Mở tiệm cũng không phải chuyện đơn giản, trước khi khai trương cần trang hoàng cửa hàng, tu bổ bếp, tăng thêm thiết bị, vật tư các loại, mời nhân viên, tuyên truyền quảng cáo.
Ngành ăn uống chú trọng hợp vệ sinh, nên về việc trang hoàng cửa tiệm Điền Chính Quốc không đầu tư nhiều, chỉ thuê người lau chùi sạch sẽ đỉnh mái, vách tường, nền nhà. Vách tường để trống nhìn không mỹ quan, y bảo Kim Thái Hanh chẻ mảnh trúc, mảnh gỗ sắp xếp thành hình cố định trên các vách tường, có thể xem là một vẻ đặc sắc. Bàn ghế đều mua mới, khách khứa đến ăn nhìn thấy cũng thoải mái.
Ngoài ra Điền Chính Quốc đi mua một máy cán mì sợi lớn. Máy cán mì do tiệm gỗ Phú Quý làm thiết kế đặc sắc hơn cái của Điền Chính Quốc, bề ngoài mài vô cùng nhẵn bóng, có hoa văn, bán ra không tệ. Thời điểm máy cán mì lên ngôi, các tiệm đồ gỗ khác của trấn trên đều phải nhập hàng từ nơi này.
Sau khi trời tối đen, Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không ngủ ngay mà thắp đèn ngồi trên giường bàn bạc.
"Ngươi chưa nói bán cái gì". Kim Thái Hanh dựa lưng lên tấm chăn bông.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu cười, mi mắt lộ ra sự tự tin "Thời tiết lạnh đương nhiên phải ăn món nóng hổi. Món ta muốn bán là 'Malatang(1)' và 'Lẩu'". Y thấy may vô cùng là thế giới này chưa có người nào nghĩ ra đồ ăn cũng có thể nhúng để ăn.
*(1) mình để chú thích và ảnh ở cuối chương nhé*.
Y giải thích tỉ mỉ cho Kim Thái Hanh thế nào là lẩu và Malatang "Nói ngắn gọn là cho rau củ và món mặn vào nước canh đun sôi nấu. Canh này không phải canh bình thường mà là đặc chế, dùng mười tám loại gia vị pha chế thành. Có nhớ ta mua cây quế, trần bì, hương thảo linh tinh không? Canh này phải dùng những thứ đó nấu".
Kim Thái Hanh nhìn chăm chú y một lát, lấy đi giấy bút trong tay y "Không còn sớm. Ngày mai lại nói".
Điền Chính Quốc cũng buồn ngủ rồi, ngáp một cái nằm xuống "Ngủ đi. Ngày mai ta làm một nồi, huynh ăn thử là biết".
Kim Thái Hanh thổi tắt đèn nằm xuống, theo thói quen kéo người vào trong lòng "Được".
Điền Chính Quốc nghĩ đến hai ngày nữa là có thể khai trương liền hưng phấn, mệt mỏi biến mất, nói đùa: "Hiện tại huynh do ta nuôi đó nha".
Cánh tay Kim Thái Hanh cứng đờ "Ngày mai ta lên núi một chuyến".
Điền Chính Quốc cười to "Ta nói đùa thôi".
"Malatang cần món mặn". Kim Thái Hanh nói chắc nịch.
Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, đồng ý "Được. Còn không ít thứ cần chuẩn bị, ngày mai ta phải xay trần bì, cây quế thành bột". Vì đồ gia vị này, y còn đặc biệt mua một cối xay đá.
"Lần này ta tính vào sâu thăm dò, hai ngày nữa trở về". Kim Thái Hanh lại nói.
"Lâu như vậy ư?" Điền Chính Quốc mơ hồ cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp, lại không nói rõ được, thôi không nghĩ nhiều nữa "Được, sáng mai ta chuẩn bị nhiều lương khô một chút".
Hôm sau, Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng cảm thấy người bên cạnh có động tĩnh, nhớ tối hôm qua Kim Thái Hanh nói muốn lên núi, đột nhiên bừng tỉnh.
