Đời sống của học sinh cấp ba vô cùng bình thản vô cùng quy luật, nhưng mà vừa qua khai giảng thì Chính Quốc phát hiện ra một chuyện lạ.
Từ khi cài sim vào trong chiếc điện thoại mới, cậu liền phát hiện có một số liên lạc vô cùng xa lạ nhắn cho cậu một tin chúc ngủ ngon. Chính Quốc hoàn toàn coi cái tin nhắn này là người ta gửi nhầm, nên cũng không để ý đến. Kết quả vào tối hôm đó, vẫn từ số điện thoại đấy lại gửi một tin chúc ngủ ngon đến.
Chính Quốc rất rối rắm. Cậu liệt kê lại tất cả những người quen biết sẽ gửi tin nhắn cho cậu một lượt, phát hiện ra không ai dùng số này cả. Nói cách khác, người này đã nhắn nhầm lại còn nhầm đến hai lần.
Căn cứ vào tư tưởng tốt giúp người là niềm vui, Chính Quốc rất nghiêm túc trả lời lại tên ngu xuẩn nhắn nhầm hai lần này –
'Ngủ ngon, nhưng mà bạn nhắn nhầm số rồi (^v^)'
Chính Quốc nhắn tin xong thì định đi ngủ, kết quả điện thoại lại rung lên, có tin nhắn –
'Anh không gửi nhầm, em là Điền Chính Quốc.'
Chính Quốc chớp chớp mắt, lại lướt qua list bạn thân của mình một lần, đúng là không ai dùng số này mà. Trong chớp mắt cậu thấy vô cùng sợ hãi. Đã từng xem một bộ phim kinh dị, có một số điện thoại lạ nhắn tin cho nhân vật chính, đối phương biết rõ thân phận của nhân vật chính nhưng một mực không nói mình là ai. Cho đến khi nhân vật chính sắp chết mới biết, người nhắn tin đến chính là một kẻ qua đường bị mình đâm chết.
Gửi tin nhắn đến không biết có phải là quỷ hồn của tên mắt tam giác đến giờ vẫn không biết tên gã là gì bị cậu dùng điện thoại đập chết không? Không đúng, chẳng phải lúc đó gã rất ngạo kiều đứng lên rồi đi còn gì, sao có thể chết được.
Chính Quốc sắp bị hù chết vì tần suất động não càng lúc càng lớn hoàn toàn không giảm bớt được rồi thì điện thoại lại rung lên lần hai.
Cậu yên lặng trấn an bản thân, làm cho mình tin tưởng vững chắc người bên kia điện thoại nhất định vẫn còn sống mới từ từ nhấc điện thoại lên nhìn thoáng qua tin nhắn hiện lên trên màn hình. Trong nháy mắt trái tim đã nhảy lên cổ họng lại quay về an vị ở ***g ngực rồi.
'Anh là Kim Thái Hanh.'
Tổng tài đại nhân tuy chưa từng hẹn hò yêu đương bao giờ lại có một chút khuyết điểm nho nhỏ như vậy nhưng IQ thì vẫn còn khỏe mạnh lắm. Khi nhận được tin nhắn của Chính Quốc thì Thái Hanh đã hiểu được vấn đề trong tức khắc, Chính Quốc vừa đổi điện thoại mới, số của mình chắc chắn em ấy không thể nhớ được.
Thái Hanh tuy là không có độ nhận biết về khả năng ảo tưởng của mình nhưng về khả năng cơ bản tự mình biết mình thì vẫn đầy đủ. Ấn theo tính cách Chính Quốc mà nói, Thái Hanh dám cam đoan là từ lần trước bọn họ trao đổi số điện thoại xong thì Chính Quốc không hề nhìn qua số của anh một lần nào. Bởi vì thật ra anh cũng mới tìm đến số điện thoại của Chính Quốc mấy ngày gần đây.
Mặc dù thêm một quá trình tự giới thiệu, nhưng Thái Hanh nghĩ chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến toàn bộ quá trình công lược cả. Hơn nữa anh tin tưởng vững chắc, địa vị của mình trong lòng của Chính Quốc tuy không quá cao, nhưng chí ít cũng không thể là âm được.
Đúng như Thái Hanh đã nghĩ, địa vị của anh trong lòng Sở Ca quả thực không cao.
Cũng chính vì lý do đó mà đọc tin nhắn xong Chính Quốc có chút nghi hoặc, Kim thái Hanh bị gì mà lại nhắn tin chúc ngủ ngon cho mình?
Chính Quốc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng phát hiện tư duy của tổng tài thật quá khó đoán, cậu quyết định bỏ qua.
Từ đó trở đi, dưới tình huống Thái Hanh không nói rõ, Chính Quốc không nghĩ được cũng không muốn hỏi, hai người họ cứ u u mê mê nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon cho nhau, thậm chí khiến Chính Quốc có một thói quen cứ sáng sớm mở mắt ra là lấy điện thoại nhắn một tin chào buổi sáng cho Thái Hanh như trước. Chính Quốc cũng thấy rất quái lạ, từ lúc bắt đầu còn đoán già đoán non suy nghĩ của Thái Hanh, đến giờ thì ngày nào không nhắn tin là thấy thiếu thiếu cái gì. Rốt cuộc giữa quá trình này đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhớ lại lúc trước nghe người ta nói, mấy ngày là có thể luyện thành một thói quen, Chính Quốc còn thấy vô nghĩa. Hiện giờ cậu tin, thực sự muốn quỳ bái các chuyên gia tâm lý đấy.
