Ánh mắt Kim Thái Hanh thoáng lóe lên, trầm mặc hai giây mới nói: " Được."
Thái Hanh xoay người khóa cửa lại. Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm lại khó giải thích mà hơi khẩn trương, tầm mắt liếc loạn trên giường. Bọn họ sẽ thật sự phải ngủ trên một cái giường sao?
" Đi tắm đi." Hắn nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy vali của cậu đặt bên cạnh bàn, đi tới tìm áo ngủ giúp cậu.
Chính Quốc ngoan ngoãn nhận lấy quần áo đi vào phòng tắm. Kim Thái Hanh ngồi trên ghế có chút xuất thần, hơi uể oải day day ấn đường, lại mở cửa sổ ra để tản đi khí vị tin tức tố trong phòng.
Hiệu quả coi như không tệ, mỗi lúc cậu nhìn thấy hắn mắt đều sáng lên, mặc dù là đối mặt với Phương Nhuế đã mến mộ từ rất lâu cũng không do dự.
Đêm nay muốn hắn ở lại, Kim Thái Hanh suy đoán hẳn là cậu sợ hắn lại đi cậu lại phải đối mặt với những người xa lạ kia. Coi như có một chút lưu tâm, nhưng những thứ này vẫn như cũ không phải là tình yêu.
Thái Hanh muốn quá nhiều, không cho phép Điền Chính Quốc chỉ cho hắn một chút báo đáp này, hắn muốn tình yêu, cậu giao phó toàn bộ cho hắn.
Còn phải ép Chính Quốc một chút nữa, hắn chỉ cần nhượng bộ một chút, cậu vĩnh viễn không bao giớ biết tình yêu chân chính là gì.
" Đàn anh, tôi tắm xong rồi."
Điền Chính Quốc đứng ở cửa phòng tắm, tóc tai ướt nhẹp, đôi mắt bị phủ lên một tầng mỏng hơi nước long lanh, không có lệnh của hắn liền không dám tiến thêm bước nữa, chỉ sợ chọc hắn tức giận.
" Lại đây."
Chính Quốc chậm rì rì đi tới, thời điểm bị Kim Thái Hanh nắm lấy tay liền theo phản xạ mà giãy dụa một chút. Đến lúc phát hiện ra ánh mắt của Thái Hanh liền ngừng lại, cố nén căng thẳng nuốt nước bọt.
" Đừng sợ, tôi đã nói sẽ không nhắc lại chuyện đánh dấu nữa thì nhất định sẽ không nuốt lời. Tôi giúp em sấy tóc." Hắn cầm máy sấy tóc, đứng dậy để cậu ngồi trên ghế, dùng tay thử nhiệt độ một chút mới bắt đầu sấy tóc cho cậu.
Cậu tim đập hỗn loan, hai tay siết chặt lấy quần ngủ, tùy ý để hắn ôn nhu sấy tóc.
" Hôm nay em gặp Phương Nhuế, không muốn xin chữ kí của cô ấy sao?"
Điền Chính Quốc vừa nghe thấy Phương Nhuế liền có chút ủ rũ, tự ti rũ mắt xuống: " Tôi có thể gặp Phương lão sư một lần là được rồi, không, không cần chữ kí."
" Ừm." Kim Thái Hanh trầm mặc một hồi, lại hỏi cậu: " Buổi chiều Chúc Xuyên có mang em ra ngoài đi dạo không? Cậu ta rất thích đi chơi, mặc dù hay phóng túng với tiểu hoa hồng* nhưng miễn cưỡng vẫn có thể coi là đáng tin."
*Gốc là " Gái hồng lâu " nhưng mình cứ thích Tiểu hoa hồng đấy =))
Điền Chính Quốc ngẩng đầu: " Tiểu hoa hồng là gì?"
"... Ý là khen cậu ta đẹp mắt, đúng rồi, mẹ em và Phùng Ngọc Sinh có gọi cho em không?"*
*Chỗ này thiếu, nguyên gốc còn một ý nữa " Có nhờ em thổi gió bên gối tôi không?" nhưng theo mình nghĩ như này hợp với tính cách nhân vật hơn (?)
Chính Quốc gật đầu: " Có gọi."
" Em trả lời họ như nào?"