Bên ngoài đã có nắng sớm, do bức màn dày nên trong phòng rất tối, đầu giường còn đốt đèn. Kim Thái Hanh đang ngồi trên giường mang giày, quay đầu lại, thấp giọng nói: "Ngủ tiếp một lát đi".
Điền Chính Quốc lắc đầu, mắt nhìn quần áo trên người hắn "Không ngủ nữa. Nhiệt độ trên núi thấp, mặc thêm áo khoác đi".
Y nhanh chóng mặc quần áo, vào phòng bếp làm bữa sáng, làm nhiều miếng bánh thịt chiên dày, gói kỹ bằng giấy dầu rồi đưa Kim Thái Hanh bỏ vào túi.
Còn lại mấy cái bánh, hai người ăn cùng với canh nấm.
"Cẩn thận". Đây không phải lần đầu Kim Thái Hanh lên núi săn thú, nhưng Điền Chính Quốc vẫn không khỏi lo lắng, dặn dò.
"Không có việc gì". Kim Thái Hanh xoa sườn mặt nghiêng của y, "Có chuyện gì chờ ta về hãy tính". Tâm Điền Chính Quốc nhảy dựng. Mấy câu đối thoại này sao nghe giống đối thoại giữa hai phu thê quá vậy. Y niết niết cái lỗ tai nóng lên, xua tay đuổi người "Biết. Đi đi, đi sớm về sớm".
Kim Thái Hanh gật đầu đi.
Điền Chính Quốc đứng ngốc trong sân chốc lát, lại đi vài vòng tiêu cơm, tiếp theo ôn mấy chiêu võ học trước đó, sau đó đi lo chính sự, dùng cối xay đá xay trần bì, cây quế, hoa tiêu thành bột.
Trong nhà thiếu người, cả sân yên tĩnh cực kỳ. Điền Chính Quốc thấy chướng mắt cái sân trống trơn, cầm cuốc và sọt đi ra ngoài, tính đào chút thứ trang trí cho sân nhà.
Hôm nay trời râm, mặt trời không biết trốn đi đâu, không trung mịt mờ không có lấy một áng mây. Nhìn qua không giống sắp đổ mưa nhưng Điền Chính Quốc vẫn thấy khó chịu, lắc lư tại chân núi một lúc lâu, đào được vài đoá cúc dại có trắng có vàng, hoa tuy nhỏ nhưng nở rộ. Y trồng cúc dại trong sân, rót một ly nước linh tuyền cho nó. Thẳng đến buổi chiều ngày thứ ba, Kim Thái Hanh còn chưa trở về, tâm Điền Chính Quốc đột nhiên trầm xuống. Kim Thái Hanh nói hai ngày sau sẽ trở về, nhưng tới giờ còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đã gặp chuyện? Ý nghĩ này làm y cuống cuồng, nhịn không được chạy về phía ngọn núi xa xa.
Đến chân núi, y nhịn không được cười khổ. Chắc y điên rồi nên mới muốn đi tìm Kim Thái Hanh. Ngọn núi to thế này, y không biết Kim Thái Hanh đi đâu, muốn tìm hắn? Nói dễ hơn làm.
"Đùng đoàng –" Tiếng sét vang trên đỉnh đầu. Ông trời âm u suốt hai ngày nay rốt cuộc đổ mưa. Mưa rơi tí ta tí tách, nhanh chóng thấm đẫm mảnh đất.
Trái tim Điền Chính Quốc càng rơi xuống đáy cốc, mưa xuống, điều kiện trên núi lại càng gian khổ. Cơn giận dữ lập tức phun trào, y chạy vào rừng, phát tiết gào to: "Kim Thái Hanh – huynh là tên khốn kiếp –" Âm thanh tựa như bị bóng tối cắn nuốt, không lưu lại một dấu vết nào.
Y lạnh mặt đi trở về, bắt gặp Kim Đại Cường gánh một gánh củi đứng cách đó không xa, nhìn y với vẻ mặt bất thiện.