Tin nhắn của Thái Hanh vẫn rất đơn giản, ngoại trừ thăm hỏi thì chính là viết lại dự báo thời tiết. Cho đến buổi sáng một cuối tuần của tháng 11, lời chào buổi sáng không thay đổi giờ lại thêm vài chữ —
'Chào buổi sáng, hôm nay cùng nhau ăn cơm được không?'
Chính Quốc mơ mơ màng màng gửi vài chữ như cũ rồi mới phát hiện ra lời mời đằng sau của Thái Hanh.
Mời cậu ăn cơm? Hôm nay là ngày gì vậy? Hôm qua đám Chí Mẫn cũng mời cậu ăn cơm vào tối nay. Chính Quốc suy nghĩ một chút, về tình về lý thì hình như vẫn là đám Phác Chí Mẫn quan trọng hơn. Vì vậy cậu nhanh chóng nhắn tin lại cho Kim Thái Hanh. 'Cảm ơn đã mời em, nhưng tối nay em có hẹn với bạn học rồi. Thật ngại quá.'
Nhắn tin xong Chính Quốc lại ôm gối ngủ tiếp.
Kim Thái Hanh hoàn toàn không ngờ tới, hai người họ đều ấm áp gửi tin hơn hai tháng rồi mà Chính Quốc cư nhiên lại từ chối lời mời của anh.
Dựa theo kế hoạch của Trình Hi, cùng nhau ăn cơm là một khâu rất trọng yếu. Hơn nữa anh trù tính hai tháng rồi, nhận thấy cùng nhau ăn cơm vào ngày sinh nhật của Chính Quốc là lãng mạn nhất. Ngay cả nhà hàng và bánh gato đều đặt cả rồi nhưng kết quả là bị từ chối. Tổng tài đại nhân có chút đau lòng. Nhưng mà có thể ngồi vào vị trí tổng tài hàng nghìn tỷ, Kim Thái Hanh tỏ vẻ thứ mình không sợ nhất là đả kích. Đọc lại tin nhắn của Chính Quốc, Thái Hanh xác định đám bạn học Chính QUốc nói sẽ bao gồm chính cậu em trai môi cá nhám của mình.
Quả nhiên, khi Thái Hanh hỏi Nam Tuấn thì em trai môi cá nhám lập tức thừa nhận cái gọi là bạn học chính là cậu và Phác Chí Mẫn.
Vì vậy vào tối hôm đó, khi Chính Quốc đến quán lẩu như đã hẹn, thì thấy Kim thái Hanh mặt liệt như cũ, Kim Nam Tuấn với nụ cười cứng đờ và Phác Chí Mẫn vẻ mặt ghét bỏ nhìn hai anh em nhà Hiên Viên ngồi đối diện mình.
Khóe miệng Chính Quốc giật giật. Đều nói ba người phụ nữ một màn kịch, nhưng vì sao cậu lại nghĩ thật ra ba người đàn ông ngồi cùng nhau cũng có thể diễn kịch được. Cũng giống như ba người trước mặt, hai vợ chồng cãi nhau, vợ ngạo kiều chồng mặt liệt con trai đứng giữa vô cùng khó xử, loại thị cảm này không thể mãnh liệt hơn nữa hiểu không! Chí Mẫn là người đầu tiên phát hiện ra Chính Quốc đến rồi.
Cậu nhiệt tình vẫy vẫy Chính Quốc bảo mau lại đây, thuận tiện cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, có cảm thấy rất kinh hỉ không?"
Điền Chính Quốc: "...Có." Cậu không muốn nói là, kỳ thực sáng sớm hôm nay chú Chung chúc mừng sinh nhật cậu xong thì Chính Quốc đã nghĩ ngay đến mục đích buổi liên hoan tối nay rồi. Vậy nên chẳng có chút kinh hỉ nào hiểu không!
Chờ Chính Quốc ngồi xuống bên cạnh Chí Mẫn, anh em nhà Kim cũng chúc mừng sinh nhật cậu. Lúc Chí Mẫn lấy ra một cái hộp đưa cho Chính Quốc.
"Cái gì thế?" Chính Quốc nhìn hồi lâu cũng không đoán được món quà này là gì.
"CD trò chơi mới nhất của Phác gia." Chí Mẫn cười cười với Chính Quốc, cùng là mọt kỹ thuật, cậu rất hiểu Chính Quốc thích gì.
