Khôi phục trí nhớ/ chúng ta từng kết hôn/ anh xàm quần cái gì vậy/ lúc ấy em còn chưa đẻ/ em tới chuộc tội
Trong phòng bệnh, y tá đã tháo hầu hết băng vải trên người Dung Tuyết, những vết thương ngoài da không nghiêm trọng, khả năng hồi phục của cậu cũng nhanh, không dễ để lại sẹo, phần lớn đều đã kết vảy, tháo băng xong trông có sức sống hơn không ít.
Trần Tấn đứng một bên, nghe ba mẹ Dung kể về lí do cậu phải băng bó nhiều, đáy lòng nặng nề mới dần dần buông lỏng.
Trần Tấn không dám tưởng tượng, nếu Dung Tuyết thật sự phải gánh chịu nhiều vết thương như vậy thì sẽ đau đớn thế nào.
Có lẽ là vì lúng túng, thế nên mọi người đều không nhắc lại chuyện cưỡng hôn, chỉ có Dung Tuyết là đỏ bừng gò má, ngồi trên giường đầy giận dỗi, giận đến đau cả đầu.
Trần Tấn thì chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm Dung Tuyết.
Hắn nghĩ, tại sao Dung Tuyết lại nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ đến thế, em ấy đã quên mất mình sao, hay là...!hay là hiện giờ Dung Tuyết còn chưa đi đến thế giới ấy?
Không thể nào, Dung Tuyết từng nói mình bị xe tông xong mới tới, lúc này vừa mới xảy ra tai nạn, hẳn sẽ nhớ hắn mới phải.
Dung Tuyết bị nhìn cho bối rối, thở phì phò phì phò, dùng khẩu hình nói với hắn: "Anh.
Nhìn.
Cục.
Cứt!" Trần Tấn thoáng sững sờ, lúc này mới quay đầu đi, chỉ là ánh mắt đã có chút tổn thương.
Dung Tuyết không biết sao mình lại đọc ra được cảm xúc tổn thương trên mặt đối phương, nhưng không thể không nói, cậu khá để tâm đến hắn, rất kỳ lạ, bởi vì sau khi bị cưỡng hôn cậu cũng gần như chỉ cảm thấy xấu hổ, mà không phải là ghê tởm chán ghét.
Chuyện này không bình thường.
Dung Tuyết đỡ trán, xem ra mình đúng chuẩn phường nhan khống không chệch đi đâu được.
Mẹ Trần nói chuyện với mẹ Dung một lúc đã bị điện thoại của chồng kéo đi, trước khi đi còn không quên kéo luôn cả Trần Tấn.
Kỳ thực Trần Tấn không muốn đi, nhưng đầu óc hắn lúc này có một phần ký ức không thuộc về hắn, là hai chục năm đần độn vô tri, hắn rất loạn, có khi cảm thấy kẻ ngây ngốc ấy là mình, nhưng cũng có lúc lại thấy người trên đảo mới chính là bản thân hắn.
Người phụ nữ trước mặt là mẹ hắn, xem ra rất quen thân với mẹ Dung Tuyết.
Nếu đã vậy thì về sau đến tìm Dung Tuyết cũng không quá khó khăn, lúc này không nên bức ép Dung Tuyết quá đáng.
Sau khi mẹ con họ rời khỏi, ba Dung cũng bị điện thoại của công ty gọi đi mất.
Mẹ Dung chờ mọi người đi hết mới ngồi bên giường an ủi con trai, "Ái chà cục cưng à, cùng là đàn ông con trai với nhau cả, bị hôn một cái có gì đâu?"
"..." Dung Tuyết thở hồng hộc, bịt kín hai tai, "Mẹ nói cái gì đấy!"
"Có khi người ta coi con là bạn tốt, con thử nghĩ xem, các bạn nhỏ trường mẫu giáo thơm nhau một cái không phải rất bình thường à?"