"Nhà lão Đại, ngươi vừa gào cái quỷ gì?"
Điền Chính Quốc cau mày, cố nén cảm xúc "Cha. Hanh ca đi săn thú, nói là hai ngày sau sẽ về, nhưng đến giờ vẫn không thấy người đâu. Người xem có phải –"
Y còn chưa dứt lời thì bị Kim Đại Cường đánh gãy "Cũng không phải lần đầu tiên nó lên núi, sẽ tự biết chừng mực. Ngược lại là ngươi đấy, đã làm tức phụ lão Đại thì nên lấy nó làm trời. Vừa nãy ngươi gào cái gì?" Kim Đại Cường nghiêm khắc nhìn chằm chằm thiếu niên quật cường đứng thẳng đến như cây bạch dương, lòng rất không thích. Điền Chính Quốc biến sắc, hừ lạnh một tiếng "Liên quan rắm gì tới ông!" y cũng không thèm nhìn tới Kim Đại Cường một cái, bước nhanh bỏ đi.
"Ngươi... Ngươi..." Kim Đại Cường không thể tin trừng mắt với bóng lưng y, tức giận run người, lớn tiếng hô "Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Điền Chính Quốc coi như không nghe thấy, rất nhanh đã đi xa. Quản ông ta nói cái gì hiếu đạo cái gì bất hiếu, dù sao cũng không có ai nhìn thấy, Kim Đại Cường chẳng thể làm gì y.
Không có tâm trạng ăn tối, y chỉ nhai hai cái bánh bao, đợi đến hơn mười giờ vẫn không thấy bóng dáng Kim Thái Hanh, đành tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm, một tiếng động vang trong sân đánh thức Điền Chính Quốc. Có trộm?
Y không dám thắp đèn, sờ soạng ra cửa phòng, nghe tiếng chốt cửa trượt xuống trong nhà chính, tim nhảy lên tới cổ họng, quát một tiếng chói tai "Ai!" "Tức phụ, là ta".
Điền Chính Quốc vừa vui vừa tức, lúc này mới phát hiện áo ngủ đã ướt đẫm mồ hôi, nói chuyện mang theo oán giận nhưng rất nhẹ nhàng "Sao giờ này huynh mới về?"
Y qua mở cửa rồi mới đi lấy mồi lửa trên bàn đốt đèn, quay đầu nhìn lại, đứng trước mặt y không phải Kim Thái Hanh thì là ai?
"Vào Huyện một chuyến."
Mưa vẫn đang rơi, Kim Thái Hanh mang theo hơi ẩm bước vào, thuận tay đặt cung tên lên bàn, lấy một tờ giấy từ trong lòng ra, mím môi nói: "Ta có thể nuôi ngươi."
Điền Chính Quốc sửng sốt, khó hiểu nhìn tờ giấy kia. Tuy là chữ phồn thể, nhưng ba chữ 'năm trăm lượng' y vẫn nhận ra.
"Lấy ở đâu vậy?"
Kim Thái Hanh nói qua loa "Săn được một con gấu, bốn cái tay gấu bán được năm trăm lượng. Còn gì ăn không?" Điền Chính Quốc cả kinh, liên hệ với câu 'Ta có thể nuôi ngươi' đối phương vừa nói, lại chú ý thấy sườn áo hắn bị rách, phảng phất có mùi máu tươi, ngực căng chặt, sắc mặt cũng tối đi, đẩy tờ ngân phiếu trả lại hắn, cười lạnh nói: "Ta bất quá lỡ nói đùa một câu, huynh liền dùng bạc đánh vào mặt ta. Kim Thái Hanh, huynh thật bản lĩnh!"
Y xoay người đi. Khi nãy vội chạy ra nên y chỉ mặc áo ngủ, giờ người lạnh cóng, bất quá không bằng cái lạnh trong tim.
Kim Thái Hanh sửng sốt, nhìn y nổi giận đùng đùng vào phòng, đầu cũng không quay lại, trong lòng hoảng hốt, đi mấy bước kéo tay y "Không phải."
