Giọng nói ngọt chảy nước của Kim Taehyung cất lên. Anh đứng bên ngoài mà gõ cửa phòng. Không ngừng gọi tên người đang ở bên trong, anh muốn vào ngủ cùng cậu nhưng Jungkook không cho. Còn nhốt anh ở ngoài nữa chứ.
- "Cút đi, em không muốn ngủ cùng anh nữa, đồ lừa đảo." - Jeon Jungkook ra vẻ hậm hực nói lớn.
- "Ơ tại sao?"
- "Anh nói chỉ vào ngủ thôi?"
- "Đúng vậy." - Taehyung gật đầu chắc chắn.
- "Vậy hôm qua là ai nói câu đó rồi đè em đến 3 giờ sáng? LÀ AI?!"
Không còn hồi âm nữa.
Kim Taehyung chỉ biết nín họng với vẻ mặt đầy hối lỗi. Nếu được cậu cho vào trong, anh hứa sẽ không làm gì cậu đâu. Thất đấy!
- "Anh ngủ ở ngoài đi, còn nhiều chỗ mà."
- "Nhưng anh muốn ngủ cùng em cơ."
- "Còn ra giá nữa thì ngày mai em dọn đi..."
- "Thôi anh đi ngủ đây, em ngủ ngon nha thỏ nhỏ." - Taehyung vờ ngáp rồi ôm gối đi ra sofa.
Anh không dám làm liều, với lời đe dọa kia thì đúng là không thể không nghe theo.
Từ cái ngày anh 'ăn' cậu thì Jungkook thường xuyên qua nhà anh ở. Dần dần rồi quen luôn, ngủ lại qua đêm. Thậm chí có khi cả tháng cậu không về nhà. Nhưng cứ mỗi lần giận dỗi tên họ Kim kia chuyện gì thì cậu họ Jeon lại đòi dọn đồ quay về nhà mình, khiến anh phải ngoan ngoãn làm theo ý cậu.
Nửa đêm, Kim Taehyung nằm trên ghế, anh vẫn còn mở mắt. Nằm đủ kiểu rồi nhưng chưa ngủ được. Anh cũng khó chịu lắm chứ!
Đột nhiên anh nghe tiếng động kì lạ phát ra từ bên ngoài cửa sổ. Trợn tròn đôi mắt của mình, Taehyung ngập ngừng xuống khỏi ghế, từ từ tiến lại chỗ cửa sổ mà xem xét.
- "Phù... Chẳng có ai."
Anh thở phào, đúng là không cần quá lo lắng như vậy. Taehyung quay lại sofa mà ôm gối nhắm chặt mắt. Thật không ngờ anh cũng có ngày sợ ma. Mạnh mẽ đến mấy cũng phải ám ảnh cái giống loài ma quỷ vô thực thôi.
/ Cạch /
Giật mình ngồi dậy, Kim Taehyung hơi hoảng nhìn xung quanh. Tiếng vừa rồi là gì?
- "Haha anh làm gì mà đổ mồ hôi nhiều thế? Em ra xem anh ngủ chưa thôi."
Jeon Jungkook phì cười nhìn vẻ mặt trắng bệch của người kia. Bất ngờ thật, Kim Taehyung sợ ma sao?
- "Eh bánh bèo sợ ma, anh khiến em ngạc nhiên đó."
Tạm thời mặc kệ cho Jungkook cười vào mặt mình, Taehyung chỉ cảm thấy vừa rồi đúng là bản thân có chút nhát. Chỉ có vài tiếng động mà lại sợ rồi? Không đáng mặt nam nhi gì cả. Nhưng gác qua chuyện đó đi, anh dần đen mặt lại trước sự cười nhạo của người nọ.
Đứng dậy vác Jungkook lên rồi mang vào phòng. Trên đường đi anh còn vỗ mông cậu một cái.
- "Anh sợ ma thì sao? Vẫn đè được em thôi."
- "Ahhh...anh anh bị điên hả?! Thả em xuống!!"
- "Được."
Dứt câu, anh theo yêu cầu của Jungkook mà đặt cậu nằm lên giường. Giữ chặt hai tay cậu lại không cho động đậy.
- "Còn lâu, tối nay vốn định cho em nghỉ ngơi, nhưng em lại chọc anh nữa rồi..."
- "Không phải đã kêu anh ngủ bên ngoài sao? Ai cho anh động vào em?! Ngày mai em sẽ...ưʍ..."
Taehyung không để Jungkook nói hết câu, anh hôn xuống môi cậu một cách mạnh bạo, nhưng rồi dần nhẹ nhàng hơn vì không muốn cậu đau. Vừa nghe là biết cậu tính nói gì, anh rất ghét mỗi khi cậu nói muốn dọn đồ quay về nhà. Đúng là khó chịu thật, cậu chỉ có thể là của anh, anh không cho phép cậu đi đâu hết.
