ngồi xem lại tấm hình đầu tiên hai đứa chụp chung với nhau, tôi mỉm cười. jungkook vẫn giản dị như vậy, dù là lúc mới yêu hay lúc mà em đã về làm vợ tôi. chiếc áo màu khoác nâu dài mà em mặc trên người lúc chụp tấm hình này, là món quà tôi tặng em lúc mới quen. có lẽ jungkook rất thích món quà này, nên hầu như lần nào chúng tôi đi với nhau, em cũng đều mặc nó.
và chiếc áo ấy, cũng đã được jungkook lựa chọn trong lần đầu tiên về ra mắt bố mẹ tôi.
ngày 15 tháng 3 năm 201x
tôi dẫn em về ra mắt bố mẹ.
trái với tưởng tượng của tôi, bố mẹ cực kì ủng hộ chúng tôi đến với nhau. hai người luôn miệng khen jungkook ngoan, xinh trai lại dịu dàng, bảo tôi sao khéo chọn thế.
ông bà bảo, hai người cũng không phải là dạng phong kiến cổ hủ gì đâu, nên hai đứa cứ đến với nhau đi, đừng ngại. thậm chí, những người lên tiếng nói xấu tôi và em, còn suýt bị mẹ gửi đơn kiện.
em ái ngại, bảo rằng em là con trai, nên không thể có cháu để ông bà bồng bế. ông bà lại cười to, haha, có thể nhận con nuôi mà, hoặc nhờ người mang thai hộ, thời đại nào rồi cơ chứ, công nghệ phát triển đến nhường này rồi cơ mà.
bữa cơm trưa diễn ra một cách vui vẻ. bố mẹ tôi khi biết jungkook mồ côi mẹ từ nhỏ, lại sống với người cha nghiện rượu, phải tự bươn chải để kiếm sống có tiền mua rượu cho cha và cho em gái đi học thì thương lắm, cứ nghẹn ngào mãi. sau bữa cơm, bà còn bảo với jungkook, con trai à, hãy cứ coi mẹ như mẹ ruột của con vậy, mẹ, ba và thằng taehyung sẽ bù đắp cho con.
jungkook vui lắm. em bảo tôi rằng, cuộc đời đã lấy đi mất của em người mẹ, nhưng lại đã bù cho em một người mẹ khác, lần này lại có thêm cả một người ba và một người chồng nữa. tôi siết chặt lấy bờ vai đang run rẩy của em, không nói gì, thầm tự nhủ sẽ yêu thương em suốt đời để bù lại những mất mát trong em.
có thêm bố mẹ là đồng minh, tôi và jungkook như có thêm một chỗ dựa để vượt qua những khó khăn.
thậm chí, khi tôi bảo với ba là sẽ từ bỏ vị trí tổng giám đốc để về busan với jungkook, ông còn đồng ý ngay tắp lự, rồi cung cấp cho tôi hẳn một khoản tiền để tu sửa lại nhà cửa và làm vốn trồng hoa. ông bảo lớn rồi, cũng nên biết tự lập đi, sau này còn để jungkook và bọn trẻ dựa vào nữa.
"thằng bé thiệt thòi nhiều rồi, nên giúp đỡ được cái gì, ta liền giúp."
thiết nghĩ, cuộc đời này của tôi, thật may mắn khi có được bố mẹ như vậy.
trái ngược lại với bố mẹ tôi, bố em một mực phản đối. bố em chửi em bằng những từ rất nặng nề, rằng nhà này thật vô phúc, gia môn bất hạnh khi có thằng con như mày. em chỉ khẽ nhíu mày, bảo rằng hạnh phúc của con, con sẽ tự quyết định, không cần bố phải lo.
rời khỏi căn nhà ấy được một đoạn xa, tiếng mắng chửi của bố em như vẫn còn văng vẳng đâu đây.
em gái của em, jeon jungmin, sau khi biết tôi về ra mắt, vội chạy đến nhà em. em ấy mang cho tôi một túi đào to, loại quả mà tôi và anh trai em ấy thích ăn nhất, cùng với đó là nhiều bí mật mà tôi chưa hề biết về quá khứ của jungkook.
hoá ra, jungkook đã từ mặt bố từ lâu, nhưng vì đạo hiếu làm con, mỗi tháng vẫn gửi về cho bố chút tiền mua gạo rượu, lần này cũng vậy, dẫn tôi về ra mắt để coi như có thủ tục trước khi cưới. jungmin bảo, bố jeon rất trọng nam khinh nữ, luôn đánh đập mắng nhiếc em, mỗi lần như vậy, jungkook đều đỡ hộ em, có khi bầm tím khắp người. sau mỗi lần như vậy, em đều xoa dầu cho jungkook, vừa xoa em vừa khóc.
jungmin khi kể chuyện xót một, thì tôi xót mười. khi mà jungkook biết mình không thích con gái nữa, jungmin vẫn luôn âm thầm động viên và ủng hộ anh. lúc jungkook tự ti, không dám đến với tôi khi tôi mở lời, cũng là jungmin khuyên anh trai hãy mạnh mẽ đứng lên đi tìm hạnh phúc cho mình đi, bố ở đây đã có em lo rồi.
jungmin cũng kể với tôi rằng, mọi người ở đây sống với nhau cực tình cảm, không ai kì thị jungkook cả, thậm chí còn cổ vũ hết mình kìa. chỉ có mỗi bố em là phản ứng gay gắt, chửi mắng jungkook rất thậm tệ, đuổi em ra khỏi nhà. với số vốn ít ỏi dành dụm bao năm đi làm thuê, jungkook mở một quán cafe nhỏ tại thị trấn ở busan, kiếm chút ít sống qua ngày. quán cafe bây giờ được như vậy, đều là do jungkook gây dựng nên trong 6 năm nay.
hôm ấy, jungmin còn kể thêm cho tôi rất nhiều chuyện nữa.
jungkook nấu ăn trong bếp, ngó đầu ra thấy hai anh em đang thì thầm với nhau, liền cười. "hai anh em đang nói chuyện gì mà vui thế, jungmin vào đây giúp anh chuẩn bị cơm nào"
"đợi chút, em vào ngay đây"
nhìn hai anh em vui vẻ trong bếp, tôi mỉm cười, nụ cười mang đầy nỗi xót xa. những con người ấy, thật nhỏ bé mà nghị lực biết bao. cảm ơn ông trời đã cho họ đến với tôi, để tôi có thể trở thành người thân của họ, được yêu thương họ một lần trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!