Đỗ thị đứng bên cạnh Kim Đại Cường, cảm xúc suиɠ sướиɠ khi người gặp họa bốc lên nơi đáy mắt, liếc mắt nhìn Chu Thúy Hoa và Phương Hồng Liễu đang vểnh tai nghe lén, kéo tay áo Kim Đại Cường, giả mù sa mưa khuyên nhủ: "Lão đầu, có chuyện gì từ từ nói".
"Ngay cả tức phụ mình cũng quản không nổi, sao từ từ nói với nó được?" Kim Đại Cường nâng chân chỉ vào mũi Kim Thái Hanh "Có thằng nhi tử này có ích gì! Tức phụ ngươi dám ăn nói bất kính với ta, đó là bất hiếu! Tự ngươi nói câu công đạo xem!"
Phương Hồng Liễu, Chu Thúy Hoa hai mặt nhìn nhau, ngồi xổm tại chỗ không hề có ý muốn đi, bàn tay giả đò vò vò áo quần.
Điền Chính Quốc biến sắc, đi đến đứng cạnh Kim Thái Hanh, do dự một chút, lặng lẽ cầm tay hắn.
Kim Thái Hanh sớm đã không ôm bất cứ kỳ vọng gì với Kim Đại Cường, nhàn nhạt nói: "Ta và tức phụ ta sớm biết các người không chào đón chúng ta, từ lần xây nhà đến nay, tức phụ ta cũng không qua nhà các người. Ta cũng muốn hỏi làm sao tức phụ ta đụng chạm người".
"Ngươi!" Kim Đại Cường thở hổn hển, mặt đỏ bừng "Súc sinh, phản rồi! Lần trước y quay về phía núi mắng ngươi là tên khốn kiếp, ta trách cứ y một câu, y lại nói liên quan gì tới ta, đây là lời mà người làm tức phụ có thể nói sao?"
"Ha! Buồn cười". Điền Chính Quốc không tính nhẫn nại nữa, dùng cánh tay cản Kim Thái Hanh, không để hắn mở miệng, cao giọng nói "Vừa vặn Chu tẩu và Phương tẩu ở đây có thể làm chứng. Nếu ông nhắc tới, ta cũng kể hết đầu đuôi sự việc. Nhi tử ông lên núi săn thú ba ngày không thấy bóng dáng, ta nhờ ông tìm vài người cùng ta đi tìm hắn, người làm phụ thân như ông lại làm như không nghe vào, chăm chăm thể hiện uy phong trưởng bối, không hề để tâm an nguy của nhi tử mình. Đó là thứ nhất. Mặc kệ có chuyện gì đều có thể lén nói riêng, nhưng ông lại đứng trước mặt người ngoài vũ nhục nhi tử. Đây là thứ hai. Ông làm vậy chính là 'không từ(1)'! Làm phụ thân không từ, dựa vào đâu muốn nhi tử hiếu thuận? Dù kiện cáo đến nha môn cũng không có lý của ông!"
*(1) 'Từ' này trong phụ từ tử hiếu*
Cáo đến nha môn? Đỗ thị hoảng sợ, đồng tử co rút, cổ cũng rụt lại.
"Ngươi, ngươi... Phản, phản..." Ngón tay Kim Đại Cường phát run, mặt đỏ như sắp bốc cháy.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu ưỡn ngực, liếc trộm Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh ôm chặt bờ vai y, nhàn nhạt nói: "Chúng ta còn có việc, không thể phụng bồi".
Hai người không để ý tới Kim Đại Cường và Đỗ thị, tiếp tục nhặt đá cuội như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi, các ngươi chờ đó cho ta, ta đi tìm người phân xử! Hừ!" Kim Đại Cường tức sùi bọt mép, ngoài mạnh trong yếu quẳng ra một câu, phất tay áo rời đi.
Đỗ thị vội vàng đuổi theo, nghĩ đến lời Điền Chính Quốc vừa nói, đáy lòng bất an.
Mày Điền Chính Quốc nhíu chặt. Dù sao cũng phải cho Kim Đại Cường và Đỗ thị một giáo huấn, nếu không họ cứ nháo thế này vài lần, bọn y còn có thể sống thanh tĩnh à? Thoáng nhìn qua hai người Phương Hồng Liễu, Chu Thúy Hoa ở đằng kia liếc mắt đưa mày nhỏ giọng nói thầm mặt mũi hưng phấn, chợt nảy ra một kế, bước nhanh qua đó.
"Hai vị đại tẩu".
"Hả, chuyện gì?" Phương Hồng Liễu nghĩ đến thanh dao phay bóng loáng trong trí nhớ, khẽ run rẩy, áo quần trong tay suýt chút bị dòng nước cuốn đi.
Chu Thúy Hoa cười gượng, không dám lên tiếng.
