Vì hôm nay là sinh nhật Joonie+lỡ live nên t sẽ đăng thêm 1 chương
_______
Kim Thái Hanh dắt theo Điền Chính Quốc đi một đoạn.
Năm đó thời điểm hắn lên đại học rất ít khi đi dạo quanh trường, cũng không có quá nhiều bạn bè. Chỉ có mình Chúc Xuyên nhiều năm như vậy vẫn luôn luôn cẩn trọng muốn đào hố cho hắn*.
*Đào hố( 挖坑): Gây khó xử, phiền phức cho người khác. Chắc câu này nói trêu Chúc Xuyên thôi =)).
Nếu Thái Hanh sớm biết mình sẽ thích Chính Quốc, xe thể thao còn có thể đến tay Chúc Xuyên sao?
Chúc Xuyên bên kia nguyên một đoạn đường đến chỗ Phó Thanh Sơ mắt đều sáng như đuốc, càng nghĩ càng thỏa mãn.
" Đàn anh." Cậu chợt nhớ đến một việc: " Sao tôi phải gọi anh là đàn anh?"
Hắn có hơi bất ngờ: " Em thật sự chưa nhìn thấy bức tường treo ảnh trong trường sao?"
Điền Chính Quốc lắc đầu.
Kim Thái Hanh nắm tay cậu, đặt trong túi áo của mình, vòng qua một khúc ngoặt đến một bức tường gần lớp học phía đông nam.
Vị trí này tương đối tĩnh mịch, đẹp đẽ, không ít người từng hẹn hò ở đây. Mà Chính Quốc lại chỉ có hai chỗ quen thuộc phòng khiêu vũ và phòng học, coi như có đi qua đây cũng sẽ không quá hiếu kỳ.
" Em tìm xem, tôi ở đâu. Tìm được sẽ có thưởng."
Cậu tiến lên một bước, từ trái sang phải nhìn lần lượt từng người. Sau một lúc, thấy được một người hơi có chút giống, ngón tay dừng lại, quay đầu hỏi: " Đây sao?"
" Ừm."
Thái Hanh trong ảnh chưa có khí tức áp bách như bây giờ, không có trầm ổn, nội liễm, tây trang, giày da như hiện tại. Mà chỉ là gầy gò, nhã nhặn, trên tay còn đang cầm vài quyển sách, hơi quay đầu lại, hình như là bị người khác chụp trộm.
Điền Chính Quốc vừa nghe thấy đáp án lập tức vui đến cười rộ lên, lúm đồng tiền ở hai bên má theo đó mà lộ ra.
" Điền Điền thật thông minh, muốn thưởng bây giờ, hay là..." Hắn bỗng nhiên hơi dừng lại.
Chính Quốc hai tay nắm lấy vạt áo khoác của hắn, hơi nhón chân lên, ngửa đầu nhắm mắt lại. Dựa theo lẽ thường mà suy đoán, đây là tư thế chuẩn bị hôn.
" Điền Điền?"
Cậu cẩn thận mở mắt ra, không quá chắc chắn hỏi hắn: " Không, không phải nói có thưởng sao?"
Kim Thái Hanh bây giờ mới hiểu được. Mỗi lần hắn muốn hôn đều mượn cớ là phần thưởng cho nên bây giờ đứa nhỏ mới nghiêm nhiên coi phần thưởng là hôn môi.
Đứa nhỏ ngốc.
Thái Hanh trong lòng mềm đến ê ẩm, nắm lấy cằm cậu thấp giọng nhắc nhở, " Nhưng mà, Điền Điền, đây là trường học, nếu bây giờ tôi thưởng cho em vậy em sẽ không giấu nổi chuyện chúng ta kết hôn."
Điền Chính Quốc nghe xong lập tức phản ứng lại, hai má nhất thời nóng lên, vành tai hồng đến cơ hồ muốn chảy máu, hậu tri hậu giác mà xấu hổ, " Vậy tôi không muốn... Không muốn thưởng nữa."
" Lại đây." Hắn nắm chặt tay cậu, dẫn cậu đến góc tường gần đó, nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn xuống, lướt qua một chút, liếm một đường liền buông ra.
" Nên thưởng thì vẫn phải thưởng." Kim Thái Hanh đưa tay vuốt ve môi cậu, nhỏ giọng hỏi: " Kiều Kiều thích tôi thưởng cho em sao?"
Chính Quốc tỉnh tỉnh mê mê, chỉ cảm thấy mình đúng là không có chán ghét chuyện này, được hắn hôn cũng rất thoải mái, liền theo bản năng gật đầu, " Thích."
