Chỉ vừa mới nhắm mắt một lúc mà bao nhiêu ký ức năm 8 tuổi bỗng ùa về lấp đầy cả tâm trí hiện tại của Anh.Bàn tay rời khỏi phím đàn,buông lỏng cả xuống.Từng đợt gió bên ngoài xâm nhập vào căn phòng mang không khí hơi se se lạnh của mùa đông,nó lạnh lẽo,băng giá như trái tim Anh bây giờ vậy.Cảm giác cô đơn,không một tiếng động,chỉ có từng tiếng thở đều đều của chàng trai-Một không khí nhạt nhẽo bao trùm khắp căn phòng trống.Anh nhìn ra nơi xa xăm bên ngoài cửa sổ,ước chi nếu bây giờ là mùa xuân thì có lẽ ít nhất trái tim sẽ được sưởi ấm phần nào đó bởi tiết trời.Rồi lại hướng mắt nhìn chiếc piano,từ ngón tay chạm nhẹ lên từng bộ phận của "Youth"-Đây là chiếc piano anh được tặng bởi mẹ và một người bí ẩn nào đó.
Hôm đó là ngày mẹ anh đã nghỉ ngơi nơi thiên đàng được khoảng 2 tháng,lúc đấy ba anh cũng đi công tác,anh thì đang ở Hàn thăm một số người họ hàng xa và đồng thời,xem căn nhà ba mới mua tại Hàn,chuẩn bị cho sự chuyển nhà sau này.Bác quản gia đang bận rộn chỉ nhân viên dọn đồ đạc đúng nơi như ông chủ bảo,một hồi chuông cửa dài bên ngoài,anh của lúc 8 tuổi hăng hái xung phong mở cửa.
-"Bác ơi,cháu ra mở cửa cho nha?"
-"Nếu cậu chủ muốn!"
Mỉm cười tươi thật tươi rồi tung tăng đi đến mở cửa.Ba người nhân viên với bộ đồng phục đỏ,sọc xanh đang đứng bên ngoài,bên cạnh là một thùng hàng gì đó rất to,chắc cũng gấp 4-5 lần cơ thể của cậu bé.
-"Đây là hàng được giao chuyển phát đến.Nhà con có ai tên Kim Taehyung không cậu bé?"
-"Dạ.Là cháu ạ.Cháu là Kim Taehyung"
-"Hóa ra là cháu.Đây là piano được giao đến đây"
-"Hả?Cháu có mua chiếc piano nào đâu?"
Bây giờ mọi thứ thật loạn lên.Piano nào thế?Anh nhớ làm gì mua piano nào ở đây?Đưa khuôn mặt hết sức băn khoăn mà nhìn chú nhân viên trước mặt.
-"Là có người chuyển cho cháu."
-"Chuyển từ đâu thế chú?"
-"Là từ Mỹ.Có kèm theo thư.Cháu đọc đi"
Lễ phép chìa cả hai bàn tay nhỏ ra để nhận bức thư của chú nhân viên đưa.Bên ngoài,nó được bao bọc rất đẹp và kỹ càng,là một màu trắng tinh tươm còn kèm theo một chiếc nơ đỏ nhỏ xinh xắn,tim nhanh vì hồi hộp,lúng túng mở ra,bên trong là một bức thư được viết bằng mực đen.Từng nét chữ được nắn nót kỹ lưỡng,nét chữ này thật đẹp!Nhưng mà...Hình như đây là chữ của mẹ?!
-"Mẹ đang nghỉ ngơi ở "thiên đàng" nhưng vẫn gửi thư cho mình hả?"-Taehyung thầm nghĩ trong lòng.Chỉ nghĩ mẹ đang một nơi gọi là "thiên đường",chắc nó giống như cuộc đi du lịch nghỉ ngơi ở Hawaii thôi nhỉ?
Thấy được chữ của mẹ mà trong lòng Anh vui không xuể!Để xem xem,bên trong viết gì đây nào?