Cậu không nói với Dương Cần nhưng đối với Kim Thái Hanh vẫn là không phòng bị mà hỏi, " Bọn họ nhờ tôi thổi gió bên gối của anh, nhưng chúng ta không ngủ chung một cái gối, thổi như nào bây giờ?"
Tay Thái Hanh khẽ ngưng lại, máy sấy tóc thổi gió nóng một chỗ, Điền Chính Quốc thấp giọng: " Đau."
Kim Thái Hanh gác lại máy sấy, sửa áo ngủ cho cậu nói: " Lên giường chơi điện thoại, tôi đi tắm."
Thái Hanh không quá tin mình có thể ngủ cùng cậu trên một cái giường mà không làm gì, đặc biệt là đứa nhỏ này thỉnh thoảng còn dùng tin tức tố " khiêu khích " hắn.
Kể cả Kim Thái Hanh có là thánh nhân đi nữa thì cũng không chống đỡ nổi sự hấp dẫn của tin tức tố.
Thái Hanh nán lại ở trong phòng tắm một hồi lâu, trong đầu tưởng tượng hình ảnh cậu ghé vào lồng ngực hắn khóc thút thít, hồi tưởng lại khí vị tin tức tố ngọt ngào của cậu giải quyết rồi mới ra ngoài. Điền Chính Quốc không biết đang xem cái gì, nhíu chặt lông mày, vừa thấy hắn đi ra liền tay chân luống cuống tắt điện thoại diệt trừ chứng cứ.
" Trốn tôi xem cái gì mà căng thẳng đến vậy?" Hắn có chút buồn cười, " Yên tâm, tôi không có thói quen điều tra điện thoại người thân. Chỉ cần không nói chuyện yêu đương với người khác tôi sẽ không có ý kiến gì."
Chính Quốc vội vàng lắc đầu: " Tôi không có."
" Ừ, không có là tốt rồi." Kim Thái Hanh chưa lên giường, ngồi trên ghế sa lông cạnh cửa sổ, hất cằm về phía cậu, " Rơi đồ."
Cậu vừa cúi đầu nhìn liền vội vàng nhặt lên.
Lời này vừa kết thúc cả phòng liền lâm vào một trận yên tĩnh. Điền Chính Quốc không phải người sẽ chủ động bắt chuyện, toàn là Thái Hanh hỏi một câu cậu liền đáp một câu.
Trước đây cậu luôn hy vọng hắn đừng xuất hiện trước mặt mình, nếu như bắt buộc phải ở cùng hắn thì cũng cố gắng đừng có mở miệng chọc giận Kim Thái Hanh. Hiện tại Thái Hanh không nói lời nào làm Chính Quốc vừa cẳng thẳng vừa hốt hoảng. " Đàn anh... Anh không lên giường sao?"
Hắn nói: " Ừ, tôi ngủ ở sô pha."
Cậu nhìn ghế sa lông kia, thoạt nhìn rất rộng nhưng Kim Thái Hanh quá cao lớn, nằm lên lại có chút nhỏ hẹp, chen chúc. Vừa nhìn liền biết không quá thoải mái.
Điền Chính Quốc siết chặt tay, trong lòng dâng lên một trận mất mát, " Xin lỗi."
" Sao lại xin lỗi?" Thái Hanh thật sự rất không thích cậu nói hai chữ này. Mỗi khi cậu không tìm được đáp án hoặc là không biết phải làm sao liền theo bản năng mà nói xin lỗi.
Hắn muốn Chính Quốc suy nghĩ rõ ràng có thích hắn hay không, chứ không phải muốn cậu nói xin lỗi hắn.
" Nếu... Nếu anh không muốn ngủ cùng tôi, vậy anh đổi, đổi sang phòng khác đi. Đừng ngủ ghế." Cậu căng thẳng nhìn hắn, không biết phải làm sao mà nói lắp: " Hoặc là để tôi, tôi ngủ ghế sô pha, anh đừng... Tôi..." " Điền Điền."
" Hả, dạ?"
" Đừng sốt sắng, chậm một chút, em muốn cái gì."
Đêm nay cậu để hắn ở lại, còn muốn mời hắn lên giường ngủ, hắn có thể thoáng rõ ràng một chút tâm tư bên trong của cậu, tận lực ôn nhu nói: " Đừng gấp."
