Do chiến lược đầu tiên đã thất bại hoàn toàn, vì bảo toàn tiền lương và tiền thưởng của mình nên Trình Hi đã thẳng thừng vứt bỏ tiết tháo để xây dựng chiến lược tiến công thứ hai –
Vẫn lựa chọn phương án thổ lộ sau khi tốt nghiệp trung học như trước, vẫn cần tăng độ thiện cảm như trước.
Chỉ là nếu không thực hiện được việc đưa đi học đón về nhà thì bình thường gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon, nhớ mặc thêm quần áo cho ấm, chúc mừng các ngày lễ thì vẫn làm được chứ. Tốt nhất có thể cách vài ngày lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Đối với phương án này, Thái Hanh tỉ mỉ suy tính một lần, cảm thấy chắc sẽ không có trở ngại gì. Loại phương án tiết kiệm sức lực mà có thể nâng cao độ thiện cảm này, nhìn qua thì thấy là chiến lược tốt nhất. Tổng tài đại nhân hết sức hài lòng, vui vẻ định bắt đầu từ tối nay, trước khi ngủ sẽ chấp hành kế hoạch chúc ngủ ngon.
Mà bạn Chính Quốc đang bị anh thương nhớ, hiện giờ đang chống tay đỡ cằm đờ ra nhìn chằm chằm vào bảng đen.
So sánh với hình thức giáo dục nhồi như nhồi vịt trước khi xuyên qua, Chính Quốc thấy sau khi xuyên đến đây thì cuộc sống cao trung quả thực nhân tính hóa cực hạn rồi.
Có thể là do hệ thống thiết lập của thế giới này, điểm số tốt nghiệp trung học cũng không cao như trước khi xuyên việt. Cho nên dù vẫn khai giảng sớm như trước nhưng không có chuyện bài tập không ngừng mỗi ngày, lớp thể dục cũng không tùy tiện bị đổi thành lớp Vật Lý tổng hợp. Tổng thể mà nói so với tưởng tượng của Chính Quốc đã thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa hai cậu bạn thân của cậu, Chí Mẫn làm một nhân viên của ban thiên tài trọng sinh có bàn tay vàng nên vốn không sợ thi tốt nghiệp. Mà Nam Tuấn, thành tích tuy nói ở giữa lớp nhưng lên đại học tuyệt đối có thể vào trường top 1.
Dù sao ở thế giới này, trường đại học top 1 toàn quốc được sáng lập chính từ nguồn tài trợ của Kim gia
Chính Quốc cẩn thận suy nghĩ một chút, cuộc sống sinh hoạt cấp ba của cậu hình như cũng không vướng mắc phải điều gì khó chịu đựng được.
Từ lúc bắt đầu vào lớp, cậu đã quên gần hết về hành vi sáng sớm của Kim Thái Hanh rồi. Tổng tài cũng là người, nên bọn họ đôi khi có vài tư duy kỳ lạ hoặc hành động quái dị thì cũng bình thường. Người nào soi mói không ngừng thì mới là bất thường. Chính Quốc tự cho mình là người bình thường, cậu thông cảm cho hành xử vào sáng sớm hôm nay của Thái Hanh chỉ là do phát bệnh không mang thuốc mà thôi.
Sau khi ca học sáng đã kết thúc, nhóm ba người của Chính Quốc theo thói quen đi ra một quán nhỏ ngoài trường để ăn cơm trưa.
Nam Tuấn hăng hái đề nghị muốn ra quán ăn trong khu chợ sau trường để đại chiến đồ cay.
Chính Quốc rất buồn bực, tại sao anh trai Nam Tuấn chưa bao giờ ăn đồ bình dân, trong khi em trai lại nhiệt tình đến vậy, thậm chí xung quanh đây có những món vặt nào thì đều biết hết, còn hơn cả Chính Quốc
Kim Nam Tuấn giải thích về chuyện này, ba mẹ đều dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khi họ phát hiện con trai lớn đã biến thành một đóa băng sơn tuyết liên không ăn nhân gian khói lửa thì cảm thấy rất đau lòng. Vì để cho con trai thứ gìn giữ được một trái tim phàm nhân, Kim Nam Tuấn đã hoàn toàn được cho tiếp đất ở một khu vực khí hậu khác rồi.