Điền Chính Quốc lấy từ trong tay áo ra một túi tiền, cười tủm tỉm nói: "Hai vị đại tẩu không cần khẩn trương, chuyện lần trước ta đã sớm quên. Đều là người cùng thôn, bà con hương thân có chút va chạm là không thể tránh. Hai tẩu nói có phải không?" "Phải, phải, tiểu huynh đệ nói quá đúng". Chu Thúy Hoa và Phương Hồng Liễu liên tục gật đầu, ánh mắt đảo tới túi tiền, không hiểu cho lắm, lặng lẽ liếc sang Kim Thái Hanh, hắn vẫn đang nhặt đá, có vẻ rất dung túng y.
Điền Chính Quốc cười nói: "Chỉ cần hai vị giúp ta một chuyện nhỏ, ta có thể cho các vị mỗi người một trăm văn tiền. Thế nào? Dĩ nhiên không phải việc gϊếŧ người phóng hỏa rồi".
Hai mắt Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu tỏa sáng.
Chu Thúy Hoa dò hỏi: "Chuyện gì?"
Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống cạnh họ, đè thấp tiếng nói, nụ cười trên mặt như tên trộm, hai mắt sáng sủa ánh lên vẻ hưng phấn.
Kim Thái Hanh thấy rõ, khẽ lắc đầu, nhặt hai cục đá cuội ném vào rổ.
Bên kia, Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu cũng không giặt áo quần tiếp, đều đứng dậy, đáy mắt cũng có sự hưng phấn. "Tiểu huynh đệ yên tâm, hai ta bảo đảm sẽ hoàn thành việc này!" Chu Thúy Hoa thề son sắt.
Phương Hồng Liễu nhặt quần áo vào rổ, vội vã nói: "Cứ bao trên người chúng ta, chúng ta phải đi đây!"
Điền Chính Quốc hào phóng đưa hai người bốn mươi văn tiền "Đây xem như tiền cọc, sau khi hai người hoàn thành chuyện này, ta sẽ đưa số còn lại".
"Không thành vấn đề".
Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu xách rổ quần áo lên, hai đôi chân bó bước đi cực nhanh, chốc lát sau liền vào thôn .
Điền Chính Quốc khà khà cười mờ ám hai tiếng, một hòn đá nhỏ không nhẹ không nặng va vào ngực y.
"Lại đây phụ".
"Đến đây". Điền Chính Quốc cười mỉm chi đi qua.
"Nói gì vậy?" Kim Thái Hanh hỏi. Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống cạnh hắn, vụиɠ ŧяộʍ vui "Bí mật".
Thật ra Kim Thái Hanh đều nghe được, chỉ là thích nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của y, càng thích y để ý đến mình.
Hai người đi lại khuân vác mấy chuyến, nhặt đủ số lượng đá cuội, lối đi bằng đá cuội dẫn từ cửa sân đến cửa nhà chính và nối qua cửa phòng tắm. Đá cuội bị Kim Thái Hanh dùng búa giọng mạnh khảm vào đất, đủ vững chắc, hơn nữa nhìn cũng mỹ quan.
Bận rộn xong đã là buổi trưa.
"Giữa trưa ăn lẩu nhé?" Điền Chính Quốc trưng cầu ý kiến của Kim Thái Hanh "Chưa có làm tăm trúc dùng cho malatang".
"Ừ".
"Huynh ra vườn hái rau, mỗi loại đều hái một ít, thuận tiện–" nắm chặt tay cười "Chú ý trong thôn có động tĩnh gì không". Kim Thái Hanh gật đầu, mang theo giỏ đựng rau ra ngoài.
Điền Chính Quốc vào bếp điều chế gia vị lẩu. Các quán lẩu ở hiện đại hay để nguyên nguyên vật liệu cơ bản, người bình thường có thể nhận biết được. Sở dĩ Điền Chính Quốc xay trần bì, hoa tiêu thành bột là để người khác khó phân biệt. Gia vị lẩu y điều chế gồm mười tám chủng loại phối liệu, bao gồm ớt, hoa tiêu, quế, trần bì, hồi hương, nhục quế,.... Có nhiều loại không được người thế giới này làm gia vị mà là sử dụng như dược liệu hoặc hương liệu, cũng là nguyên nhân mùi vị mấy món ăn trong tửu lâu, tiệm cơm không xuất sắc. Điền Chính Quốc nhờ phúc xuyên việt dị không nên mới nhặt được lợi lớn như vậy.
Loại gia vị này không chỉ dùng nấu lẩu, còn có thể dùng khi xào rau.
Kim Thái Hanh vừa vào cửa đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, hầu kết không tự chủ nhấp nhô lên xuống. "Về rồi à". Điền Chính Quốc không khách khí chỉ huy "Huynh rửa rau đi. Trong sân cần đào một miệng giếng, đi ra ngoài gánh nước mãi rất phiền toái, rửa rau cũng không tiện".
