*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ Dương: “…”
Má, tốt xấu gì cũng cho lão tử cơ hội hấp hối giãy giụa chứ!! Còn có, hệ thống mi có thể bớt bán manh được không? Cái mặt kia phối thêm những câu trên chẳng khác nào cười trên nỗi đau của người khác ấy!!
Trong cửa sổ trò chơi thi thể con bé vẫn còn nằm trên đất không ngừng đổ máu, lại nghĩ phục sinh trong thành trấn có chút xa, Lộ Dương dứt khoát phục sinh hơi tàn tại chỗ, ở một bên tĩnh toạ chờ hồi huyết.
Thừa dịp thời gian tĩnh tọa cậu lật ghi chép hệ thống ra, tìm được tên Quân Lâm trên nhắc nhở hệ thống, sau đó phát mật ngữ: “Sao anh giết tôi?”
[Hệ thống nhắc nhở]: Trong vũ trụ này khoảng cách xa nhất không phải là sự sống và cái chết, mà là đối phương chặn tin nhắn từ người không phải bạn tốt. ╮(╯▽╰)╭
Lộ Dương: “…” Này là làm ông đây ngay cả cơ hội khiếu nại cũng không có đây mà, còn có, hệ thống này hết cmn thuốc chữa rồi.
Cầm chuột còn chưa quen đã bị miểu*, khiến bạn học Lộ Dê Dê mới vào giang hồ cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là lòng người hiểm ác, thế nhưng làm một tay mơ người mới cậu chỉ có thể câm nín nuốt cục tức xuống bụng.
*miểu, miểu sát: seckill, giết người trong nháy mắt.
Tục ngữ có câu quân tử báo thù ba năm chưa muộn, cậu quyết định nhớ kĩ tên này, chờ ngày thành thần thì miểu lại cho biết mặt.
Tiếp tục điều khiển tiểu hào đi về cửa thành, thiếu niên nhà quê Lộ Dê Dê không xu dính túi trèo non lội suối, trải qua một phen sống chết cuối cùng đã tới cửa thành trấn.
Lộ Dương vào thành dạo một vòng, cảm thụ một chút không khí người thành phố, sau đó thuận tiện chủ động thêm cho mình vài cái bạn tốt, liền hớn hở tiếp tục làm nhiệm vụ, dự định một lát sẽ đến chủ thành thăm thú một chút.
Tiếp nhận thư chủ hiệu thuốc đưa, Lộ Dương triệu hồi tọa kỵ tạm thời vừa nhận được khi làm nhiệm vụ — một con ngựa màu nâu, đi trên con đường dẫn ra ngoại thành giúp lão bản truyền tin.
Bốn chân đương nhiên nhanh hơn cái hai đùi rồi, có phương tiện thay thế đi bộ Lộ Dương làm nhiệm cũng nhanh hơn nhiều, cưỡi tiểu mã câu chỉ chốc lát liền đến vùng ngoại ô thành, sau khi đến địa điểm Lộ Dương thu hồi tọa kỵ, bắt đầu mò đường.
Tuy rằng trong trò chơi không có chức năng tự động tìm đường, nhưng nhờ phúc ngày trước có chơi Xe tăng đạn đạo, Lộ Dương đối với các phím hướng coi như quen thuộc, dù vậy nhưng chỉ dựa vào bản đồ tìm đường đi, đối với cậu – một người chưa từng chơi võng du không dễ dàng chút nào.
Lúc mò đường, dưới góc phải báo có tin nhắn từ bạn tốt, Lộ Dương mở ra nhìn, là bạn tốt vừa thêm ở thành trấn, một acc nam tên [Diêu Tri Cúc Hoa Hương], đối phương tựa hồ là người nói nhiều, mới mấy giây đã balabolo phát một tràn dài.
[Hảo hữu] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Em gái ơi, đang đâu ó? Anh tìm em chơi nhá
[Hảo hữu] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Em gái ơi, có đó khum, nói chuyện với anh chút đi. Hú hu?
[Hảo hữu] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Đừng bơ anh mà, anh mang em thăng cấp nha.
[Hảo hữu] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Em gái ới?
Lộ Dương dừng lại đáp một câu: “Chị đây đang bận, đừng có om sòm, đi tìm dưa chuột trong nhà cưng chơi đi.”
Cậu vốn định gõ anh đây đang bận, nhưng sực nhớ mình đang chơi nhân yêu liền sửa miệng.
[Hảo hữu] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Em gái đừng mờ ∼ anh nhận em làm đồ đệ nha, vào Cái Bang bọn anh thế nào? Sư phụ dẫn em đi chơi, em bây giờ ở đâu, sư phụ tới đón nè.
Hay thật, còn tự nhận là sư phụ cơ đấy.