Chính Quốc bày tỏ mình rất đồng cảm với lời giãi bày của Nam Tuấn.
Nam Tuấn cảm thấy chẳng có gì nghiêm trọng lắm, cậu nói: "Cậu xem anh tôi sống như vậy đấy, ở trong lòng anh ấy hình như chỉ có thức ăn ở nhà hàng cao cấp mới có thể ăn thôi. Kết quả bỏ qua những mỹ thực bình dân vỉa hè, thật đáng thương." Chính Quốc gật đầu vô cùng đồng ý, cậu không nói cho Nam Tuấn thật ra anh trai cậu cũng là cao nhân có thể ăn lẩu lại có thể tay không bật nắp chai đấy.
Địa điểm ăn trưa Nam Tuấn lựa chọn là trong một hẻm nhỏ đằng sau trường học, tuy cũng không phải nơi hoang vu hẻo lánh cho lắm, nhưng do mùa hè quá nóng nên trong hẻm cũng không có người. Lúc ba người ăn cơm xong rồi đi về trường, Chính Quốc luôn cảm thấy cảnh tượng này hình như đã gặp ở đâu rồi. Trong lòng luôn có một dự cảm không tốt, cho đến khi cậu nhìn thấy tên mắt tam giác và mấy tên côn đồ xông tới.
Chính Quốc: "Ha ha."
Anh em, kỳ thực mấy người chuyên môn cắm chốt ở trong các hẻm nhỏ phải không?
Tên mắt tam giác liếc nhìn Chính QUốc và những người bạn. Chính Quốc hoàn toàn là một tên gà còi, căn cứ vào tình hình chiến đấu lần trước, đánh ngã trong giây lát không có khó khăn gì. Tên nhóc đeo mắt kính cao tầm tầm đứng bên cạnh, nhìn có vẻ cũng dễ dàng đánh ngã được. Duy nhất cần lo lắng chính là tên nhóc hoạt bát hơi cao một chút đứng bên cạnh bọn họ. Nhưng mà về phía nhân số, bên gã có năm người, bên Chính Quốc cứ tính coi như có một người rưỡi. Chỉnh đốn đám này một trận cũng thật đơn giản. Cảm giác mình đã hiểu rõ đối thủ rồi, tên mắt tam giác mở miệng nói: "Điền thiếu gia, về chuyện lần trước, tao nghĩ chúng ta cần tâm sự một chút."
Điền Chính Quốc nhức đầu, vẻ mặt khó xử đầy thành khẩn nói: "Nhưng mà tôi không muốn tâm sự với các anh một chút nào cả." Qua việc lần trước Kim Thái Hanh từ trên trời giáng xuống xử lý xong, cậu phát hiện ra đặc điểm của những tên côn đồ này là mình đủ mạnh thì bọn hắn sẽ nhũn luôn. Hơn nữa với dáng vẻ lần này, hình như không phải giao tiền là giải quyết xong được.
Làm một tên mù đánh nhau lại không mang theo tiền, hi vọng thiên phú trong phương diện đánh nhau của đám bạn của tôi đủ để hold được toàn cuộc.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra như suy nghĩ của Chính Quốc, lần này tên mắt tam giác cũng không lảm nhảm thêm gì với cậu nữa. Gã trực tiếp khoát tay bảo bọn đàn em phía sau đi lên ngăn cản Kim Nam Tuấn và Phác Chí Mẫn, còn chính gã thì đấm thẳng về phía Chính Quốc, cường lực này thỏa mãn tiết tấu hủy hoại nhan sắc cậu rồi. Lần này thì không ai đến cứu. Chính Quốc trong lúc cuống quýt đã tiện tay ném luôn thứ mình đang cầm vào gã.
