" Nhân số Omega vốn đã ít, bây giờ lại bởi vì tỉ suất sinh đẻ và tỷ lệ tồn tại ảnh hưởng mà ít hơn nhiều so với thấp hơn nhiều so với trước kia. Dựa theo điều khoản bảo vệ đối với Omega mà nói, nghiên cứu cắt bỏ tuyển thể này cơ bản không có hy vọng quá lớn."
...
" Chuyện này em chưa nói cho Kim Thái Hanh, cậu ấy..." Phó Thanh Sơ nói được nửa câu, tiểu Lệnh Ý trong lồng ngực bỗng nhiên bất an động động, tỉnh dậy.
Cô bé dụi dụi mắt, ngáp một cái, " Ba ba."
Phó Thanh Sơ không nói thêm về vấn đề kia nữa, chỉ nói với đầu bên kia: " Con gái tỉnh rồi, để tối về nhà nói sau đi."
Phó Lệnh Ý ngay lập tức tỉnh ngủ, " Là cha ạ?"
" Ừm." Phó Thanh Sơ đưa điện thoại qua, cô bé hai tay nhận lấy, hừ một tiếng với đầu bên kia: " Ban ngày cha không được cướp ba ba của con đâu! Cúp đây!"
Nói xong tức giận cúp máy.
Phó Thanh Sơ nhịn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc con, " Sao vẫn chưa tha cho cha, cha đã xin lỗi con rồi."
Phó Lệnh Ý nghiêng đầu đi, đầy mặt tức giận, " Hôm qua ba vậy mà lại thừa dịp con ngủ mà đưa con về phòng!"
Anh chỉ cần vừa nghĩ đến tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì liền lập tức cảm giác cả người đau ê ẩm.
Trong đầu không tự chủ hiện ra đống đồ linh tinh mà Thẩm Tuyển Ý không biết móc ra từ chỗ nào, còn cả đồng phục y tá không biết lấy ở đâu, lần lượt chơi thử từng cái.
Một đường hôn lên lưng anh, lại thấp giọng hỏi anh " thầy ơi", làm cho anh phảng phất như trở về thời điểm mới quen, càng ngày càng đau đầu, chỉ đành mặc người nọ nháo.
" Giáo sư Phó, trước mặt trẻ con còn không biết khắc chế tin tức tố, ở đằng xa cũng có thể ngửi thấy."
Phó Thanh Sơ ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng ở cửa, ho nhẹ một tiếng. Mặt có chút nóng thả Phó Lệnh Ý xuống, " Sao lại tới đây?"
Thái Hanh đứng ở cửa, nở nụ cười nói: " Đã tới từ sớm, nhìn thấy anh đang suy nghĩ... chuyện gì đó liền chưa muốn vào. Sao vậy? Tôi đi vào hẳn là không phiền đi."
Phó Thanh Sơ biết hắn đang trêu ghẹo anh năm đó không cho Thẩm Tuyển Ý vào phòng thực nghiệm, chê người nọ làm chuyện dơ, khẽ cười nói: " Từ cổng trường quẹo phải năm mươi mét có bán bọc giày, có thể làm phiền Kim tổng đi mua một đôi không?"
Hắn nhấc chân tiến vào, Phó Lệnh Ý ngay lập tức chạy đến duỗi hai tay ra, " Chào chú Kim."
Hắn khom lưng ôm Phó Lệnh Ý lên, đưa tay điểm nhẹ chóp mũi cô bé, cười nói: " Ba tuổi rồi sao vẫn còn quấn ba ba con, hả băng dính nhỏ*."
*Gốc là Tiểu triền nhân tinh (缠人精): Thích dính vào người khác, mình thích băng dính nhỏ quá nên mình đổi thành băng dính nhỏ =)), chả lẽ lại edit thành " Con đỉa nhỏ "? VN mình có câu Dai như đỉa mà =))
Phó Lệnh Ý lè lưỡi, nằm nhoài trong lồng ngực hắn nhỏ giọng nói: " Ai bảo thế."
