dạo gần đây, tôi và jungkook rất bận rộn, chạy đôn đáo khắp nơi để tìm người mang thai hộ.
chúng tôi chạy đông chạy tây, post cả thông báo tìm người lên mạng xã hội, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một hồi âm nào.
trong lúc tôi đang gần như tuyệt vọng, jungkook đã đem lại cho tôi một tin vui.
em đã tìm được người mang thai hộ.
nhưng lúc thông báo tin ấy, khuôn mặt em lại phảng phất một nét buồn.
khi nhìn thấy người mang thai hộ thì tôi đã hiểu vì sao jungkook lại buồn đến như vậy. chẳng phải ai xa lạ, đó lại chính là woo jinhae, bạn thân của jungkook.
"mình sẽ mang thai hộ cho cậu và taehyung."
cô ấy đã quả quyết như vậy.
"không được đâu jinhae, nhất định không được. cậu còn cả một tương lai ở phía trước, rồi sau này cậu còn phải lấy chồng, sinh con."
"jungkook, đã là bạn bè thì chúng ta phải giúp đỡ nhau, huống chi tớ với cậu còn thân nhau như vậy. cậu đã hi sinh rất nhiều cho tớ rồi, cái này coi như là một lời cảm ơn đến tình bạn của cậu dành cho tớ bấy lâu nay."
jinhae cũng nói rằng, nếu sau này cô ấy có lấy chồng, thì chắc chắn, anh ấy sẽ hiểu và thông cảm cho cô thôi, jungkook và tôi không cần phải lo lắng hay cảm thấy áy náy gì hết.
jungkook không hề biết rằng, jinhae thầm yêu em, và chắc chắn cô ấy sẽ không lấy chồng, nếu như người đó không phải là em.
jungkook bật khóc, em gật đầu rồi ôm chầm lấy jinhae vào lòng, nước mắt em nóng hổi rơi xuống bờ vai mảnh khảnh của cô.
từ đó, jinhae bắt đầu công việc mang thai đứa con của "chúng tôi".
việc thụ tinh nhân tạo thành công, cả tϊиɦ ŧяùиɠ của tôi và jungkook đều cùng lúc chui được vào trứng, đó là một trường hợp rất hiếm. vậy là sẽ có hai đứa trẻ được hình thành, một đứa mang dòng máu của tôi, một đứa mang dòng máu của em. điều đó đồng nghĩa với việc, jinhae sẽ phải mang thai đôi, và việc đó vất vả hơn rất nhiều so với việc mang thai thường.
tôi và jungkook sau khi thống nhất, đã quyết định đón jinhae về ở chung để thuận tiện hơn trong việc chăm sóc cho cô ấy. trong khi vào những lúc rảnh tôi được giao nhiệm vụ dẫn jinhae đi mua đồ dành cho trẻ sơ sinh và nhiều thứ lặt vặt khác, thì jungkook sẽ ở nhà nghiên cứu những món ăn tốt cho sức khoẻ bà bầu. chúng tôi thậm chí còn đã chuẩn bị hẳn một phòng dành riêng cho hai đứa trẻ sau khi chào đời. jungkook và jinhae ngày nào cũng vui vẻ trò chuyện với nhau, tôi nhìn thấy rõ vẻ mặt háo hức của em lúc áp tai vào bụng cô ấy như để được giao tiếp với hai thiên thần nhỏ, luôn miệng gọi " hai thiên thần nhỏ của papa ơi", hay reo lên vui mừng "a, con đạp này, taehyung anh mau đến đây xem đi".
tôi thầm cảm ơn jinhae, cảm ơn em đã hi sinh để cho anh với jungkook biết được cảm giác làm cha như bao người khác là như thế nào.
cuối cùng, sau 9 tháng 10 ngày vất vả, cũng đã đến ngày mà jinhae sinh. đó là một ngày mà có lẽ, tôi không thể nào quên được trong cuộc đời của mình.
tôi và jungkook đứng bên ngoài phòng sinh, đi đi lại lại, lòng nóng như có ai châm lửa đốt.