Sau đó cậu liền thấy một vật màu đen lấy tốc độ kinh hoàng tiếp xúc đến trán tên mắt tam giác, hung hăng đập mạnh một cú trên đầu gã rồi bắn ngược lại rơi xuống đất.
Chính Quốc: "..." Thứ đồ kia rơi trên mặt đất rồi cậu mới phát hiện hóa ra đó là chiếc điện thoại nhỏ bé đáng yêu của mình.
Nhìn tên mắt tam giác trúng một kích của cậu rồi nằm một đống trên đất, Chính Quốc khủng hoảng, máu me đầy đầu thế kia không phải bị đập phát chết luôn chứ?
Mấy gã đàn em xung quanh còn chưa bắt đầu ra tay đã thấy đại ca nhà mình bị người ta đánh chảy máu, đều sợ đến mức kêu gào ầm ĩ rồi bỏ chạy. Ở lúc Chính Quốc đi đến gần xem có phải mình hành hung người ta rồi không thì tên mắt tam giác loạng choạng bò dậy, hơi choáng váng tìm kiếm đám đàn em đã chạy mất hút. Vô cùng khí phách nhỏ giọt chỉ vào Chính Quốc gào thét: "Mày chờ đó cho tao, lần sau gặp lại dù mày có đưa tao bao nhiêu tiền tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!" Nói xong thì cũng xoay người chạy mất.
Tình huống gì vậy? Đây là tiết tấu tên mù đánh nhau phá bỏ xiềng xích biến thành đệ nhất toàn khu sao?
Phác Chí Mẫn và Kim Nam Tuấn cũng rơi vào trạng thái chưa phản ứng kịp. Bọn họ vừa rồi cũng nhìn ra đám người kia đến tìm Chính Quốc để gây sự đánh nhau. Nhưng mọi thứ đều đã sẵn sàng chuẩn bị, sao lại kết thúc nhanh thế được?
Chí Mẫn day trán, đi nhặt chiếc điện thoại thần khí của Chính Quốc lên. Nhìn màn hình đã vỡ tan tành, cậu nhún nhún vai nói với Chính Quốc: "Hỏng rồi."
Chính Quốc có chút đau lòng nhìn chiếc đện thoại đẫm máu của mình, từ khi xuyên qua đến giờ nó vẫn luôn làm bạn bên cạnh cậu. Không ngờ rằng sau mấy tháng thôi mà người tóc xanh tiễn điện thoại đen rồi.
Thật đau lòng, nhưng mà điện thoại huynh, huynh là 'chết vinh'. Tôi sẽ mãi nhớ huynh. Điện thoại hỏng đối với Chính Quốc mà nói thì cũng không có gì đáng ngại, làm một tiểu nam sinh có máy tính là không yêu đương, cơ hội để cậu sử dụng điện thoại di động thật sự không nhiều lắm. Cho nên cũng không có ý định đi mua điện thoại ngay xế chiều hôm đó.
Thẻ sim được lấy ra cất vào trong ví tiền, thi thể của thần khí anh hùng được đưa vào thùng rác.
Buổi tối hôm đó.
Thái Hanh xử lý công việc xong thì ngồi bên bàn làm việc vừa xoay xoay điện thoại vừa trái lo phải nghĩ, tin nhắn đầu tiên nên viết như nào bây giờ.
Nếu như nhắn thẳng là chúc ngủ ngon thì Chính Quốc có cảm thấy đây là tin gửi nhầm? Nhưng nếu ký tên thì có phải rất kỳ quái không? Dù sao trong điện thoại của Chính Quốc cũng có lưu số mình rồi. Hay là nhắn 'ngủ ngon – Kim Thái Hanh yêu em', như vậy thì có khác gì thổ lộ đâu! Hơn nữa nếu Chính Quốc cũng nhắn lại cho anh một tin nhắn kiểu như 'Chính Quốc yêu anh', anh có nên tiếp nhận lời thổ lộ của Chính Quốc và từ đó bước vào quan hệ yêu đương không?