Phó Thanh Sơ pha hai cốc cà phê mang đến, đặt một cốc trước mặt Kim Thái Hanh, nói: " Tiểu ma vương Lệnh Ý, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cậu. A Ý còn hoài nghi có phải cậu đã đánh nó hay không nha."
Thái Hanh cười cười cho qua, nói rõ ý đồ đến ngày hôm nay: " Mấy năm trước lúc Thẩm Tuyển Ý cho anh hút tin tức tố, anh có phản ứng đặc biệt gì không?"
Phó Thanh Sơ cũng biết là hắn đã rút tin tức tố một lần, dừng một chút nói: " Khi đó tôi đã bị em ấy đánh dấu triệt để, không có phản ứng khác thường nào đối với tin tức tố của em ấy. Chỉ có nồng độ cao sẽ hơi buồn nôn, còn lại thì đều ổn." Hắn thoáng xuất thần, chống cằm suy nghĩ một chút, lại hỏi: " Tôi chưa có đánh dấu Điền Chính Quốc, tuy rằng lần trước thử nghiệm truyền vào một chút nhưng em ấy vẫn rất bài xích đối với tin tức tố của tôi. Hay có thể nói, nếu như dùng tin tức tố của tôi làm thuốc ức chế cho em ấy thì có thể có phản ứng đặc biệt nào không?"
Phó Thanh Sơ lắc đầu, " Là gen thì không có cách nào dùng dữ liệu tính ra, tất cả đều không thể báo trước. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, tin tức tố của cậu và cậu ấy khớp đến 99%, nếu cậu ấy bài xích cậu vậy hẳn phải là vấn đề tâm lý chứ không phải vấn đề sinh lý. Còn có thể phát sinh thêm cái gì hay không, tôi cũng không thể cho cậu đáp án chính xác."
Kim Thái Hanh gật đầu.
" Nhìn tình hình này, Chúc Xuyên có phải sắp được lĩnh xe thể thao rồi không?" Phó Thanh Sơ cười cười ghẹo hắn. Thái Hanh ngẩn ra, lập tức cười theo, " Gác lại vài ngày đã, Điền Chính Quốc bây giờ còn đang coi tôi chính là một tên thất nghiệp không có tiền ăn cơm, đừng để cho em ấy nhanh như vậy đã phát hiện tôi lừa em ấy."
Phó Thanh Sơ cũng cười, " Lắm mưu nhiều kế, khó lòng phòng bị."
" Không dám."
Chính Quốc tan học, nhớ tới hắn chờ cậu ở phòng thực nghiệm của giáo sư Phó liền tạm biệt Chu Tố đi đến phòng thực nghiệm.
Đi chưa được mấy bước liền nhận được điện thoại của Dương Cần gọi đến.
Thanh âm lo lắng, thở dài thở ngắn dọa Điền Chính Quốc không biết đã xảy ra chuyện gì, hoang mang hỏi: " Mẹ, có chuyện gì xảy ra sao? Mẹ sao vậy?"
" Anh con bởi vì đánh dấu một Omega mà bị bắt lại, có khả năng sẽ phải ngồi tù."
Chính Quốc lập tức không kịp phản ứng chỉ " Hả " một tiếng. Dương Cần tận lực đơn giản mà kể lại sự việc một lần nữa, rồi nói: " Bây giờ Phùng thúc thúc của con không còn biện pháp, cũng không thể để anh con nửa đời sau ngồi tù. Ông ấy muốn nhờ con nói với Kim Thái Hanh xem hắn có thể hỗ trợ một chút hay không."
Cậu hơi cau mày, " Nhưng mà đại ca làm Trương Miểu bị thương, không phải nên chịu trừng phạt hay sao?"
Dương Cần thở dài nói: " Đúng, mẹ cũng biết nó cần chịu phạt, nhưng dù sao nó cũng còn trẻ, quãng đường sau này còn rất dài, không thể vì chuyện này mà bị hủy hoại. Còn Omega kia, nếu như cậu bé đó đồng ý, mẹ sẽ khuyên Triều Ân cưới nó, đảm bảo nửa đời sau không cần lo nghĩ."