Điền Chính Quốc vành bắt đỏ bừng, ngậm lấy nước mắt chỉ chờ rơi xuống. Chính Quốc không biết đến cùng là bản thân mình muốn cái gì, một đoàn hỗn loạn ở trong đầu cậu, căn bản không thể tìm được ngọn nguồn.
Kim Thái Hanh buộc cậu nói: " Nói rõ ràng, tôi sẽ đáp ứng em."
" Tôi không biết... Thật xin lỗi, tôi quá, quá ngu ngốc, nếu như tôi thông minh một chút là tốt rồi."
Dương Cần vẫn luôn dạy cậu, cậu không quá lanh lợi, đừng tự ý quyết định việc gì, chỉ cần nghe lời người khác là được rồi. Cho nên quanh năm suốt tháng, đã từ lâu không tự quyết định xem mình muốn cái gì. Phùng Triều Ân giễu cợt cậu là đứa thiểu năng, tự kỷ, lại càng làm cho cậu không dám nói là mình muốn cái gì, chỉ một mực lùi bước, một mực chịu đựng.
Chính Quốc siết chặt tay, tự tổn thương mình nói: " Tôi.... Đầu óc tôi không tốt, quá ngu ngốc, xin lỗi, xin lỗi..."
Đầu quả tim Thái Hanh đau xót, đứng lên đi đến xoa xoa đầu cậu động viên: " Không sao, Điền Điền không ngu ngốc, em chỉ là không nghĩ rõ ràng thôi."
Cậu được hắn ôm một cái liền triệt để không nhịn nổi nữa, nằm nhoài trong lồng ngực hắn khóc thút thít, " Đàn anh, anh có phải là không cần tôi nữa không?"
" Sẽ không, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần em."
" Vậy tại sao anh không ôm tôi, hôm nay anh tới, lúc đó anh không có ôm tôi." Điền Chính Quốc đã quen thuộc được hắn ôm ấp cùng những lần bị hắn lừa hôn môi, liên tục ba ngày không được ôm làm cho cậu có chút lạnh lẽo lại thấy rất bất an. Kim Thái Hanh bất đắc dĩ thở dài một cái, dang tay ôm người vào trong ngực, thấp giọng nói: " Xin lỗi, đàn anh quên mất, em xem bây giờ có phải tôi đang ôm em hay không."
Chính Quốc lau mắt, giọng nói mang theo chút nức nở " Ừm " một tiếng.
Thái Hanh buông cậu ra, lại bị cậu lập tức kéo lại ống tay áo, " anh muốn đi đâu?"
" Tôi đến ngủ cùng em." Hắn xoa xoa đầu cậu, dưới tầm mắt của cậu đi tới một bên, vén chăn lên giường, cách xa cậu một chút.
" Ngủ đi."
Điền Chính Quốc chớp chớp đôi mắt đỏ bừng ngoan ngoãn nằm xuống, muốn nói lại không dám đành hít sâu mấy hơi, nhìn khoảng cách giữa hai người trong lòng lại có chút đau đớn.
Rõ ràng đều đã cùng ngủ một cái giường mà Kim Thái Hanh hôm nay khác so với ôn nhu thường ngày. Không hung dữ với cậu, không có bắt nạt cậu nhưng cậu lại cảm thấy Thái Hanh thật xa cách. Chính Quốc muốn duỗi tay nắm lấy, thái độ thờ ơ của hắn làm cho cậu không biết là nên nắm lấy cái gì, liền không thể làm gì khác hơn là phí công phí sức xiết lấy ngón tay.
" Không ngủ được?"
" Vâng."
Lúc này điện thoại Kim Thái Hanh vang lên, là cuộc gọi video, hắn xoay người đi lấy, trên màn hình hiện lên hai chữ Mặc Mặc.
Hắn nhận máy, khuôn mặt Mặc Mặc lập tức hiện lên màn hình.
" Này lão già, sao chú không ở nhà."
Khóe mắt Thái Hanh hiện lên chút ý cười, thanh âm lại hơi trầm xuống: " Nhóc con không biết lớn bé, có chuyện gì?"
Ở Bình Châu bây giờ còn lại ban ngày, điện thoại bên kia di chuyển qua một hướng khác, " Tôi đến nghỉ đông, sao trong nhà chú lại không có ai? Vợ chú đâu?"
