhàng đón nhận rồi ngồi xuống phía đối diện mà ông Kim đã chỉ. 

Ổn định vị trí xong, hai người lại trò chuyện như hai ông bạn già. Mặc dù bác Lee là quản gia của gia đình nhưng ông Kim luôn xem bác Lee như một người bạn già đồng hành cùng, một người bạn cùng giúp ông nuôi dạy thằng con trai mang tên Kim Taehyung.

- Dạo này nó như thế nào rồi? Lâu quá tôi chưa có dịp nói chuyện với nó, ông và nó tiếp xúc hằng ngày nên chắc cũng biết được nhiều nhỉ?

-  Đợt kiểm tra gần đây Taehyung có bảo là làm bài ổn, dù nói lầ ổn nhưng ổn của cậu chủ nghĩa là điểm tuyệt đối hoặc là gần điểm tuyệt đối rồi. Dạo đây cậu ấy còn tiếp xúc với một cậu bạn mới, trông có vẻ rất thân, tên là Jeon Jungkook. Còn lại thì tôi thực sự không biết quá nhiều vì tôn trọng đời sống riêng tư của Taehyung.

- Jeon Jungkook sao? Tên này nghe rất quen, hình như là con trai của nhà thiết kế nữ Jeon Ari phải không? Dạo này thương hiệu của cô ấy rất có giá trị, có thể hợp tác một ít không nhỉ? Taehyung quả là biết cách chọn bạn thật nha. Nhưng mà cậu Jeon thì tôi chưa thấy mặt lần nào, cô Ari rất biết giữ kín đời tư với truyền thông, có tìm hiểu lắm chỉ biết được mỗi tên con cô ấy.

Ông Jeon nhấm một ngụm trà xanh đăng đắng rồi thả nhẹ tách trà xuống bàn, miệng vừa cười vừa tấm tắc khen độ tinh tế về việc chọn bạn của con trai mình.

- Vậy sao? Chả trách sao những bộ trang phục của cậu Jeon nhìn rất quen như được thấy từ một thương hiệu thời trang nào đó, hoá ra đều là của cô Jeon Ari.

...

Mặc một bộ quần áo màu xám thường ngày bước xuống đến tầng trệt, anh nhìn thấy hai người đàn ông trong nhà đang trò chuyện với nhau tại bộ sofa nằm giữa phòng khách.

- Hai người đang nói chuyện gì vậy?

- Không có gì. Cũng trễ rồi, mình bắt đầu dùng bữa đi con trai. Quản gia Lee, phiền ông dọn đồ ăn lên.

Quản gia Lee cúi nhẹ đầu xem như phép lịch sự rồi bước vào bếp bắt đầu dọn món ăn lên bàn ăn, Taehyung thấy thế liền chạy vào theo sau quản gia.

- Bác cần cháu giúp gì không?

- Không, không cần đâu. Cậu chủ cứ ngồi đi, gần xong cả rồi.

- Cháu giúp cho mà. Hôm nay có canh gì thế? 

- Tôi nhớ cậu từng bảo nhớ món canh kim chi đậu phụ mẹ từng nấu nên hôm nay quyết định nấu món đấy.

- Để cháu cầm ra cho .Trí nhớ bác tốt đấy nha! Mà có điều bác vẫn không nhớ vụ cháu bảo là gọi Taehyung và xưng bác rồi mà! 

Anh liền nhanh nhẹn lấy bát canh từ tay bác Lee bước đến phòng ăn, đặt bát canh kim chi đậu phụ đỏ lừ nóng hổi xuống bàn, tiếp đến nhanh chóng lấy đủ bát, đũa và một ít banchan từ nhà bếp. Sở dĩ hôm nay đều là các món ăn đơn giản như thế là do Taehyung yêu cầu bác làm một bữa ăn toàn món Hàn, bỏ đi các món Tây kia cho giống như những bữa ăn khi xưa mẹ anh từng nấu. 

Dọn xong cả, tiếng chạy lạch bạch với giọng nói trầm lớn của anh tiến gần đến chỗ ba đang ngồi.

- Ba! Cơm tối xong rồi, tắt Tivi ngừng xem tin tức rồi xuống ăn này.

- Ừ! Ba biết rồi.

Ba anh vội lấy remote tivi rồi tắt đi, xỏ đôi dép dành riêng cho mang trong nhà xong thì bước xuống phòng ăn, các món ăn Hàn truyền thống bình dân đập vào mắt ông khi vừa xuống bếp.

 Công ty ông nằm toạ lạc gần một khu phố ẩm thực phương Tây và gần một số cửa hàng quán ăn nhanh, vì tính chất công việc bộn rộn nên ông thường lui đến các nhà hàng đấy ăn không thì muốn đổi khẩu vị lại đến cửa hàng thức ăn nhanh cho gọn rồi nhanh chóng quay lại nơi làm việc. Hơn nữa, những lúc về nhà trễ ông cũng cứ bảo quản gia hâm nóng lại các món ăn tình cờ thay các bữa ăn của nhà thường là đồ Tây.