Điền Chính Quốc nhăn chặt lông mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cậu sẽ không có thói quen phản bác người khác, đạo lí đối nhân xử thế cũng không mảy may biết đến. Chính Quốc rất không thích Phùng Triều Ân, những lần bị bắt nạt khi còn bé trong nháy mắt hiện lên, theo bản năng mà không muốn giúp.
Dương Cần lại nói: " Con là con trai mẹ sinh ra, nếu như hôm nay người xảy ra chuyện là con, mẹ cũng sẽ giúp con như này. Tuy rằng Triều Ân chẳng hề tôn trọng chúng ta nhưng mẹ cũng coi thằng bé như con trai mình, không thể trơ mắt nhìn nó ngồi tù."
" Ngoan, nghe lời mẹ, khuyên Kim Thái Hanh giúp một chút." Dương Cần suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Nếu như hắn không đồng ý, con liền nói dễ nghe một chút, đừng nói lắp sẽ khiến cho hắn phiền."
Cậu nói: " Nhưng mà.... Nhưng mà không phải mẹ dặn con cố gắng đừng tiếp xúc với Kim tiên sinh sao?"
Dương Cần thở dài một hơi, " Phùng thúc thúc của con là do không còn cách nào, chỉ có thể tìm con hỗ trợ. Nếu con cảm thấy không thể giúp được thì cũng phải chịu vậy, mỗi người một mệnh, tự làm tự chịu." Điền Chính Quốc hơi trầm mặc đáp, " Để con thử xem."
Dương Cần " ừ" một tiếng, lại hỏi: " Thuốc ức chế mẹ đưa đã dùng chưa?"
Chính Quốc nói: " Vẫn chưa, gần đây con không thấy khó chịu."
" Vậy thì tốt, mẹ không ở bên cạnh, không thể chăm sóc con phải nhớ tự bảo vệ mình. Đến thời kỳ động dục phải lôi ra dùng, đừng đi làm phiền Kim Thái Hanh, biết chưa?"
Cậu không nghi ngờ, ngoan ngoãn nói: " Rồi ạ."
Thái Hanh không nhận được đáp án như mong muốn cũng không hỏi thêm nữa. Bây giờ Điền Chính Quốc cũng không còn quá sợ hắn nữa, nhưng tình hình cũng không quá tiến triển tốt, chỉ cần hắn hành động thêm một bước rất có khả năng sẽ bị dọa khóc tại chỗ.
Dương Cần từng chút từng chút dặn cậu không thể bị đánh dấu, thâm căn cố đế trong ý thức của cậu. Ảnh hưởng của hắn đến cùng cũng không thể sánh bằng Dương Cần. Trước tiên cứ quen thuộc ôm ấp cùng hôn môi đã, còn lại chậm rãi làm quen đi.
Hắn nhìn trước ngó sau, khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân, Phó Thanh Sơ cười hỏi, " Chuyện cũng xong rồi sao còn chưa đi? Tôi sắp tan làm rồi."
Kim Thái Hanh nói: " Chờ đứa nhỏ trong nhà tan học, em ấy biết bây giờ tôi đang thất nghiệp không có tiền, không nỡ để tôi tặng quà cưới. Cho nên tự mình nghĩ cách tặng quà cho các anh."
Phó Thanh Sơ hơi ngẩn người, chế nhạo nói: " Cơm mềm ăn có ngon không?"
Thái Hanh còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút mới trả lời, " Hương vị không tệ."
Tiểu Lệnh Ý hết nhìn hắn lại nhìn Phó Thanh Sơ, bị bí hiểm của hai người làm cho đầu óc mơ hồ, bỗng nhiên khịt khịt mũi, " Thơm quá! Ba ba có mùi kẹo sữa!"