Lộ Dương có chút buồn cười trước thể loại tự biên tự diễn của người này, hỏi anh ta: “Chẳng lẽ anh không có đồ đề sao?”
Lộ Dương cảm thấy cái này không thể nào, tên đối phương tuy có hơi bỉ ổi, nhưng dầu gì cũng là đại hào level max, một thân skin thoạt nhìn cũng là kiểu mặt người dạ thú, hơn nữa dựa theo cái đức hạnh thích rù quyến của anh ta không thể nào không có đồ đệ.
[Hảo hữu] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Nhắc tới là đau lòng hà, đồ đệ thì có, mà CMN là nhân yêu, cứ tưởng là một mềm manh tiểu Loli, nào biết vừa xuất sư liền hiện nguyên hình thành đực rựa
[Hảo hữu] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Phong cách em cởi mở như vậy, nhất định là một ngự tỷ, anh kết em điểm này lắm ∼
Xem ra Sư Môn Quật quả thật thiếu em gái, đáng tiếc, nếu bản thân thực sự là em gái cũng muốn bái anh ta làm sư, chỉ sợ Cúc Hoa huynh sau này biết được chắc chắn càng thêm đắng lòng.
Vì vậy Lộ Dương không để ý anh ta nữa, tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lại đi một lúc, mắt thấy sắp gần đến chấm đỏ nhỏ trên bản đồ, Lộ Dương dựa theo bản đồ vượt qua một rừng trúc nhỏ, giây kế tiếp trước mặt lại xuất hiện một vách núi.
Lộ Dương: “…”
Rốt cục ai thiết kế ra địa hình này vậy, nếu xông qua nhanh một chút không phải té chết luôn sao!! Lộ Dương càm ràm trong bụng, định xoay người trở lại đường cũ, mới vừa đi hai bước thì ngừng lại.
Cậu đem màn hình phóng to một chút, kéo góc nhìn lớn một chút, liền thấy bên trái không xa có bóng người đang đứng bên cạnh tảng đá.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là trên đầu người kia đội hai chữ — [Quân Lâm].
Bóng đèn “TING” một tiếng bừng sáng trên đỉnh đầu Lộ Dương, hay lắm, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ là đây.
Dáo dác nhìn quanh, phát hiện chỉ có mỗi cậu và Quân Lâm, thế là bạn học Lộ Dê Dê tìm được kẻ thù ngầm xoa xoa tay đổi hướng, vòng một đường tiếp cận đối phương từ đằng sau.
Bên kia hình như không phát hiện sự có mặt của cậu, để cậu một đường an toàn đi tới phía sau, nói là phía sau kỳ thực vẫn có chút xíu khoảng cách, Lộ Dương trong tư thế sẵn sàng, sợ đối phương lại miểu thêm lần nữa.
Đứng phía sau Quân Lâm hai phút, thấy anh ta không phản ứng, Lộ Dương gõ chữ thăm dò.
“Hi đại hiệp, vừa rồi tại sao giết tôi vậy? Chúng ta không thù không oán, làm vậy xấu xa lắm đó.”
“Tại sao không nói chuyện? Tôi biết anh đanh onl, tại sao anh giết tôi?”
“Đại hiệp? Anh có đó không? Đừng không lên tiếng chứ.”
“Đại hiệp? Anh không ở đó thật à?”
“Đại hiệp?”
Gửi mấy tin liền, Quân Lâm cũng không có động tĩnh, Lộ Dương đoán có lẽ đối phương treo máy, thế là cậu lấy dũng cảm đi về trước vài bước, từ từ đến gần Quân Lâm, thấy Quân Lâm vẫn không nhúc nhích bèn vòng ra trước, đánh giá đối phương.
Khác với acc mới của mình, từ mặt đến tóc của đối phương, ngay cả gà mờ như cậu xem không hiểu cũng thấy ngầu rồi.
Nhìn anh ta không nhúc nhích, Lộ Dương tự nhiên có chút ngứa tay, nếu đối phương không có đây, chém chút xíu chắc là không sao đâu nhỉ. Huống hồ cậu là người bị hại, đây chỉ là có cừu báo cừu có oán báo oán thôi, tùy tiện chém chém rồi vọt lẹ.
Quyết định xong, cậu lui vài bước rồi rút trường đao ra, ngón tay giật giật, bổ đao về phía đối phương.
Trong nháy mắt đó phát sinh biến cố, dao nhỏ còn chưa chạm được đối phương, cậu đã bị đánh văng ra ngoài, cái tên nãy giờ bất động xoay người nhìn qua hướng cậu.
Lộ Dương: “…”
[Lân cận] [Quân Lâm]: ….
