Anh nhìn từng bức tranh từu tượng trong phòng,chúng rất đẹp nhưng lại rất kì lạ.Cậu bé năm ấy thật sự là người vẽ những bức tranh này sao?Một bức trong đấy thật nổi bật,nó được dùng tôn trắng và đen,là hình khuôn mặt của con người như bị tan biến,dần xóa mờ đi giữa không.Khuôn mặt cứ mờ mờ thấp thoáng,không thể thấy rõ gì ngoài khuôn miệng,từng vệt sơn dầu chảy dài như nước mắt hòa với mưa che phủ tất cả,khuôn miệng không có gì đặc biệt,chả biểu hiện sắc thái buồn hay vui.Đôi tay đưa lên che hết cả đôi mắt,dường như không muốn thấy bất kì thêm một chuyện đau buồn nào nữa.Nhìn nó,anh cứ như bị một bàn tay vô tình xoáy nhẹ vào tim,mặc cho không thật sự hiểu 100% ý nghĩa bức tranh,chỉ là phỏng đoán.Nhất định vào ngày nào đó,anh sẽ tìm được chính chủ nhân và hỏi cho rõ ràng
.Xoay khớp cổ một chút,mỏi quá đi mất!Bất chợt anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo ở góc giường,đã 10:30 PM rồi?Chắc cũng đến lúc ngủ.Rời khỏi ghế piano,chân chậm chạp bước vào vệ sinh cá nhân.Định bước đến giường ngủ,nhưng anh vẫn muốn xác minh lại một chuyện.Vươn người ra khỏi cửa sổ nhìn xuống khoảng sân trống,không xe,không tiếng ồn,không ai.Ba chưa về!Bỏ cuộc chuyện chờ ba về,anh nằm lên giường,tắt đền rồi nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ sâu để những suy nghĩ bộn bề theo đấy mà xuôi tan cả đi.
Mặt trời lại lên để bắt đầu một ngày mới trong tuần rồi,ánh sáng len lỏi chiếu thẳng vào khuôn mặt hết sức vui tươi-Đó là trạng thái cảm xúc hiếm gặp ở anh,nó chỉ xuất hiện khi ngủ và chắc anh đã có một giấc mơ đẹp.Anh có thói quen mở rèm ra để tự đánh thức bản thân thay vì dùng đồng hồ báo giờ.Vươn tay ra để co giãn các khớp,bỏ đôi chân lạnh trong đêm qua vào đôi dép bông,anh lại vào phòng vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đến trường.Đang chỉnh sửa lại quần áo,anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ,mùa đông giá lạnh kia đã qua rồi sao?Tuyết đã ngừng rơi,cây cối đã không còn bị đám tuyết trắng xóa che lấp nữa rồi.Mặc dù đã sang xuân,nhưng đây mới là đầu xuân thôi,không khí se se lạnh vẫn khiến con người ta lạnh rung cả người.
Ngắm khung cảnh bên ngoài được một lúc,Taehyung đứng trước gương để xem lại bản thân,đồng phục ngay ngắn,được!Trước khoảng 2-3 tuần nữa,lễ hội ngắm hoa anh đào tại Seoul sẽ diễn ra nhanh thôi nhỉ?Anh háo hức đến ngày đấy lắm vì...Anh còn nhớ...Khi bà còn sống,bà rất thích hoa anh đào-Tình cờ đây cũng là loài hoa mà người bạn thuở ấu của anh thích.Nhìn lần cuối,chỉnh chu xong cả thì bước xuống nhà nào.Vừa bước đến gần hết cầu thang,anh thấy hình bóng to lớn đang ngồi trên sofa,thong thả đọc báo và nhâm nhi ly coffee buổi sáng.Anh thấy vậy nên hai chân mày hơi cau lại lên giọng nhắc nhở.
-"Uống coffee nhiều không tốt đâu.Nó chỉ giúp tỉnh táo một lúc thôi,một thời gian sau sẽ mệt lắm đấy ba à"
-"Nay mắng ba luôn à?Thói quen khó đổi mà con trai.Sau này ba sẽ ngừng uống coffee"
-"Mặc ba đấy.Con nói nhiều lần mà có lần nào ba chịu đổi đâu?"