" Thật ngoan." Thái Hanh xoa xoa đầu cậu, nhìn đồng hồ gần đến giờ hẹn rồi, thuận tiện hỏi: " Biết phòng thực nghiệm của giáo sư Phó không?" Cậu suy nghĩ một chút, " Có biết."
" Tan học tới tìm tôi, tôi chờ em ở phòng thực nghiệm. Tiểu Lệnh Ý cũng ở đó, em tiện đến chụp một bức để làm mẫu điêu khắc luôn."
" Vâng!"
Bản thân Điền Chính Quốc cũng không phát hiện, cậu có chút không còn sợ người lạ như trước nữa. Giáo sư Phó và Tiểu Lệnh Ý đều là người ngoài mà cậu lại không cảm thấy một chút bài xích nào.
*
" Cái gì! Đánh dấu Omega?!" Phùng Ngọc Sinh đang trong phòng họp đột nhiên đứng bật dậy, lại kêu dừng họp, chân như lướt gió mà đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: " Nó gần đây không phải chỉ cố định giao du với một Omega thôi sao? Lại còn đi đánh dấu ai nữa?"
Dương Cần cũng là vừa mới nhận được tin, biết được Phùng Triều Ân chơi loại thuốc này, còn chuốc thuốc một Omega làm công trong hộp đêm, dùng tin tức tố cưỡng bức người ta khuất phục. Omega kia thiếu chút nữa mất đi nửa cái mạng. Chính sách bảo vệ của nhà nước với Omega từ trước đến giờ luôn luôn vô cùng nghiêm khắc, hôm nay Phùng Triều Ân lại một mình phạm hai tội, sợ là tránh không nổi phải ngồi tù.
" Bà đi qua nhìn Triều Ân chưa? Hiện tại nó thế nào?"
" Tôi đi rồi mà họ không cho gặp. Bây giờ tôi đang trên đường đến bệnh viện, xem Omega kia ra sao, nghĩ biện pháp chữa trị. Còn phải hỏi xem có biện pháp nào giúp xóa bỏ ký hiệu hay không."
Phùng Ngọc Sinh càng nghĩ càng tức, " Cái thứ bại hoại, đã sớm nói đừng động vào những thứ đó, chơi đùa Omega cũng phải có chừng mực. Xem xem, bây giờ còn gây chuyện lớn như thế!"
Dương Cần nghe lão tức giận, thở dài khuyên nhủ: " Ông cũng đừng quá tức giận, việc gì cũng có thể giải quyết. Trước tiên tôi đi xem Omega kia đã."
Phùng Ngọc Sinh nói: " Vậy tôi sẽ nhờ người giúp Triều Ân đi ra trước. Bên đó có việc gì thì gọi cho tôi." Dương Cần cúp máy, tìm một vị trí thật tốt đỗ xe, bước nhanh vào bệnh viện, ngăn lại một bác sĩ hỏi: " Bác sĩ, xin hỏi một chút, sáng sớm hôm nay có ai tên Trương Miểu tới không?"
Người kia liếc mắt nhìn bà, " Đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, bà là gì của cậu ấy?"
" Tôi là..." Dương Cần trầm mặc một chút mới nói: " Tôi là dì của cậu ấy, xin hỏi cậu ấy đang nằm ở tầng mấy?"
" Tầng chín đi thẳng xuống, người nhà của cậu ấy còn đang khóc một lượt ở đó."
Tim Dương Cần có chút loạn nhịp, lảo đảo hai bước nói cảm ơn liền vội vã đi lên tầng chính. Vừa lên đến nơi liền thấy một cô gái tuổi còn trẻ đang ôm con ngồi trên ghế rơi nước mắt.
Bên cạnh còn có một người đàn ông phải chống gậy, thêm một người đàn bà mặt vàng vọt như bị ung thư giai đoạn cuối, cả nhà toàn là người già yếu bệnh tật. Dương Cần hít một hơi thật sâu, đi tới thấp giọng hỏi: " Xin hỏi, đây là người nhà Trương Miểu sao?"
Cô gái ôm con ngay lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt hằn từng tia máu nhìn Dương Cần, cố gắng giữ vững một tia lý trí hỏi: " Vâng, bà là?"
Dương Cần há miệng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nửa ngày mới phát ra được âm thanh: " Tôi là mẹ Phùng Triều Ân, tôi tới xem Trương Miểu có cái gì cần thiết không. Mọi người yên tâm, tiền bồi thường chúng tôi nhất định sẽ..."
" Bốp!"