Kim Thái Hanh đảo mắt qua nồi nước canh đỏ au trên bếp lò, dời một khúc đôn gỗ vào bếp ngồi đối mặt với Điền Chính Quốc, cầm dụng cụ tước vỏ, gọt vỏ khoai tây "Ăn cơm xong ta liền đi tìm người".
"Trong thôn có động tĩnh gì không?" Điền Chính Quốc quan tâm nhất chuyện này.
Kim Thái Hanh nhấc mí mắt nhìn y một cái "Ừ, trên đường thấy không ít người tụ lại nghị luận, không nghe được họ nói gì".
Điền Chính Quốc quyết định vẫn là đợi tin của Phương Hồng Liễu, Chu Thúy Hoa, thấy trong giỏ rau có hai đoạn củ sen ướt sũng "Củ sen này lấy ở đâu vậy?" "Trương ca cho".
Điền Chính Quốc đứng dậy rửa rau, bị nước làm lạnh run "Trương ca làm người thật không tệ. Chúng ta bán malatang cần không ít tăm trúc, nếu Trương ca bằng lòng thì mời ca ấy làm tăm trúc được không? Việc này có thể làm ở nhà, cũng không phiền toái".
"Hắn ta nhất định sẽ nguyện ý" Kim Thái Hanh cũng đứng dậy "Ngươi lặt rau, để ta rửa".
"Được, huynh làm đi". Điền Chính Quốc vui "Dù sao da huynh cũng dày hơn ta".
Kim Thái Hanh im lìm mặc y khi dễ.
Hai người phân công rõ ràng, nhanh chóng xử lý nguyên liệu sắp xếp ra mâm, bưng đến bàn cơm, củ sen cắt khoanh, cải bó xôi, viên thịt heo, khoai tây xắt lát, nấm và đậu hủ, vì thời gian gấp gáp nên chỉ có vài loại. Gà rừng chặt thành khối cho vào nồi nấu trước, lúc này sớm đã nhừ, mỹ vị khiến người thèm nhỏ dãi. Đáng tiếc không có miến, đây tiếc nuối trước mắt của Điền Chính Quốc. Bất quá sau này y sẽ làm ra miến.
"Ăn thôi".
Hai người nhấc đũa, vừa nhúng vừa ăn.
"Thế nào? Hương vị không tệ chứ?" Điền Chính Quốc cắn một miếng thịt gà, mềm mại ngon miệng, thỏa mãn híp mắt "Trấn trên có chợ, thuận tiện mua đồ ăn, lúc chính thức khai trương sẽ có nhiều chủng loại hơn".
Kim Thái Hanh gắp một miếng thịt gà lên, phát hiện là đùi gà, bỏ vào bát Điền Chính Quốc "Thuê người rửa rau".
"Đó là đương nhiên". Điền Chính Quốc nói "Huynh phụ trách nấu ăn, ta phụ trách ghi sổ sách, lại mời hỏa kế phụ trách rửa bát rửa rau. Tạm thời an bài như vậy, nếu làm ăn tốt thì thuê thêm nhiều người phụ nữa". Nói tới đây, mông y có chút không được tự nhiên nhúc nhích trên ghế, nói nhỏ "Việc làm ăn trong tiệm ta không muốn người bên lão trạch nhúng tay vào, nên mời hỏa kế ta cũng không tính mời họ. Huynh có ý kiến gì không?"
Kim Thái Hanh không có vẻ không vui, chỉ hỏi: "Vì sao?"
Điền Chính Quốc giải thích: "Cá nhân ta cho rằng làm ăn buôn bán tối kị nhất dính líu thân thích, khó khăn trong quản lý, lỡ nảy sinh mâu thuẫn còn có thể ảnh hưởng đến tình cảm. Tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ và tiểu muội huynh đều không tệ, về sau nghĩ cho họ cách kiếm tiền để bọn họ tự mình làm, tốt hơn là để họ nhúng tay vào cửa hàng chúng ta".
Kim Thái Hanh ôn hòa nhìn y "Nghe lời ngươi".
Lúc này Điền Chính Quốc mới cười, cầm muôi vớt hai viên thịt viên cho hắn. Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu nghe mùi vào cửa, âm thầm chảy nước miếng.
"Đang ăn à".
"Hai vị đại tẩu đến rồi". Điền Chính Quốc đứng dậy chào đón.
Chu Thúy Hoa vội nói: "Ngươi cứ ngồi, các ngươi tiếp tục ăn".
Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt các nàng liền biết việc đã làm xong, mời hai người ngồi xuống, trước tiên là đẩy Kim Thái Hanh đi "Hanh ca, huynh lấy thêm chút thịt viên đi". Chuyện y bảo Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu làm là nhắm vào Kim Đại Cường, Đỗ thị, dù Kim Thái Hanh biết chuyện, cũng không thể để Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu biết Kim Thái Hanh hiểu rõ tình hình. Nếu không, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh của hắn.
Kim Thái Hanh rất nghe lời đi vào bếp.
-Hết chương 45-
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!