-"À mà...còn sớm.Ngồi đây ba nói chuyện với con một chút"
Ba anh đập tay nhẹ tại vị trí sofa bên cạnh chỗ ông,Taehyung bước đến,tay tháo balo để sang một bên,ngồi vắt chân,hai tay chống xuống nhìn ba với cặp mắt tự tin.
-"Trường mới thế nào?Môi trường mới tại Hàn ổn không con?"
-"Hm...Cũng tạm!"
-"Vậy bạn con thế nào?"
-"Nhiều ạ"-Nhiều sao?Anh có phải đang nói dối ba và tự nói dối chính bản thân mình không?Thốt ra câu đó với không một cái chớp mắt hay lo sợ luôn đấy,thật đúng là cao thủ!
-"Con có nên rủ bạn đến chơi cho ta biết mặt không nhỉ?"
-"Khi nào có cơ hội!Bạn con giờ đang bận."-Anh nói với phong thái tự tin,nói như kể đó là chuyện có thật vậy!
-"Các cuốn sách Y học ba mua con đọc đến đâu rồi?"-Ông dựa lưng vào ghế,đặt tách coffee trắng bên trong còn thứ chất lỏng màu đen xuống bàn thong thả,nhìn sang đứa con trai luôn khiến ông tự hào cùng đôi mắt mong đợi.
-"Chưa đọc gì"-Đang nói chuyện mà ba lại nhắc đến chuyện học ngành Y khiến anh đôi phần khó chịu trong người nhưng vẫn trả lời thản nhiên.
-"Tại sao lại chưa?"-Ông hơi kinh ngạc mà nhìn,không lẽ anh lại đọc chậm đến thế sao?
-"Lịch học nhiều nên con không có thời gian."-Dứt lời,anh giơ tay lên,kéo chiếc tay áo đồng phục ra xem đồng hồ.
-"Đến giờ học rồi,bye ba.Bác quản gia Lee ơi,đưa cháu đến trường đi ạ!"
-"Tôi đây,thưa cậu chủ.Hôm nay người chở cậu chủ đến trường có số chuyện xin nghỉ việc nên tôi xin phép ông chủ đưa cậu Kim đến trường"
-"Ông cứ tự nhiên!"
Nhanh chóng giải vây khỏi vòng tra hỏi nghề nghiệp Y hay dược gì đó của ba,anh cùng bác quản gia đi ra xe tiến thẳng đến trường.Sau đó một lúc,khi đã rời được đoạn dài,Anh nhướn người từ xe sau lên trước hỏi quản gia.
-"Bác!Cháu nghe bảo không lâu tới sẽ có lễ hội ngắm hoa anh đào phải không?"
-"Đúng rồi thưa cậu chủ"
-"Khi nào vậy ạ?"
-"Gần 1 tháng nữa.Cậu chủ hỏi để làm gì?"
-"Cháu muốn ngắm.Lúc đó bác chở cháu đi xem nha?"
-"Tôi không ngại.Nhưng phải có sự cho phép của ông chủ"
Nghe đến từ "sự cho phép của ông chủ" thì mặt anh xụ xuống thấy rõ,mặt mày hơi nhăn nhó vì biết chắc rằng chuyện này rất khó để mà hỏi ba.Quay lại,anh lại nhìn ra kính cửa xe,ngắm nhìn khung cảnh xung quanh trên đường đi,làn gió nhẹ cứ xua tan nhẹ đi nỗi buồn.Chưa bao giờ kết thúc,nỗi đau mất mẹ trong tim anh chưa bao giờ chấm dứt,nó cứ giằng giặc cõi lòng,nó như muốn xé toạc cả trái tim của một đứa trẻ.Phải thừa nhận,anh rất ít khi thể hiện biểu cảm trên khuôn mặt,đa số cảm xúc đều được thể hiện bên trong,chỉ mình anh biết thôi là quá đủ rồi.Và không cần thiết bất kì ai khác ngoài anh có thể biết tâm trạng vui hay buồn của anh.