"Gửi Kim Taehyung của mẹ,con còn sống khỏe chứ?Ba con ra sao?Bức thư này mẹ viết trước khi mẹ đi đến một nơi xinh đẹp,yên bình khác,một nơi cách xa nhiều so với trần gian,chiếc piano mà con được nhận là quà của mẹ và từ một người bí ẩn-đó là người mà mẹ rất có cảm tình ngay từ lần đầu con đưa người đó gặp mẹ.Hai người bọn mẹ đã mua cho con,xem như quà trước khi ta nói lời chào tạm biệt,ta viết lá thư này đưa cho người đó giao lại cho con.Ý kiến mua piano cũng là của người bí ẩn,xem ra người đó đáng yêu hơn ta nghĩ rất nhiều.Piano là cuộc sống của mẹ,ta phải xa con thì mỗi khi có chiếc Piano này bên cạnh,con sẽ cảm nhận được hơi ấm của ta và hãy luôn nhớ rằng mẹ vẫn bên con."
-"Mẹ..."
Anh cầm thật chặt lá thư ấy,đọc xong lại bỏ lá thư vào bao bọc kỹ như lúc ban đầu.Bằng ánh mắt như chứa một nỗi lòng khó nói ẩn sâu bên trong,ngước nhìn thùng hàng to tướng trước mặt,khóe môi dần cong một bên quay sang chú nhân viên ấy.
-"Có tên người gửi không chú?"
-"Người đó ẩn danh rồi cháu"
-"Thế còn địa chỉ?"
-"Là từ bang California.Chỉ có vậy.Còn lại ẩn nốt"
-"Cháu cảm ơn.Làm phiền chú rồi.Các chú đi theo cháu.Cháu sẽ dẫn chỗ các chú để chiếc piano này"
Các chú nhân viên cùng nhấc thùng hàng nặng thật nặng ấy lên rồi đi theo cậu bé trước mặt.Anh dẫn họ đến trước cửa phòng thì gặp bác quản gia.
-"Đó là gì mà lại to vậy cậu chủ Kim?"
-"Là quà từ bạn của cháu ạ.Phòng con dọn xong chưa ạ?Con muốn để quà này trong phòng cháu"
-"Xong rồi.Phòng cũng đã được cách âm rồi.Còn lại cậu chủ trang trí phòng là tùy ý"
-"Cháu cảm ơn"
Taehyung gật đầu như ngỏ ý cảm ơn quản gia.Sau đó,anh đi vào trong phòng chỉ hướng cho các chú đấy đặt piano vào đúng như vị trí mong muốn.
-"Các chú vận chuyển nó vào góc phòng này dùm cháu.Gần cửa sổ chỗ này"
Anh chỉ tay về phía chiếc cửa sổ to rộng kia đang mở tang hoang ra.Các nhân viên hiểu ý nên đặt vào chỗ đó.Cuối cùng đã xong,nhân viên đưa tay lên để lau mồ hôi còn đổ trên trán.
-"Xem như xong nhiệm vụ.Tạm biệt cháu"
-"Tạm biệt các chú"
Nhanh chóng đóng cửa lại,anh liền lau tỉ mỉ không để sót lại một hạt bụi nhỏ nào trên Piano,tay lau mà miệng thì cứ cười cười mãi thôi.Đôi mắt xanh ngọc tỏa sáng lấp lánh hạnh phúc nhìn vật đen to tướng trước mặt,anh cứ tỏ vẻ như tự hào như chính chiếc Piano này là bảo vật quý hiếm vậy.Lau xong cả rồi,Anh đặt mông mình lên chiếc ghế rồi chống cằm ngắm không bỏ sót bất kì chi tiết nào của Piano,nhìn lại thì nó đẹp thật,rất vừa ý!