 Ông Kim cũng chả phải người quan trọng việc ăn uống gì nên cứ ăn chúng mà sống, làm việc qua ngày. Ai ngờ lần này về nhà lại được ăn món Hàn này, Taehyung cũng không ngờ chỉ vì hôm nay bỗng thèm món Hàn nên bảo bác quản gia làm nào ngờ lại đúng hôm ba về cơ chứ! 

Da mặt nếp nhăn bỗng thả lỏng căng ra khi thấy bàn ăn trước mắt, khoé môi cong lên chút đỉnh với vẻ hài lòng rồi ông kéo ghế ngồi vào bàn.

- Ông đứng đấy làm gì? Ngồi xuống ăn chung cùng đi chứ, hai người thì ăn không vui bằng ba đâu.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào tại truyen35.shop

- Đúng rồi đó bác Lee, bác ngồi xuống ăn chung đi mà, phải thử món mình nấu chứ!

Anh vội chèn đắp thêm vào lời nói của ba. Quản gia bất lực trước lời mời của hai cha con nhà họ Kim nên đành kéo ghế ngồi xuống ăn cùng. Ông Kim ăn đến món gà hầm sâm thì lại cười vì nhớ lại chuyện cũ rồi buộc miệng nói về kỉ niệm xưa.

- Nhớ ngày đầu hẹn hò của ba với mẹ là vào mùa hè, ba dắt mẹ đi ăn gà hầm sâm khi có dịp du lịch Hàn chung với nhau. Thế là vào một quán khá đông gần đấy, ăn xong mẹ con than là mùa hè mà lại ăn món nóng như thế, người Hàn Quốc thực sự quá kì lạ. Từ đó mẹ con liền bắt ba ăn gà hầm sâm vào mùa đông, hoài cũng thành thói quen đi ngược lại với gốc người Hàn luôn.

- Kể cả khi mẹ sinh ra con cũng thế! Mẹ toàn nhà ta ăn gà hầm sâm vào mùa đông, ai cũng thấy nhà ta kì lạ, mùa đông còn khó kiếm vào khi ấy nữa chứ. Nhớ lúc bác Lee mới làm việc ở đây, bác thấy vậy cũng bất ngờ lắm luôn, đúng không bác?

- Lúc đầu tôi...

- Bác! Xưng hô!

Anh nghe cách xưng hô của quản gia xong lại bắt bẻ rồi nhấn mạnh các từ trong lời nói, chắc anh quyết tâm phải chỉnh lại được cách xưng hô của bác đây mà. Nghe thế, bác đổ mồ hôi lạnh rồi đổi liền cách xưng hô tiếp tục nói.

- Lúc đầu bác cũng bất ngờ nhưng dần dần cũng quen rồi. Bác còn nhớ món canh kim chi đậu phụ là món bà chủ nấu ngon nhất trong tất cả món Hàn.

- Ông nói đúng, vợ tôi đường đường là người Mĩ 100% mà không hiểu sao lại mê ẩm thực Hàn ghê gớm. Mới cưới nhau và dọn về nhà riêng, cô ấy lại nhất quyết đòi học nấu món Hàn, trình nấu ăn cũng chả khấm khá vì nên mới bắt đầu bằng canh kim chi đậu phụ, nấu đi nấu lại hoài cũng thành món tủ. Nói mới nhớ, do trình độ nấu ăn của mẹ con có hạn nên chỉ biết mỗi món đó.

- Công nhận mẹ khác người thật ấy nhỉ?

- Không những ăn uống mà còn về thời trang thì mẹ con cũng rất khác người, lúc về Hàn tới sân bay thì với trang phục loè loẹt đủ loại hoa nên mẹ con thành công thu hút sự chú ý của khá nhiều người mặc dù lúc đó sân bây đang rất đông và mọi người ai cũng đều bận rộn.

- Sân bay? Sân bây sao? A! Đúng rồi, suýt nữa quên. Bây giờ là mấy giờ rồi bác Lee? 

- Hửm? Để bác xem, 8:20 PM rồi.

- Thôi rồi, con ăn xong rồi. Con cần đến sân bay gấp.

Anh vội vã bỏ bát đũa xuống, vừa nói vừa chạy liền lên tầng hai đi lấy một ít thứ đồ cần thiết.

- Để bác đưa cho.

- Phiền bác rồi ạ.

 Bác Lee cũng bỏ bữa giữa chừng rồi dặn hỏi anh, mặc thêm áo khoác bên ngoài để có thể ra ngoài cùng Taehyung. Anh cũng trả lời vọng xuống bên dưới. Ông Kim thấy thế mà lắc đầu bó tay. 

Người ta hay bàn ra tiếng vào bảo con trai Kim của ông đây hoàn hảo lắm cơ, học giỏi, giao tiếp giỏi, khéo léo, chăm chỉ, biết chỉ huy kiểm soát lại còn ưa nhìn. Nhưng đó chỉ là bề nổi của một tảng băng trôi, liệu có ai biết được Kim Taehyung của ông cũng có lúc hay quên, cũng có lúc trễ giờ, cũng có lúc vội vã, cũng có lúc vứt luôn cả hình tượng cố xây dựng bao lâu nay. Đúng là cha nào con nấy, ông cũng đâu khác mấy so với con ông đâu! 