-"Tới nơi rồi cậu chủ"
Câu nói của quản gia cắt đi dòng suy nghĩ đang mạch lạc chảy trong đầu anh.Quản gia đã mở cửa xe cho anh tự bao giờ,có lẽ là lúc anh đang tận hưởng vẻ đẹp của thời khắc đông đang chuyển dần sang xuân nên không chú ý mấy đến chuyện xảy ra xung quanh.Vừa mở cửa xe,anh với lấy chiếc balo vác lên đôi vai rồi bước ra khỏi xe.Anh vào trường,bước đến hộp tủ của mình,lấy chìa khóa từ balo để mở quăng balo vào đấy,chỉ lấy sách sổ cho các môn tiếp theo.Cầm chồng sách trước ngực,chỉ vừa đến cửa lớp đã nghe âm thanh xôn xao đâu đó của đám học sinh.
Thấy cả đống học sinh bu quanh một chỗ ở xa xa cuối lớp,anh cũng làm ngơ mà bước về chỗ.Nói thật,đến bây giờ anh chưa thể nhớ mặt nổi một ai trong lớp vì trí nhớ anh kém chăng?Hay do điều đó không quan trọng nên anh không cần nhớ?Lớp rất đông,gần 50 học sinh thì mắc cớ gì anh phải nhớ mặt một ai đó?Lôi ra từ một chồng đấy ra một cuốn sách mà đập vào mắt anh đầu tiên: Love Yourself Like Your Life Depends On It – Kamal Ravikant.Anh dạo này rất thích những cuốn sách thuộc thể loại self-help,không biết lý do nhưng...Anh nghĩ vào một ngày đó,sách này sẽ có ích,anh muốn vào một ngày nào đó, mình tự cút khỏi cái hố sâu đau buồn của quá khứ.Chỉ mong vậy!
Giáo viên vào rồi,nhanh chóng cất cuốn sách ấy đi và cầm sách giáo khoa môn học lên.Dù học nhưng tâm trí anh cứ rối bời,nó cứ ở đâu đâu xa lắm chứ không phải đang trong lớp học,có điều...Ngay cả anh còn không hiểu tại sao mình lại phải bận tâm nhiều điều rồi đầu óc lại suy nghĩ đâu đâu!Chả được bao lâu thì cũng đã đến giờ giải lao,hai đôi mắt nặng trĩu xụp xuống,ngã cả người xuống bàn.Có lẽ bản thân nên "gục" một giấc,mắt cứ úp xuống bàn rồi thế mà ngủ trong tư thế ngồi trên bàn học,ước sao cho đừng ai đến làm phiền anh nữa!Nhưng...Đời làm sao giống được như mơ?Ôi cuộc sống mới trái ngang làm sao,chỉ mới ước thì đã có người kêu anh rồi.
-"Cho hỏi...cậu có phải là V không?"
-"Ừ!"-Anh trả lời bằng giọng nói trầm thấp nhưng cũng chả thể cục súc hơn được,mặt vẫn úp xuống,đôi mắt còn không mở nổi lên mà não cứ phải hoạt động để miệng trả lời câu hỏi hiển nhiên đấy.Anh là con của CEO nổi tiếng,là Kim Taehyung hay còn gọi là V.Ai lại chả biết?Dù khó chịu nhưng vẫn phải lịch sự nhất có thể-Đó là bí quyết kinh doanh học được từ ba khi được dịp cùng ba đi công tác gặp đối tác công ty.
-"Mình cảm ơn.Tạm biệt"
...-?????Hàng vạn dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu anh?Vì anh không còn sức ngóc đầu lên thôi,chứ nếu mà anh đang tỉnh thì đã nhìn khuôn mặt người đó cho thật kĩ rồi ghim vào đầu vì tội làm mất giấc ngủ ngàn vàng chỉ vì một câu hỏi nhảm nhí đó!Định mắng đấy,rồi lại thôi.Bây giờ,việc tranh thủ ngủ một giấc quan trọng hơn đôi co với nhóc con nào đó mà thậm chí anh còn chưa nhìn mặt.Kệ vậy!Xem như hôm nay anh bao dung một lần cũng không chết ai đâu nhỉ?