đèn ở phòng cấp cứu đang sáng bỗng vụt tắt. một vị bác sĩ bước ra ngoài.
vị bác sĩ ấy nói, jinhae bị chứng khó sinh, có thể không qua khỏi, chỉ có thể giữ được mẹ hoặc con, người nhà nên chuẩn bị tinh thần.
chúng tôi phải ra quyết định trong vòng 15 phút và viết cam kết. 15 phút, ngắn ngủi đến vậy ư. jungkook nghẹn ngào, xin bác sĩ cho vào phòng sinh cùng với jinhae, ông gật đầu.
"jungkook, hãy giữ lại hai đứa trẻ, chúng không có tội gì cả, hãy để chúng được một lần nhìn thấy ánh sáng và vẻ đẹp của cuộc sống. còn tớ, dù sao có giữ lại cũng chẳng thể nào làm mẹ được nữa. tớ xin cậu đấy jungkook, đây coi như là lần cuối cùng tớ cầu xin cậu, hãy vì tớ, vì cậu, vì cả taehyung và hai đứa trẻ nữa." lần này, jungkook vẫn lại gật đầu, như lúc mà em đồng ý cho jinhae mang thai hộ mình.
cả hai lần, em đều khóc.
tôi và jungkook cùng nhau siết thật chặt lấy đôi bàn tay gầy gò của cô ấy một lần cuối cùng.
"hai cậu chắc chắn đồng ý là sẽ giữ lại đứa trẻ chứ?"
vị bác sĩ hỏi lại sau khi chúng tôi đã viết xong bản cam kết.
tôi gật đầu.
cánh cửa phòng sinh một lần nữa đóng lại.
lần này, tôi thực sự gục xuống, nước mắt tôi rơi lã chã, ôm lấy jungkook đang ở dưới đất khóc nức nở. vòng tay tôi ôm trọn lấy em, nước mắt em làm vạt áo tôi ướt đẫm tự bao giờ. tôi hiểu, tôi rất hiểu cảm giác đau đớn của em lúc này.
mây đen đang kéo đến, trời bắt đầu mưa tầm tã. một thứ không khí lạnh lẽo chạy dọc hành lang bệnh viện, sự ngột ngạt khiến nỗi buồn của tôi và em tựa như càng thêm nặng nề. đáng ra, hôm nay phải là một ngày vui. nực cười thay, nó lại trở thành ngày buồn nhất.
tiếng khóc của trẻ sơ sinh cất lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của bệnh viện.
"chúc mừng hai anh, là một bé trai và một bé gái."
đón lấy hai đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm, kháu khỉnh từ tay cô y tá, jungkook đã ngừng khóc lại rơi nước mắt trở lại, nhưng không còn vì đau buồn nữa, mà là vì hạnh phúc. em nhìn hai đứa bé đang ngủ say trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng thủ thỉ.
"chào mừng hai con đã đến với thế giới này."
con ơi, tuy hai con không còn mẹ, nhưng hai con vẫn còn có ba lớn, ba nhỏ đây. đến khi nào hai con trưởng thành, ba lớn sẽ kể cho tụi con nghe, rằng con đã có một người mẹ tuyệt vời như thế nào.
cô ấy, đã chấp nhận hi sinh, bỏ lại tuổi trẻ ở sau lưng để giúp đỡ baba của các con trong lúc đang tuyệt vọng nhất. rồi đến cuối cùng, cô ấy lại chấp nhận rời bỏ thế giới mà ra đi, để hai con có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. "jinhae, hãy an nghỉ nơi thiên đường, anh và jungkook sẽ thay em chăm sóc và nuôi dạy những đứa con của chúng ta thật tốt. cảm ơn em, vất vả cho em rồi."
mưa tạnh. mặt trời đã lên cao, ban phát những tia nắng hiếm hoi của mùa đông, xua tan đi dư âm lạnh lẽo còn đọng lại. sự ấm áp dang rộng vòng tay, ôm lấy vạn vật vào lòng, khẽ vuốt ve và an ủi.
trong đó, có cả trái tim của tôi và em.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!