Hắn nói: " Giáo sư Phó tổ chức lễ cưới, chú tới tham dự, nhóc gọi điện cho Ninh Lam đến chỗ cô ấy ở, ngày mai bọn chú trở về." Kim Thái Hanh " Ừ " một tiếng, nói: " Cúp."
Điền Chính Quốc nhìn hai người đối thoại lại nhìn thấy Kim Thái Hanh từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười, " Cậu bé là, là ai?"
" Con trai đại ca." Thái Hanh giải thích cho cậu: " Lần trước lúc đưa em về cậu nhóc không ở đó. Tới kỳ nghỉ đông luôn theo chân tôi, đứa nhỏ chưa trưởng thành đã bị ba người lớn trong nhà mưu tính."
Chính Quốc kinh ngạc há to miệng, " Cậu bé... Cậu bé thoạt nhìn còn nhỏ như thế."
Hắn cười nói: " Ừm, dạng tiểu ma vương như Lệnh Ý không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thằng nhóc đó."
Cậu không biết là ước ao hay gì mà rũ mắt xuống nói: " Nếu tôi được như vậy là tốt rồi."
" Hả?"
" Không, không có gì." Lời nói ở trong miệng nấn ná rất lâu mới hỏi hắn: " Sao cậu bé không ở nhà mà lại muốn qua nhà anh?" " Đại ca không thích Mặc Mặc, giữa hai cha con không có tình cảm."
Điền Chính Quốc có chút khó hiểu: " Tại sao?"
" Thời điểm Mặc Mặc lớn bằng Lệnh Ý cũng nghịch ngợm, có một lần Mục Sương Lam đón nó tan học mà bởi vì nó nghịch ngợm nên suýt nữa khiến Mục Sương Lam bị tông xe, may quá chỉ có chút trầy da. Lần đó đại ca tát nó một cái, phạt nó quỳ ở trong phòng suy nghĩ, không nghĩ được không cho ra ăn cơm."
Chính Quốc sợ ngây người, " Hả?"
" Mặc Mặc từ nhỏ đã thông minh, tâm tư so với người bình thường luôn cẩn thận hơn. Đại ca ít quan tâm nó, hai cha con lại không có tình cảm, cho nên kỳ nghỉ thường đến công ty theo Ninh Lam đi chơi."
Cậu suy tư đến xuất thần, hắn lại nói tiếp " Thật ra nó ngoan hơn rất nhiều đứa trẻ, đi theo bên người Ninh Lam chưa từng gây họa một lần nào. Ngoài trừ tính cách không biết lớn bé vẫn có thể tính là một đứa nhỏ khiến mọi người yêu quý." " Sao đại ca lại không thích cậu bé? Cậu bé không phải là con trai của đại ca đấy sao?" Điền Chính Quốc cắn môi một cái, không nghĩ nổi nói: " Đại ca nhìn bên ngoài ôn nhu như vậy, sao có thể đánh cậu bé?"
" Anh ta nghi ngờ Mặc Mặc không phải con ruột của mình."
" Hả?!"
" Anh ta hiểu rõ Mặc Mặc là con mình nhưng chẳng qua là vì muốn mượn lí do này mà giữ Mục Sương Lam lại thôi."
Loại người như Kim Bình Ngôn rất đa nghi, không thể không đi thăm dò thân phận của Mặc Mặc. Đối với Kim Bình Ngôn, Mặc Mặc chẳng qua chỉ là một công cụ để giữ chân người trong lòng thôi.
" Anh anh nói, đại ca và..."
" Ừm."
Hắn vuốt ve mặt cậu, ôn nhu nói: " Nếu như nhóc con kia không nghe lời em, em cứ dạy dỗ nó. Còn nó dám đại nghịch bất đạo*, em cứ nói cho tôi, tôi giúp em giáo huấn nó."
*Đại nghịch bất đạo: chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn. Chính Quốc hiển nhiên chỉ cảm thấy đau lòng cho Mặc Mặc, vội vàng lắc đầu nói: " Anh đừng, đừng hung ác với cậu bé, Mặc Mặc đáng thương như vậy."
Kim Thái Hanh bật cười nói: " Em còn tâm tư thương cảm cho người khác, đứa nhỏ ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!