Vừa chợp mắt chưa được lâu dài thì tiếng chuông rung phát lên khiến ai đó từ tầng mây mộng mơ yên giấc chợt rơi xuống.Cố dùng hết sức lực còn sót lại trong cơ thể mỏi mệt mà ngước lên,xoa xoa chỗ vùng mắt để tỉnh lại tinh thần.Lúc đó cũng vừa đúng lúc giáo viên vào,đời học sinh có ngang trái không chứ?Chưa ngủ được bao lâu đã phải học tiếp nhưng chịu thôi chứ biết sao giờ đây?Dù chỉ nhắm được một ít lâu,chắc do quen với việc nạp năng lượng trong thời gian ngắn nên anh cũng đã tỉnh được phần nào!Như bao đứa trẻ trong lớp,anh ngồi thẳng lưng rồi để hai tay lên chiếc bàn,ngay thẳng học bài mà giáo viên đang giảng.Như vậy...lại hết một buổi học.Hôm nay trườn tan sớm hơn mọi khi một tiết,anh quyết định bước đến thư viện tìm sách đọc.Thật may mắn,đây là một ngôi trường chất lượng nên vì vậy kéo theo chất lượng sách cũng rất cao.Những cuốn sách phiên bản gốc hay được dịch ra tiếng Hàn đều có đầy đủ,anh có thói quen hay xem tên sách thì chọn luôn,chứ không phải nhìn bìa hay sự bố trí bên ngoài.Nếu tên đúng như thể loại bản thân muốn tìm kiếm thì chọn,anh vớ lấy một quyển rồi ngồi xuống chiếc bàn gỗ nâu to đùng nằm ở giữa thư viện.
Đang say sưa đọc,một âm thanh nhẹ nhàng mang đầy vẻ mộc mạc phát ra từ phía nào đó,anh khẳng định nó không phải phát ra từ thư viện-Vì người ở thư viện không cho phép tiếng ồn xuất hiện trong căn phòng cần sự yên tĩnh này.Sách đang đọc dang dở đặt lên bàn,chân bất giác rời khỏi thư viện như một bản năng.Phải tìm ra đó là âm thanh từ đâu và của ai,nếu không nhầm thì đây là tiếng của đàn guitar.Nhưng anh cũng chả hiểu tại sao lại phải quyết tâm tìm ra nguồn gốc âm thanh đấy nữa!Gần đến rồi,là từ phòng nhạc nhưng sao...nó ngừng rồi.Khi nghe tiếng guitar đã ngừng hẳn,anh đứng sựng lại,có phần hụt hẫng mà quay trở về thư viện.Hãy thật lòng với bản thân đi,anh thấy âm thanh đấy quen thuộc đến lạ,mặc cho bản thân chưa bao giờ nghe giai điệu tiếng đàn guitar ngoài đời thực.Taehyung thích tiếng nhạc du dương,mộc mạc đó!Muốn nghe lại thêm lần nữa.Thôi thì về thư viện đọc sách tiếp vậy,đợi cho đến lúc quản gia Lee đến đưa anh về.
...
Anh đang ngồi tại phòng nhạc của trường chơi một bản piano bỗng nổi ra trong đầu,chỉ là những nốt nhạc rời rạc với nhau tự nhiên xuất hiện thôi.Rồi chợt,một thân hình nhỏ bước vào bên trong,anh rất nhạy cảm với âm thanh nên chỉ vừa nghe tiếng bước chân thôi đã dừng ngay việc đánh đàn mà hướng ra cửa phòng xem là ai.Nói là để xem như vậy thôi chứ nguyên cả trường anh có nhớ mặt ai trừ giáo viên và thầy hiệu trưởng đâu chứ.Một người không quen!Điều đó khiến anh có phần nhướng mày vì bị xâm phạm quyền riêng tư.
-"Chơi piano giỏi quá!"
-"Ngươi là ai?"
-"Em chỉ là người vô tình đi ngang qua thì nghe tiếng piano nên tò mò chút"
-"Ừ!"