Quả nhiên, Chính Quốc lập tức lao đến ôm Chí Mẫn thật chặt, vui vẻ nói: "Anh em tốt, cậu quả nhiên hiểu tôi." Trò chơi này cậu mơ ước đã lâu rồi, nhưng do thói quen mình nghèo nên vốn dự định chờ đến lúc có keygen thì lên mạng down, hoặc là đi mua bản lậu, không ngờ rằng bạn thân mình lại tri kỷ như vậy, quả thực không thể cảm động hơn được nữa. Kim Thái Hanh ngồi đối diện thấy cái ôm này thì lập tức đen mặt. Mà Kim Nam Tuấn ngồi bên lại trêu chọc nói: "Chính Quốc, cậu dám ôm Chí Mẫn à, tú ân ái nơi công cộng thật không biết xấu hổ."
Chính quốc nhìn Nam Tuấn nói: "Nếu cậu ghen tỵ thì đứng lên, chúng ta ôm nhau qua bàn cũng được."
Hai người vừa nói vừa cười, chỉ có khuôn mặt tê liệt của Thái Hanh là càng ngày càng khó coi.
Mọe nó, dám trêu chọc gán ghép chị dâu điều động nội bộ của anh trai với người khác, em trai đúng là càng lớn càng không đáng yêu.
Nam Tuấn không nhận ra sắc mặt của anh trai mình, cậu cười xong liền đưa cho Chính Quốc một cái thẻ, nói: "Sinh nhật vui vẻ, thẻ vàng dùng cho tất cả các chi nhánh của lẩu Đệ Nhất. Cậu không thấy quà tôi đưa tốt hơn nhiều quà của Chí Mẫn hả?"
Chính Quốc cười đến híp cả mắt, anh em tốt đúng nghĩa anh em tốt, từ hôm nay trở đi có thể không cần rối rắm lẩu Đệ Nhất ăn ngon nhưng quá đắt, không biết có nên đi hay không rồi. Cuối cùng, ánh mắt ba người cùng nhau nhìn về phía Kim Thái Hanh.
Tổng tài đại nhân mặt liệt nói: "Sinh nhật vui vẻ, anh không kịp chuẩn bị quà, tất cả chi phí tối hôm nay có thể để anh chủ chi được không?"
Chính Quốc cười, "Đương nhiên được." Vốn cũng không mong chờ gì ở quà của Thái Hanh, so với việc Thái Hanh đưa cho cậu mấy món quà thông tục trong xã hội thượng lưu, cậu nghĩ còn không thực tiễn bằng mời bữa tối hôm nay.
Thái Hanh khó được nở nụ cười một chút. Thật ra về vấn đề quà cáp, anh đã chọn lựa rất lâu mới quyết định được. Nhưng khi thấy quà của Phác Chí Mẫn và em trai nhà mình, anh đột nhiên cảm thấy chiếc caravat mình mua hình như không thích hợp với Chính Quốc. Nếu lấy ra không chừng sẽ thành nhạt nhẽo, hơn nữa Chính Quốc chưa nhất định sẽ thích. EQ của Tổng tài đại nhân vào giờ khắc này đã bùng phát, anh phát hiện coi như mình đối với Chính Quốc có chút thiện cảm, đồng thời cũng căn cứ theo kế hoạch của Trình Hi để Chính Quốc đối với anh cũng có chút ít thói quen, nhưng suy cho cùng hình như anh không hiểu Chính Quốc một chút nào hết. Thậm chí còn không bằng em trai môi cá nhám của mình.
Thái Hanh có chút buồn bực. Đột nhiên anh cảm thấy kế hoạch mối tình đầu của mình có vẻ không hoàn mỹ như đã nghĩ.
Cho nên trong toàn bộ quá trình ăn cơm, ba cậu bạn thân vẫn chơi đùa vui vẻ như trước còn Thái Hanh luôn có loại cảm giác mình không thể xen vào được, lẽ nào đây là sự khác biệt trong truyền thuyết? Tổng tài đại nhân hơi thống khổ, nhưng đây là sinh nhật của Chính Quốc, anh lại không thể có thái độ được.
Kim Thái Hanh tiến hành kiểm điểm bản thân trong suốt cả bữa cơm, cuối cùng ra một quyết định, nếu không có suy nghĩ sửa quyết định khiến Chính Quốc làm mối tình đầu của mình, vậy thì phải cố gắng hòa nhập vào thế giới của Chính Quốc. Chí ít không thể để loại khác biệt này tiếp tục tồn tại nữa. Bởi vậy, sau khi ăn xong phát hiện cũng chưa muộn lắm, Phác Chí Mẫn đề nghị đi hát, Kim Thái Hanh dứt khoát quyết định mình cũng muốn đi cùng.
Điền Chính Quốc hoảng sợ nhìn Kim Thái Hanh, sau đó lại không ngừng an ủi mình. Thế giới này là độc lập, căn bản không phải là cuốn tiểu thuyết não tàn kia. Cho nên dù trong tiểu thuyết Kim Thái cùng nữ chính đi hát đã dốc sức phô bày ngũ âm không được đầy đủ của mình, thì Thái Hanh nơi này cũng không chắc là không biết hát. Ừ, nhất định là vậy, không sai đâu!
Nghĩ như vậy mấy lần, Chính Quốc thấy mình cũng an tâm hơn một chút.
------------------------------------------------------------------------------ Kim tổng tài nhận ra mình không hiểu ghệ
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!