Cô gái ôm con xông đến, tàn nhẫn mà quăng cho Dương Cần một cái bạt tai, tát đến khiến bà đổ về một bên. Đứa con trong lòng bị dọa khóc, cô gái cũng không để ý, đưa con cho mẹ, trực tiếp cầm tóc Dương Cần ấn mặt bà lên cửa kính.
" Bà tới làm cái gì? Muốn nhìn em trai tôi vì con trai bà mà thảm biết bao sao? Thằng bé cả đời này đều đã bị phá hủy! Đến tính mạng còn không biết có thể giữ được hay không. Bồi thường? Bà bồi thường được nó một cái mạng hay sao?" Một bên má Dương Cần vẫn còn đang tê buốt, tóc tai lại bị kéo đến da đầu cũng đau nhức, bà không giãy dụa, chỉ nói: " Tôi biết Triều Ân có lỗi với Trương Miểu. Nhưng chữa bệnh cho Trương Miểu quan trọng hơn, tiền thuốc thang chúng tôi sẽ phụ trách. Mọi người yên..."
Mẹ Trương ôm cháu trai ngồi dưới đất, vừa nghe liền khóc rống lên, " Chúng tôi chỉ thiếu bán máu lấy tiền cho thằng bé đi học, đem hết toàn lực bồi dưỡng cho nó học khiêu vũ. Vậy mà cả đời này cứ như vậy bị phá hủy rồi! Con trai số khổ của mẹ! Những người có tiền chính là chà đạp con thảm đến như vậy."
Cha Trương vẫn luôn dựa vào góc tường, nghiêng đầu liếc nhìn con trai nằm trên giường bệnh,cả người cắm đầy ống, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng máy, quanh người đều là thiết bị máy móc. Sống chết khó lường. Đoạn thời gian trước Trương Miểu mới ngã từ dây treo, may là có bạn học quyên không ít tiền mới có thể vượt qua. Kết quả mẹ lại đột nhiên bệnh nặng cần gấp tiền mua thuốc, Trương Miểu mới tạm thời không nhận khiêu vũ đi hộp đêm nhảy vài lần.
Trương Miểu vẫn luôn nghe lời, viết giấy nợ cho mỗi một bạn học quyên tiền cho mình, dự định chờ sau này có đủ tiền liền trả lại cả vốn lẫn lãi. Vậy mà lại gặp phải Phùng Triều Ân.
Thời điểm gọi điện về nhà, cả nhà họ đều cảm giác trời sắp sụp xuống rồi, mẹ Trương ngay lúc đó liền hôn mê bất tỉnh, lại ở trong hôn mê mà khóc đến tỉnh.
" Tôi không muốn tiền của các người, cho dù chết cũng không cần." Cha Trương lau nước mắt, cánh tay già nua, nhăn nheo che trên mặt, thống khổ xua tay, " Cô đi đi, tránh xa chúng tôi. Hiểu Mẫn, buông cô ta ra." Trương Hiểu Mẫn buông tay ra, oán hận đẩy Dương Cẩn qua một bên, " Biến."
Dương Cần không còn cách nào khác, nhặt túi xách rơi trên mặt đất, nói tiếng xin lỗi liền quay người đi đến phòng bác sĩ, hỏi thăm tình hình Trương Miểu.
" Sức chống cự của Omega đối với chấn động tin tức tố tương đối kém. Kể cả có độ khớp tin tức tố đi chăng nữa thì nếu Alpha không biết tiết chế, cố ý phóng thích cũng có thể bức điên một Omega. Loại thuốc kia còn thôi thúc, hơn nữa..." Bác sĩ dừng lại một chút, nói: " Thời điểm bệnh nhân bị đưa đến có vết thương bị xé rách vô cùng nghiêm trọng, khoang sinh sản cũng bị tổn hại. Coi như là có thể sống sót thì sau này cũng không thể mang thai. Đồng thời sẽ cực kỳ mẫn cảm với tin tức tố của Alpha, chỉ là tin tức tố phân bố bình thường cũng sẽ làm cho cậu ấy rất khổ sở." Dương Cần nghe vậy trong lòng ngày càng trầm, nắm chặt lấy túi, hỏi: " Bác sĩ Thẩm, vậy sau này cậu ấy..."
Thẩm Tuyển Ý nhìn bà, nói: " Đơn giản mà nói, sau này cũng chỉ có thể sống trong hoàn cảnh đặc biệt, không thể ở trong môi trường bình thường. Không thể giao lưu cùng người khác, cậu ấy không chịu được tin tức tố."