"Buông tay!" Điền Chính Quốc lạnh lùng nói.
Đôi mắt Kim Thái Hanh buồn bã, mấp máy môi, ôm lấy người vào lòng, bàn tay to đè chặt lưng y. "Huynh buông ta ra!" Điền Chính Quốc thoát ra không nổi, thở hổn hển, chóp mũi ngửi được mùi máu càng khiến lửa giận tăng thêm.
"Không buông". Miệng vết thương bị đụng phải, Kim Thái Hanh hét lớn một tiếng, hai tay không buông, ấp úng nói "Ta không đánh vào mặt ngươi. Tức phụ, ta có thể nuôi ngươi".
Động tác giãy giụa của Điền Chính Quốc cứng đờ, lồng ngực chua xót, đồng thời trong đầu có loại giác ngộ. Y cũng là nam nhân, sao lại quên mất lòng tự trọng của nam nhân lớn thế nào. Tuy y nói câu đó thật chỉ là vui đùa, nhưng y kiếm tiền nhiều hơn Kim Thái Hanh là sự thật, sao Kim Thái Hanh có thể không để ý? Y giận Kim Thái Hanh không nhìn ra y đang nói đùa, càng giận hắn không chú ý an nguy của bản thân. Y ngẩng đầu, khuôn mặt hắn vẫn không biểu cảm, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại ẩn giấu tia luống cuống khó nhận ra, cánh tay đè lấy lưng y cũng nóng vô cùng.
Y có chút thất bại, giọng điệu dịu đi "Buông, để ta xem vết thương của huynh"
Kim Thái Hanh nắm chặt tay y, trở lại bàn bưng ngọn đèn lên, kéo y vào phòng mới buông tay "Mặc quần áo".
Điền Chính Quốc mặc áo bông vào, tức giận trừng hắn "Ngồi xuống".
Kim Thái Hanh nghe lời ngồi xuống mép giường lò "Chỉ là vết thương nhỏ".
Điền Chính Quốc không để ý hắn, vén quần áo ướt sũng của hắn lên, nhìn năm vết quào máu me nhầy nhụa, quả tim run lên, cả giận: "Không phải huynh vào Huyện sao? Sao không vào y quán băng bó vết thương rồi hãy về?" "Nhìn nghiêm trọng nhưng không nặng. Sợ ngươi lo, bán tay gấu xong liền về. Vết thương không nặng." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc liếc xéo hắn một cái, đi lấy nước sạch, vải thưa và kim sang dược lại đây, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, rắc thuốc bột rồi mới băng bó.
"Huynh tới Huyện lúc nào? Đi về bằng cách nào?"
"Khoảng giờ Dậu, lúc xuống núi vừa vặn gặp chiếc xe đi trấn trên, đáp xe người đó. Nhưng trấn trên không có người thu mua tay gấu, đành mướn xe đi Huyện. Lúc trở về thì đã quá muộn, không mướn được xe nên đi bộ."
Đại khái là biết Điền Chính Quốc còn giận, hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, trả lời chi tiết như vậy. Cảnh này khiến lòng Điền Chính Quốc mềm nhũn, cơn tức đang bùng cũng tiêu tan. Y đứng lên "Trong nồi còn nước ấm, huynh đi tắm rửa thay quần áo khô vào, cẩn thận đừng đụng miệng vết thương. Ta nấu chút gì đó cho huynh."
Kim Thái Hanh đáp một tiếng, bưng ngọn đèn cùng y ra ngoài phòng.
Tấm ngân phiếu kia vẫn thành thành thật thật nằm trên mặt đất. Kim Thái Hanh nhặt lên đưa cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cất vào túi quần, đi vào bếp.
-Hết chương 43-
Chú giải:
(1) Malatang: nghĩa là siêu nóng và cay tới tê lưỡi
Bạn có thể chọn nguyên liệu mình thích, như thịt viên, rau củ, đậu phụ và các loại bún miến, sau đó đầu bếp sẽ bỏ chúng trong một nồi nước dùng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!