Đáp lại câu ngắn ngũi,anh lại quay sang vui đùa cùng chiếc piano,chiếc này cũng ok nhưng không bằng chiếc piano tại nhà do mẹ và một người bí ẩn nào đó tặng thôi.Con người kì lạ đó khi thấy tay anh chuẩn bị đặt lên phím đàn liền lấy một chiếc ghế gần đó kéo đến đối mặt với anh,ngồi xuống và chuẩn bị thưởng thức thui!!!Anh ngắm mắt lại,cơ thể di chuyển theo từng nốt nhạc được vang lên,người đó thấy vậy cũng lắc lư người qua trái rồi lại qua phải để cùng anh phiêu theo bản nhạc.Là bài I want to know you.Không quá khó khăn trong lúc nhận dạng bài hát.Cứ vậy mà cả hai đều im lặng,bây giờ,việc tận hưởng mới là việc ưu tiên hàng đầu.Tiếng đàn chấm dứt,đồng thời nó cũng như đánh thức cơn mê man của người đó.Dần dần mở mắt ra thì thấy con người đang ngồi trên piano nhìn mình bằng ánh mắt có phần khó hiểu.
-"Sao anh không đàn tiếp đi?Em muốn nghe nữa mà!"
-"Không rảnh.Ngồi đây làm gì?"
-"Thì ngồi nghe anh đàn chứ làm gì?"
-"Tôi ngừng đàn rồi.Về đi"
-"Không thích!"
-"Bài hát này không dành cho cậu.Đi đi"-Tay anh rời phím đàn mà vẫy vẫy như ý đuổi khéo người đấy khỏi đây.
-"Vậy nó dành cho ai?"-Khuôn mặt người đó lộ rõ vẻ ngơ ngác,dùng cặp mắt to tròn ấy mà nhìn thẳng vào anh.
-"Cho.."-Vừa nói đến đây,anh buông lỏng hai tay giữa không,trống trải!Anh cũng không biết tại sao bản thân lại ngập ngùng,do anh không muốn nói hay do anh đang trầm tư suy nghĩ.Đang cúi đầu nhìn xuống chân suy nghĩ thì bất chợt,bên cạnh chân anh đã xuất hiện theo một đôi giày xanh-màu sắc được đưa vào danh sách yêu thích của anh kể từ khi gặp người bạn thuở nhỏ ấy.Nhìn lúc lâu,anh vừa ngước mặt lên đã mặt chạm mặt với người ấy,hai mắt họ vô tình cham nhau.Nhưng một điều khiến anh dành đôi lúc thời gian để nhìn thật lâu,thật kỹ vào ánh mắt ấy,vẻ mặt băn khoăn kia cũng như bị ảnh hưởng mà không hề động đạy nhìn anh.Nếu nhớ không nhầm,đôi mắt này rất quen thuộc,nó giống như...của người bạn thuở nhỏ,y hệt như lần đầu anh bắt gặp phải ánh mắt như chiếc hố sâu làm anh rơi xuống mà mãi chả tìm thấy đường lên.Thấy thời gian đã trôi khá lâu,người đó bắt đầu vẫy vẫy tay trước mặt,anh cũng giật mình tự nhìn nhận lại hành động của bản thân,điên rồi!Bị gì vậy chứ?Người anh tìm đang ở Mỹ,sao lại xuất hiện đâu đâu ở phòng nhạc của trường?
-"Cho ai vậy?Anh trả lời hết đi chứ?"
-"Cho bạn tôi"
-"Vậy bạn anh là ai?"
-"Không cần biết"
-"Xin lỗi em quên giới thiệu,em là Jeon Jungkook.Anh nói bài hát này là cho bạn anh,vậy nếu chúng ta là bạn thì bài hát này cũng tính là dành cho em phải không?"
-"Không!"
-"Nghe buồn thế!Anh phũ ghê gớm"
-"Ừ!"-Anh đáp lại với một từ và một cái gật đầu nhẹ.Nghĩ ngẫm lại,người ấy chợt phát ra câu nói khiến anh có phần băn khoăn.
-"V,Anh khác xưa nhiều quá,làm em còn chẳng nhận ra"
-"Khác xưa?Từng gặp tôi sao?"
Rốt cuộc người ấy là ai vậy chứ?Cậu là ai?Tại sao chúng ta lại gặp nhau giữa dòng đời tất bật?Lúc một mình thì tại sao cậu lại đi đến phá luôn cả bầu không khí cô đơn tôi yêu thích nhất?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!