Vài phút sau, anh chạy nhanh xuống lầu với bộ áo khoác ấm, chiếc mũ len và bao tay, kèm theo bên trong là miếng dán giữ nhiệt. Cuối cùng đã thấy con trai, ông hỏi vội.

- Con định đi đâu mà vội thế? Trễ giờ à?

- Con đi đón hai anh. Hôm nay hai người về nước bảo con đến đón.

- Về rồi à? Có gì thì cho ba gửi lời thăm đến hai anh con, lâu rồi chưa gặp, rảnh thì đưa hai anh đến thăm ba.

- Con sẽ đưa hai anh đến, còn ba gặp được hay không là một chuyện khác.

- Đi mau đi. Kẻo trễ giờ đấy.

- Bye papa!

Bước ra bên ngoài cùng với bác quản gia, anh liền lên xe ngồi ở hàng ghế sau gần nhất đối với chỗ của người lái, quả thật là có một mẹo rất dễ nhận biết tâm trạng của anh mà bác Lee đã để ý thấy, đó là dựa vào hàng ghế anh ngồi, càng gần với chỗ của người lái thì tâm trạng của anh càng vui, mức độ cởi mởi cũng vì thế mà tăng theo. Thắt dây an toàn xong thì xe bắt đầu lăn bánh đến sân bay. 

Bây giờ thì trong nhà còn mỗi ông Kim đang ngồi thảnh thơi ăn hết phần của mình.

Không bao lâu, xe đã đến sân bay Incheon, bác Lee chọn phương án ở trong xe đợi mọi người vì thế anh cũng chả ép bác làm gì, Taehyung nhìn đồng hồ thì cũng đã điểm 9:00PM liền đi vào bên trong đứng ngó xem người mình đang tìm kiếm ở nơi nào, đã lâu chưa gặp nhau nên không biết hai người đã thay đổi như thế nào về vẻ bề ngoài mặc cho họ vẫn video call thường xuyên với nhau để hỏi thăm tình hình của đối phương. 

Tìm mãi mà chả thể thấy một bóng dáng quen thuộc, anh bắt đầu hơi nản, tại sao đã tối thế này mà sân bay vẫn nhộn nhịp thế cơ chứ!

- Nè Taehyung! Bọn Anh Ở Đây Này!

Giọng nói cao cao hào hứng quen thuộc của ai đó phát ra từ phía sau lưng vì thế nên anh quay lại thì thấy được hai con người đó, cái con người vừa hét lớn đang vẫy vẫy tay ra dấu hiệu một cách nổi bật hết mức. Vội đi đến chào hỏi với mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt điển trai.

- Tưởng em không đến, ai ngờ tối thế này vẫn cố đến đón bọn anh. Đúng là em trai ngoan của anh mà! Thương quá đi!

Người con trai khi nãy nhảy bổ vào người Taehyung mà ôm lấy ôm để, cọ cọ má rồi nói mấy câu sến súa không ai bằng, sến súa hệt như tính cách và gu thời trang đầy màu sắc của người đó vậy.

- Thôi nào Hobi! Anh bỏ em ra đi, ôm chặt muốn tắt thở luôn này.

- My bad, do anh vui quá khi gặp em thôi.

Cậu ấy bỏ tay ra, rời khỏi người Taehyung, giờ anh mới để ý, Hoseok cao hơn khi nhỏ rất nhiều, đó là vẻ hiển nhiên nhưng Hoseok lại cao sắp bằng anh rồi, có thể nói là một 9 một 10. Ngoài cao hơn lại còn có cơ thể có phần gầy. Còn về tính cách thì y như khi còn nhỏ, vui vẻ, sến súa, tăng động còn hơn cả Jungkook. 

Quan trọng là nụ cười khi còn ban nhỏ vẫn giữ nguyên đến tận bây giờ, à mà cả gu thời trang sặc sỡ không giống ai nữa.

- Nhìn em có phần khác thật, cao, nhiều cơ bắp và điển trai hơn.

- Được anh Suga khen vậy em lại thấy ngại. Anh cũng vậy mà, cao xấp xỉ em, nhan sắc thăng hạng chỉ còn điều nhìn hơi gầy và nhiều cơ hơn còn bé nhưng có tính phũ và thờ ơ xem ra vẫn còn như cũ.

- Còn em thì vẫn độc mồm độc miệng nhỉ?

- Mà hai bác Min đâu anh?

- Ba mẹ anh đang lấy một số hành lý, ra liền ấy mà.

Cuộc trò chuyện của một nhóm ba người đang trò chuyện giữa sân bay bị gián đoạn bởi một giọng nói trong trẻo được vang lên ngay gần đấy.

- Taehyung?

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào, truyện [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào , đọc truyện [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào full , [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào full , [Fanfic] [Vkook] Hoa Anh Đào chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top