"Bình thường cái..." Bình thường cái mông á! Bạn nhỏ trường mẫu giáo nào mà rảnh ra là đi hôn môi bạn.
Dung Tuyết nghiến răng nuốt lời tục vào trong bụng, "Anh ta không phải bạn nhỏ trường mẫu giáo!"
"Tại con không biết đấy thôi." Mẹ Dung kể lại câu chuyện gọi hồn mà mẹ Trần vừa kể cho bà, hơn hai mươi năm qua Trần Tấn vẫn chỉ là một đứa bé chậm phát triển, hiện mới tỉnh táo lại chưa đến hai ngày, tính ra, tuổi tâm lý Trần Tấn lúc này mới tầm một tuổi, bạn nhỏ trường mẫu giáo còn lớn hơn thằng bé ấy chứ.
"Mẹ nghe cái gì mê tín vậy...!Con thấy anh ta tỉnh lắm, không giống người chậm phát triển tí nào đâu."
Mẹ Dung chất vấn: "Con chắc chắn không?"
Dung Tuyết cứng họng, mím môi nghiêm túc nhớ lại, người con trai có tên Trần Tấn này, vừa vào phòng đã khóc, khóc xong thì cưỡng hôn, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên người cậu.
Chậc...!má nó chứ...!
Cậu thật thà nói: "Không giống kẻ ngốc, mà giống kẻ điên."
Mẹ Dung: "Thằng bé quả thực không phải kẻ ngốc, về sau sẽ dần dần hồi phục, chưa biết chừng tương lai còn thông minh hơn anh con ấy chứ." Dù gì thì nhà họ Trần cũng nổi tiếng là gia tộc học hành, không chỉ có khiếu làm ăn, mà mỗi người đều là thủ khoa đầu vào đại học, nói chung là dòng họ danh giá thích học đệ nhất.
Dung Tuyết sợ ma, nhưng lại không tin Thần Phật, cũng không tin nhảy Đại Thần, trước kia cậu từng nghe nhà họ Trần có một cậu con út chậm phát triển không bao giờ ra khỏi nhà, cũng nghe nhà họ Trần bỏ nhiều tiền bạc mời đại sư gọi hồn, nhưng chỉ coi như nghe cho có mà thôi, không tin có thể thật sự gọi hồn về được.
(* một nghi thức dân gian được xem là có thể nói chuyện với thần linh hoặc linh hồn, giờ bị coi như mê tín)
Vì thương thế không nặng, nên Dung Tuyết ở viện hai ngày là đã chán ngấy, chưa kể giữa chừng Trần Tấn lại đến tìm cậu một lần, làm cho Dung Tuyết có hơi sợ hãi, giãy nảy lên đòi sớm trở về nhà.
Nhà họ Dung có bác sĩ gia đình, thế nên người nhà cũng chiều theo cậu, dù gì cũng đều là dưỡng bệnh, về nhà có lẽ sẽ thoải mái tự do hơn.
Chẳng ngờ cậu vừa ra viện, Trần Tấn đã nghe tin chạy thẳng tới nhà.
"Anh nhận nhầm người rồi, em thật sự không quen anh, em không có lí do gì để nói dối anh cả." Dung Tuyết chưa tháo vải trên trán, cứ thấy Trần Tấn là lại đau đầu.
Hai người ngồi đối diện trong phòng khách tầng hai, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Trần Tấn nói năng không linh hoạt mà có hơi gắng sức: "Không nhận nhầm...!A Tuyết...!chúng ta...!ra biển cùng nhau...!em không nhớ?"
Dung Tuyết sửng sốt, đúng là vài tháng trước cậu có ra biển chơi với mấy thằng bạn, nhưng cậu rất chắc chắn trong số đó không có Trần Tấn, nếu có người đẹp trai như vậy thì cậu không thể không nhớ được.
Bạn đang đọc bộ truyện Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm, truyện Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm , đọc truyện Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm full , Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm full , Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm chương mới