Phó Thanh Sơ cũng là ngẩn ra, mùi sữa ở đâu ra thế này.
Kim Thái Hanh đứng lên, " Đứa nhỏ tan học rồi." Điền Chính Quốc đi tới trước cửa mới nhớ đến căng thẳng, giơ tay gõ cửa. Đầu tiên gọi một tiếng Thái Hanh liền đứng bất động, chờ hắn đi tới mới nhỏ giọng bổ sung, " Đàn anh."
Hắn xoa xoa đầu cậu, thấp giọng nói: " Kia là giáo sư Phó, chào hỏi một chút đi."
" Chào giáo sư Phó."
Phó Thanh Sơ gật đầu mỉm cười, " Mời vào."
Chính Quốc mĩm mĩm môi, đem lời xin giúp đỡ cho Phùng Triều Ân nuốt trở về, cùng Kim Thái Hanh vào phòng. Còn chưa đứng vững liền bị một bóng người nhỏ bé lao đến thiếu chút nữa ngã ngữa, lảo đảo vài bước, được Thái Hanh nhanh mắt ôm vào ngực.
" Anh ơi, anh thật thơm nha!"
Cậu bị nhóc con ôm chầm lấy làm cho kinh ngạc đến sững sờ, lắp bắp nửa ngày mới nói: " Cảm ơn.... Cảm ơn." Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm mới mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, " Đàn, đàn anh." Kim Thái Hanh đưa tay, nhấc Phó Lệnh Ý về lồng ngực Phó Thanh Sơ, " Gọi loạn cái gì, gọi chú đi."
Phó Lệnh Ý nhăn mũi, vuốt cằm suy nghĩ một hồi, " Nhưng anh ấy rõ ràng không già, tại sao phải gọi là chú?"
Điền Chính Quốc vội xua tay, " Không, không, không sao, gọi thế nào cũng được."
Thái Hanh lấy điện thoại từ trong túi Chính Quốc đưa cho cậu, ngẩng đầu nói với Phó Lệnh Ý, " Không biết lớn nhỏ, đứng ngay ngắn để chú chụp hình cho con, sau này làm quà tặng con."
Phó Lệnh Ý vừa nghe là quà anh trai xinh đẹp tặng lập tức đứng thẳng người, " Em đẹp rồi, anh ơi chụp em đẹp một chút nha!"
Cậu gật đầu một cái, ngồi xổm xuống chụp cho cô nhóc mấy bức ảnh, bảo đảm đủ mọi góc độ mới có thể điêu khắc.
" Được rồi, giáo sư Phó phải tan làm, chúng ta không quấy rầy anh ấy nữa." Kim Thái Hanh lấy điện thoại cất vào trong túi cậu, nói: " Chào giáo sư Phó đi." Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nói: " Giáo sư Phó, hẹn gặp lại."
Phó Thanh Sơ lần thứ hai gật đầu, mỉm cười nói: " Tốn kém."
Chính Quốc đi xuống dưới lầu vẫn chưa phục hồi tinh thần, " Đàn anh, cô bé kia là con trai giáo sư Phó sao? Thật... thật đáng yêu."
Thái Hanh "ừ" một tiếng, thần xui quỷ khiên hỏi cậu: " Em cũng muốn có sao?"
" Muốn cái gì?"
" Sau này, em có muốn cũng sinh một nhóc con đáng yêu như vậy không?" Hắn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve xương cổ tay, tận lực mềm giọng hỏi.
Cậu cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, không nghĩ quá sâu xa, chỉ là theo bản năng đáp, " Nhưng mà... Có nhóc con tôi không thể khiêu vũ."
Kim Thái Hanh cụp mắt, khẽ cười: " Ừ, vậy chúng ta không cần nhóc con."
" Đàn anh thích có nhóc con sao?"
Thái Hanh nghiêng đầu nhìn cậu, " Còn phải xem là dạng nhóc con nào. Nếu ngoan như Điền Điền tôi chắc chắn sẽ rất thích, vô cùng thích."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!