Một chiếc Grand Piano đen huyền,phím đàn thì trắng tinh sạch sẽ vì nó mới vừa được vệ sinh xong mà,còn gồm có peals bên dưới nhưng mà...hình như chiếc Piano này hơi to,còn Anh thì chỉ mới 8 tuổi nên khó mà đặt chân đến nổi.Nhìn kỹ lại khung đàn...chợt Taehyung nhận ra một điều.Đây là chiếc Grand Piano của hãng Steinway nổi tiếng đây mà?Hãng này rất nổi tiếng với chiếc khung đàn tuyệt đẹp đến mức người nhìn mê mẩn,rất nhiều nghệ sĩ cũng sở hữu nó,nhìn lại cũng không thể tin vào mắt mình nữa rồi!Miệng mãi không tài nào ngậm lại được,mắt mở to hết cỡ vì hết sức kinh ngạc,thật sao?!Anh được nghe thoáng qua vì chiếc Piano này vì khoảng vào 2 năm trước,bà có kể cho anh về hãng Piano này,bà cũng là một người sỡ hữu sản phẩm của hãng Steinway.Thậm chí,Anh còn bảo rằng rất muốn được chơi một bản nhạc bằng sản phẩm của Steinway,không ngờ rằng bà lại còn nhớ lời nói vẩn vơ của một đứa trẻ khoảng 6,7 tuổi lúc đó.
Mãi đắm chìm vào "bảo vật" mới của bản thân mà quên mất đi thời gian,nhìn ra cửa sổ thì đã khoảng gần hoàng hôn rồi,giờ là buổi chiều tà,màu trời cũng dần biến sắc sang đỏ cam,vội rời khỏi rồi quan sát xung quanh phòng cần trang trí những thứ gì.Mọi thứ được tươm tất,sắp xếp đúng vị trí như Anh mong muốn,căn phòng được treo nhiều bức tranh trừu tượng.Một ít do chính người bạn đấy-JK đã vẽ,cậu bé ấy tặng cho Taehyung,Anh vẫn còn giữ nguyên vẹn,may ra chất liệu là sơn dầu nên rất bền,không có bất kì tổn thất hay có vấn đề phai màu nào.Ngoài tranh của JK ra,Anh còn giữ một số tranh trừu tượng theo sở thích cá nhân,đa số là màu đen trắng kết hợp với nền tường xám khói.Trong phòng có 4 cửa sổ khá to với rèm cửa màu vàng nhạt,màu sắc tường anh sợ sẽ khiến căn phòng trở nên âm u nên anh đã kết hợp với màu rèm cửa ấy cùng một số vật dụng đều được làm bằng gỗ cao cấp.Hoàn hảo!
Vừa trang trí xong,đang ngắm nhìn lại từng chi tiết trong phòng thì chợt Anh nghe tiếng oto phát ra từ bên dưới tầng,biết đó đồng nghĩa xảy ra việc gì nên Anh liền chạy xuống dưới nhà nhưng trước khi xuống,Anh đã khóa chặt cửa phòng lại vì bỗng nhớ ra một việc rất "quan trọng" phải cần được che dấu.Là Ba về rồi!
-"Ba ! Ba!Ba về rồi"
-"Hôm nay thế nào?Con trang trí phòng xong chưa?"
-"Dạ...rồi ba ạ"
-"Vậy ăn tối xong ta lên xem phòng con"
-"Không...Không cần đâu ba"
Anh lộ vẻ lúng túng rõ ra,tay cứ quơ qua quơ lại liên tục.Đầu thì lắc phản đối liên hồi.Ba anh nhìn thấy vậy cũng hơi bất ngờ,thắc mắc mà hỏi thăm
-"Tại sao?"
-"Chỉ là...là con muốn không gian riêng.Con ba cũng sắp xem 9 tuổi,còn gần đến tuổi lớn nên cảm thấy cần không gian riêng.Hơn nữa,con có chụp ảnh phòng cho ba.Ăn xong,con cho ba xem"
-"Vậy cũng được.Vào nhà ăn tối thôi,con trai"
Căng thẳng như kìm nén hơi thở từ nãy đến giờ thì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm-May quá!Ba không nghi ngờ gì.Lúc hai ba con thưởng thức bữa cơm tối và xem lại bức hình anh chụp căn phòng,trong đấy không có hình của góc chứa chiếc Piano.Trong lúc ăn tối của gia đình Kim thì bên ngoài trời đã tối đen như mực,tầm khoảng 10 giờ rồi!Nhưng Anh thì hoàn toàn chưa buồn ngủ chút nào,chắc là do sự chênh lệch múi giờ lớn giữa Hàn và Mỹ làm cho giấc ngủ không được ổn định.