Bên kia hình như bị trang bị tân thủ và lv.18 biểu thị trên đỉnh đầu của cậu doạ ngây người, đứng tại chỗ cũng không tiếp tục bay qua chém cậu, mà là hỏi một câu.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Lính mới chém hồng danh?
Lộ Dương lúc này mới phát hiện hai chữ treo trên đầu Quân Lâm mặc dù nhạt màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra là màu đỏ, vừa rồi cậu chỉ chú ý tên đối phương, không quan tâm màu sắc.
Lão Đại có nói với cậu Sư Môn Quật là server của đàn ông, nhiều động vật máu nóng như vậy tránh không được khắp nơi đều có người PK, dặn cậu thấy thì né xa ra để đỡ chết oan, ngoại ô cũng có rất nhiều người treo máy tẩy hồng danh, tận lực đừng tới gần.
Bây giờ thì hay rồi, cậu không những không tránh, còn hớn hở nhào tới.
Vừa lắm.
Bạn học Lộ Dê Dê một trận đau trứng, may mà đằng ấy không tiếp tục chém cậu.
“Lính mới chém hồng danh tính thì sao? Anh đại thần level max còn giết tiểu hào đấy thôi! Vừa rồi anh giết tôi, tôi bây giờ ngay cả một đao còn chưa chém anh đâu nhé.” Lộ Dương điều khiển acc mình từ dưới đất đứng lên, nếu đã đánh không lại thôi thì cùng đối phương lý luận, “Sao ban nãy anh giết tôi hả?”
Đúng vậy, trên đỉnh đầu Quân Lâm hiển hiện lv.108, cũng chính là mãn cấp.
[Lân cận] [Quân Lâm]: …
Quân Lâm không nhớ rõ bản thân từng giết tiểu hào này không, mà cũng không muốn dây dưa dài dòng với Lộ Dương, bèn quay người bước đi.
Thấy anh ta không cho mình một đao, ngược lại xoay người bỏ đi, Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không chắc sẽ không ngỏm nếu đối phương tiếp thêm đao nữa đâu, bất quá trong người vẫn có chút khó ở, cảm thấy hành động anh ta ám toán mình thật hèn hạ.
Bước chân Quân Lâm bất ngờ dừng lại, quay người đi tới chỗ cậu, đứng trước mặt Lộ Dương, trên đầu hiện một hàng chữ nhỏ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ám toán?
Lộ Dương thấy anh ta tự nhiên quay lại, theo bản năng lui về sau hai bước, ngó màn hình mới biết mình cư nhiên gõ cả tiếng lòng ra ngoài: “Anh ám toán tiểu hào thì có bản lãnh gì!!”
Cái tay ngáo đá này!! Lộ Dương vỗ bôm bốp một cái lên tay mình.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Chỗ nào của cô đáng giá tôi ám toán?
Mặc dù trao đổi qua con chữ, thế nhưng Lộ Dương từ hàng chữ kia ngửi được mùi trào phúng nồng nặc của đối phương, cậu nhìn bộ váy liền thân màu hồng hệ thống đưa, lại nhìn người ta một thân hắc sắc khôi giáp, so sánh một chút đẳng cấp hai người quả thật chênh lệch, lúng túng sờ sờ mũi.
Hình như là không có gì đáng giá ám toán, thế nhưng đối phương giết mình là sự thật mà.
“Cái này khó nói lắm, chắc chắn anh có ham mê bất chính ỷ lớn hiếp nhỏ, không tin có thể tra ghi chép thao tác.” Lộ Dương tiếp tục phản bác anh ta.
Trong [Đế Thích] có một chức năng, là bạn có thể kiểm tra ghi chép các thao tác trong ngày hôm đó, cậu đem thời gian và địa điểm Quân Lâm giết mình nói ra.
Lộ Dương không biết Quân Lâm có tra hay không, đối phương vẫn đứng trước mặt, trầm ngâm không nói.
“Tôi không lừa anh đúng chứ, anh vô duyên vô cớ giết tôi, nên thấy anh tôi mới khó nhịn muốn chém anh một đao, nào biết còn chưa chém được lại bị người đánh.” Lộ Dương tiếp tục gõ chữ, “Anh nói đi, tại sao giết tôi hả?”
[Lân cận] [Quân Lâm]: À, trượt tay.
Lộ Dương: “…”
Tôi thấy anh không phải trượt tay mà là anh tiện tay mới đúng!!!
Nhìn ba chữ hời hợt kia, đốm lửa nho nhỏ trong lòng như vuốt mèo, cào một chút liền bùng cháy, dưới cơn lửa giận thiêu đốt, cậu bắt đầu hùng hổ lên.
Nhích chuột gửi yêu cầu thách đấu cho đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!