Vua ảo tưởng ngoan cố lại tự kỷ cảm thấy mình có chút khó xử. Nếu là mối tình đầu thì phải vô cùng hoàn mỹ mới được, cho nên không thể xuất hiện tình huống chưa thử hết mọi cách tán tỉnh đã rơi vào bể tình được. Tình yêu như vậy rất tùy tiện, rất không hoàn mỹ.
Thế là Kim Thái Hanh rất kiên định nhắn hai chữ ngủ ngon lên khung tin nhắn, chọn người nhận là Chính Quốc, sau đó ấn gửi đi.
Gửi tin nhắn xong Thái Hanh thấy tâm tình thật tốt. Ảo tưởng lát sau Chính Quốc sẽ nhắn lại tin như thế nào, vị Tổng tài hoang tưởng thoát tuyến hiếm được một lần mang theo nụ cười bước vào phòng tắm. Nửa giờ sau. Tổng tài đại nhân quấn khăn lông ngang eo đẹp trai bức người tức giận nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay. Đã qua nửa tiếng rồi sao Chính Quốc vẫn chưa nhắn lại cho anh! Dù là lễ phép tối thiểu thì cũng phải nhắn lại một câu ngủ ngon khi người khác nhắn chúc ngủ ngon mới đúng chứ!
Kim Thái Hanh rất mất hứng.
Anh nhanh chóng nhắn tin cho quân sư quạt mo của mình.
Trình Hi ngủ được một giấc rồi lại bị tiếng tin nhắn đánh thức, thấy câu hỏi của sếp nhà mình xong thì nhíu mày trả lời – 'không chừng em ấy ngủ rồi, học sinh cao trung ngủ sớm là bình thường'
Thái hanh nhìn lời giải thích này, nghĩ đến thân thể gà còi gầy gò của Chính Quốc, thấy đây là một lý do có thể chấp nhận được.
Đã gầy thành vậy rồi, đúng là nên ăn nhiều ngủ nhiều bồi bổ thân thể. Nhưng đến sáng hôm sau Chính Quốc vẫn không nhắn tin lại, khuôn mặt băng sơn của Kim Thái Hanh hoàn toàn hạ xuống độ không tuyệt đối.
Nam Tuấn nhìn ông anh trai ngồi đối diện bàn ăn mới sáng sớm đã phát bệnh của mình, nhanh chóng nuốt bánh mì trong miệng rồi cắp sách chuồn vội ra cửa, thuận tiện nói một câu: "Buổi chiều tan học em về muộn một chút, em muốn đi cùng Chính Quốc mua điện thoại đi động."
"Mua điện thoại di động?" Thái Hanh hoàn toàn không thèm để tâm đến mấy giờ em trai về nhà, chỉ đâm trúng vào trọng điểm để hỏi.
"Vâng." Nam Tuấn trả lời. "Điện thoại cậu ấy hỏng từ hôm qua rồi."
Thái Hanh gật đầu, ý bảo cậu em trai môi cá nhám có thể đi được rồi. Chờ em trai rời nhà rồi, vẻ mặt băng sơn của vua ảo tưởng cũng tuyết tan, khóe miệng cũng từ từ cong lên. Ừ, hóa ra Chính Quốc không phải cố ý không nhắn tin lại cho anh. Theo tình hình này thì phương án hai của Trình Hi có thể vui vẻ tiến hành tiếp được.
Thái Hanh cảm giác mình như thấy được viễn cảnh mỗi ngày anh và Chính Quốc đều giao lưu cảm tình qua điện thoại, anh sắm vai một anh trai tri kỷ, từ từ biến mình thành một trong những người quan tâm em ấy nhất trong lòng Chính Quốc, rồi sẽ có ngày lượng tích lũy biến chất, cuối cùng Chính Quốc sẽ nhận ra em ấy yêu anh sâu sắc, đời này không phải anh thì sẽ không kết hôn.
Tổng tài đại nhân gật đầu, anh rất hài lòng với sự phát triển này.
Mặc dù bây giờ chỉ là tưởng tượng, nhưng nhất định sẽ có một ngày tưởng tượng trở thành sự thật! Kim Thái Hanh vẫn tự tin vào bản thân mình lắm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!