-"Tắt TV đi Taehyung.Tối rồi đấy.Con mau ngủ đi!"
-"Nhưng con không buồn ngủ mà ba"
-"Thế con định khi nào mới ngủ?"
-"Khi nào con cảm thấy buồn ngủ!"
-"Xem như ba thua con.Mới có kì nghỉ dài,con định làm gì?"
Ba anh dù đã đêm khuya nhưng ông vẫn pha một ly coffee nóng,pha xong.Ông bước đến,ngồi cạnh chỗ sofa con trai đang ngồi rồi ngước nhìn hỏi chuyện của Anh.
-"Hm...Có lẽ là học ngôn ngữ và thử tham gia một ít hoạt động ngoại khóa của trường sau khi về lại Mỹ"
-"Cũng tốt.Ba có mua vài cuốn sách về Y học cho con trong lúc mua công tác"
-"Sách Y học?Cho con?"
Ba anh quay sang,môi ông mỉm nhẹ,là nụ cười điển hình của một người bố nhân từ và yêu thương con.
-"Sau này ba định hướng cho con học Y.Con sẽ thành bác sĩ"
-"Tại sao không phải là kinh doanh giống ba?"
Nụ cười bỗng vụt tắt trên môi trong chốc lát,ông tựa lưng mệt mỏi vào sofa,tay vẫn cầm ly coffee nóng,đôi mắt đượm buồn nhìn về phía trước rồi nói với anh.
-"Ba chỉ là muốn nhìn thấy con mặc chiếc áo trắng ấy.Dù sao cha già có bệnh thì ít nhất con trai ba sẽ tự tay chữa trị!"
Nói là vậy thôi nhưng...Lý do ba muốn anh học ngành Y để trở thành bác sĩ là hoàn toàn khác so với điều ông mới thốt ra.Lúc trước mẹ anh cũng thi vào hai trường:Y và nhạc.Nhưng vì một số chuyện gia đình và niềm đam mê âm nhạc nên bà đành bỏ cả ngành Y
.Lúc mẹ anh phòng phẫu thuật,ông đã nhìn vào qua cửa kính rồi lại nhìn chăm chú vào con trai.Ông ước chi rằng người bác sĩ làm phẫu thuật cho bà là anh.Như vậy thì anh chắc chắn sẽ dốc hết sức để cứu được mẹ anh.Và...Ông càng không muốn anh theo kinh doanh hay âm nhạc.Tất cả đều mà bà gánh chịu từ nền âm nhạc khiến ông có nỗi ám ánh không thể phai.Vì vậy,ông thật sự không muốn thấy Taehyung sẽ vào con đường âm nhạc rồi...nó sẽ gặp chuyện giống mẹ nó!
Hay nếu anh vào kinh doanh,ông càng không muốn!Ông Kim làm kinh doanh,là CEO của một công ty lớn thành công,đáng lẽ nếu như là người khác,họ muốn con sau này nối tiếp sự nghiệp.Nhưng ông lại khác,ông đã một "lão làng" trong ngành khó khăn này,chính bản thân cũng là người hiểu rõ nhất nó có đau khổ gì,thử thách gì và ông là người đã trải nghiệm tất cả chúng.Nếu sau này Taehyung vào kinh doanh,ông sẽ biết con trai có chuyện gì khó khăn.Điều như vậy,sẽ xé nát con tim ông ra,ông thà để con mình khổ mà không hiểu rõ về nỗi khổ đó.Còn hơn mình đã hiểu rõ ngọn ngàn nhưng chả thể giúp gì nhiều,hiểu nỗi đau của người khác sẽ khiến con người ta đau gấp ngàn lần.
Cớ gì...anh còn là người thân duy nhất của ông tính đến hiện tại,là người con duy nhất trong gia tộc Kim.Nghĩ đến đây,ông chỉ biết thở dài,đưa lên miệng uống một ngụm coffee đắng cho xua tan đi tâm trạng tồi tệ và mớ suy nghĩ hỗn loạn bây giờ,quay sang dùng bàn tay to lớn chạm lên đầu anh,rồi xoa xoa tóc.