" Bác sĩ Thẩm, thật sự không còn cách nào sao?" Dương Cần suy nghĩ một chút, lại hỏi: " Xóa bỏ ký hiệu thì sao?"
" Xóa bỏ ký hiệu?" Thẩm Tuyển Ý hai tay khoanh trước ngực, không hề che giấu khinh bỉ chút nào: " Xóa bỏ ký hiệu chỉ có thể xóa đi chứng cứ phạm tội, bà... Tính toán không tệ."
" Tôi không có! Không có ý này." Dương Cần cãi lại nói: " Hay là có cách nào giúp Trương Miểu hồi phục cũng được. Tôi nghe nói bây giờ người ta đã bắt đầu thí nghiệm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể, tỷ lệ thành công thế nào?" Thẩm Tuyển Ý thấy có chút thú vị, dựa lưng vào ghế, tựa cười mà không cười nhìn Dương Cần. Người đàn bà này thật sự có chút ý tứ, nhìn qua thì nghĩ là vì bệnh nhân, trên thực tế đều là giúp Phùng Triều Ân thoát tội.
" Tạm thời còn không rõ ràng lắm, chỉ là nếu bà muốn biết tỷ lệ thành công, chi bằng lấy Phùng Triều Ân đến thử xem?" Thẩm Tuyển Ý nửa thật nửa giả đề nghị, " Đây là cậu ta nợ bệnh nhân, bà thấy sao?"
Dương Cần hơi nhíu mày, " Cậu là bác sĩ sao lại... Sao có thể đề nghị một điều như vậy? Thân là bác sĩ phải có trách nghiệm cứu sống người khác, cậu lại đi khuyên người ta..."
Thẩm Tuyển Ý đánh gãy bà, " Phùng Triều Ân đã hại Omega kia thành như vậy, bà không nỡ để cậu ta ngồi tù lại cũng không nỡ để cậu ta chuộc tội. Như vậy, cũng quá lợi rồi đi." Dương Cần bị nói đến á khẩu không trả lời được, đứng lên nhìn Thẩm Tuyển Ý, đặt xuống một tấm danh thϊếp, " Không quấy rầy bác sĩ Thẩm nữa, nếu như Trương Miểu có vấn đề gì phiền bác sĩ thông tri cho tôi một chút."
Bà vừa ra khroi cửa, Phùng Ngọc Sinh liền gọi điện tới, hỏi bên phía đó thế nào rồi.
" Trương gia khó chiều, không có ý định nhận tiền bồi thường. Tôi nhìn bọn họ xem ra là một lòng một dạ để Triều Ân ngồi tù."
" Tình nguyện chết cũng phải để Triều Ân ngồi tù? Cái loại nghèo nàn này không phải là muốn nhiều tiền một chút hay sao? Tôi không tin mấy triệu bọn họ không động tâm." Phùng Ngọc Sinh hận đến nghiến răng, lão tìm một vòng, mọi người vừa nghe thấy Phùng Triều Ân cưỡng ép dằn vặt Omega liền không muốn dây dưa, dồn dập từ chối. " Tôi nghĩ là không được, tôi vừa nhắc tới việc bồi thường chị gái Trương Miểu liền nhào tới đánh tôi. Phải làm sao..."
" Cô ta đánh bà quan trọng hay mạng Triều Ân quan trọng? Thôi, bà cũng không làm được cái gì nên hồn." Phùng Ngọc Sinh suy nghĩ một chút, nói: " Chuyện đến nước này e là phải mở miệng nói với Kim Thái Hanh, chỉ có hắn mới có bản lĩnh giải quyết."
Dương Cần biết tính khí Thái Hanh, cũng biết hắn luôn luôn nhìn không lọt Phùng gia, làm sao có khả năng đồng ý giúp đỡ?
Phùng Ngọc Sinh nói: " Hắn không giúp, bà không biết tìm con trai bà hay sao? Nó gả đi làm cái gì? Thổi gió bên gối cũng không biết, nuôi các người nhiều năm như vậy sao vẫn vô dụng thế."
Dương Cần hít một hơi thật sâu nói: " Điền Điền trước mặt Kim Thái Hanh là địa vị gì ông đương nhiên đã biết. Đã như vậy thằng bé còn có thể nói được cái gì?" " Không chen mồm được thì cũng phải chen! Lẽ nào phải trơ mắt nhìn nửa đời sau của Triều Ân bị hủy đi như vậy? Hay là bà cố ý, để thừa kế công ty tôi?"
Dương Cần siết chặt điện thoại, nghiến răng đến vang ken két, " Tôi biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!