- "Bỏ em ra... Này!!" - Jungkook có kêu cỡ nào cũng không được, hết cách bèn đấm vào bụng Taehyung.
Chàng trai kia ôm lấy bụng nhăn nhó nhìn người yêu mình. Nét mặt anh không thể nào khổ hơn nữa rồi, nghĩ sao mà đang hôn ngon lành lại đấm vào bụng người ta chứ? Thật nhẫn tâm mà! - "Em định ám sát anh sao?"
- "Ai bảo anh cưỡng hôn em..."
- "Haizz được rồi đi ngủ thôi, anh không làm gì em hết. Hứa đó!"
Kim Taehyung nằm xuống giường, nghiêng qua một bên ôm gối mà ngủ. Chỉ còn Jungkook ngẩn ngơ ngồi đó, vậy là cậu được tha rồi sao? Nhanh vậy? Hôm nay anh có uống nhầm thuốc không?
Nếu là bình thường thì dù cho có chống đối cỡ nào cậu cũng sẽ bị hành tới sáng. Giờ lại dễ dàng bỏ qua mà đi ngủ ư?
- "Anh...ngủ thật sao?" - Cậu cúi xuống hỏi nhỏ.
- "Ừm..."
- "Vậy anh ngủ đi, nể tình nên em sẽ cho anh ngủ trong phòng đó..."
Sau đó Jungkook cũng nằm ngay ngắn lại, giơ tay tắt đèn rồi thiếp đi. Cậu cứ nghĩ đêm nay sẽ có một giấc ngủ yên bình hơn, nhưng đời ai biết trước ngày mai ta sẽ ra sao. Đã chọc tới Kim Taehyung thì phải nhận hậu quả thôi, đáng lẽ ra cậu nên nhớ tới điều này từ sớm mới phải. Anh dễ gì mà lại để yên cho con mồi ngon trước mắt chứ. Một đôi mắt mở ra lúc nửa đêm, trong bầu không khí yên ả. Ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào người nằm bên cạnh.
Jeon ngây thơ bị Kim gian manh đè ra làm chuyện đại sự tới 5 giờ sáng.
_______________________
Nhà Min Yoongi
Trời đã khuya lắm rồi, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại ngay trước cổng. Min Yoongi đang ngồi làm việc trong phòng, nghe thấy tiếng lạ liền nhìn ra cửa sổ. Có cô gái nào đó mở cửa xe bước xuống, cô ta đứng trước cổng nhìn lên phía hắn.
*Nule?*
Không nghĩ nhiều, Yoongi đóng laptop lại. Nhanh chóng lấy chìa khóa di chuyển xuống lầu rồi đi ra mở cổng. Nule ôm một túi đồ lớn rụt rè đi vào trong nhà. Trông cô có vẻ rất mệt mỏi.
- "Em đi đâu mà giờ này mới về?"
- "Em đã nói là về thăm ba mẹ mà. Anh chưa biết sao?" - Cô đặt túi đồ xuống ghế, cởϊ áσ khoác ra rồi đi bật điều hòa. - "Anh biết, nhưng sao không để sáng mai về luôn? Khuya thế này con gái đi một mình nguy hiểm lắm."
- "Không sao, tài xế xe ban nãy là bạn học cũ của em. Sẽ không làm gì được em đâu."
- "Vậy em lo dọn đồ rồi đi ngủ đi, anh lên phòng đây."
- "Ừm."
Nule cười mỉm dựa lưng vào ghế. Chắc là cô cần nghỉ mệt một xíu. Min Yoongi không nhanh không chậm đi từng bước lên cầu thang. Thật không hiểu Nule đang nghĩ gì, đâu ai ép buộc gì cô, tại sao phải gấp gáp quay về trong đêm tối chứ? Giờ này cũng đâu còn sớm nữa.
Vừa mở cửa phòng, Yoongi không nhịn được mà cười bất lực với người đang ngủ miệt mài kia. Cậu bằng cách thần thánh nào đó mà từ đang nằm trên giường thành nằm dưới sàn luôn rồi. Đừng nói là Park Jimin lăn xuống khỏi giường mà vẫn ngủ ngon được nhé?
- "Mèo nhỏ à...em không chịu yên gì cả..." Hắn bế cậu lên thật nhẹ nhàng, thủ thỉ từng chữ vào tai rồi đặt cậu nằm lên giường. Jimin chỉ nhúc nhích cái đầu một chút, rồi lại ngủ không hay biết gì. Đôi khi Yoongi cảm thấy mình cứ như đang chăm em bé ấy. Em bé Jiminie nhỏ hơn hắn một tuổi.
.........................................
Đôi lời : Tự nhiên dạo này cứ bị buồn, hi vọng lúc viết đoạn kết cho bộ này sẽ không phải mang tâm trạng đó:"))
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!